Hồi 13: Uyên Ương Hồ Điệp (tiếp theo)
Giang Nam. Hắc Viện.
Xen lẫn giây phút bâng khuâng, Cữu Dương cũng tự hỏi lòng “phải chăng ánh mắt lung linh đang chứa đựng niềm ưu tư cô đọng? Khiến nàng buồn thơ thẩn mỗi hoàng hôn. Nhìn sâu vào cửa sổ của linh hồn, chàng lãng tử cũng trở thành thi sĩ. Ánh mắt biếc như vương sầu vạn kỷ. Đầu bao lần nàng nếm vị đắng cay? Lòng trắng trong hay vương bóng hình ai? Đôi tám lẻ hẳn nàng còn ngây thơ lắm!”
Phía đối diện, Nữ Thần Y lườm nguýt chưa xong thì phát hiện sư huynh của nàng hóa đá mất tăm rồi. Nàng vội sờ tay lên trán chàng, hỏi:
- Huynh làm sao vậy? Có nghe muội nói gì không?
Cữu Dương giật mình. Chàng đương nhiên không có nghe. Cứ mỗi lần gặp nàng là chàng lơ mơ, lờ đờ, sét đánh sém một bên… mông cũng chẳng hề hay biết. Người ta nói khi yêu là vậy đó. Yêu càng nhiều càng cảm giác chơ vơ, sát thân dại khờ, còn tâm trí thì bơ phờ đờ đẫn.
- Muội vừa nói gì? - Cữu Dương hỏi lại.
Sư muội của chàng thẹn thùng nhìn xuống đất. Nàng giơ tay xoe lọn tóc rồi co chân đá hạt sỏi nằm lăn lóc trên sân.
Nữ Thần Y ngại ngần lặp lại lời trách móc:
- Lúc nãy muội hỏi rằng…
Tiếng nói của nàng lúc bình thường vốn dĩ đã nhỏ, giờ còn xíu hơn. Cữu Dương phải vểnh tai lên, vặn nút thu âm lớn hết cỡ mới nghe loáng thoáng:
- Nếu mà có người thấy huynh để cái gói đó vô trong áo của muội thì sau này muội phải làm thế nào?
Té ra vị Hoa Đà tái thế đang lo tính tương lai, sợ mai này ống chề. Xui cho Nữ Thần Y, nàng hỏi câu đó chẳng khác nào đâm đầu vào rọ. Cữu Dương nham nhở, không dại gì bỏ lỡ cơ hội bày tỏ nỗi lòng. Chàng thấy có dịp may liền lập tức tra tấn lỗ tai ngay tấp lự:
- Muội cần chi suy nghĩ dông dài cho mệt trí? Thì mai này muội cứ làm nương tử của huynh.
Nữ Thần Y đứng nghe, biết ngay sư huynh của nàng sắp sửa lên cơn sốt tình trầm trọng, và e chàng lại nắm tay nắm chân, ôm eo ếch như hôm hỗm thành thử nàng chỉ mặt cây si, cảnh cáo:
- Không có giỡn à nha! – Nữ Thần Y long mắt bảo.
Nhưng lần này nàng đã sai. Tối nay, Cữu Dương quẳng bớt rồi cái thói càm ràm sàm sỡ. Chàng chỉ huơ gói vải qua lại trước mặt sư muội:
- Muội hãy mở ra xem, huynh không giỡn nữa.
Nói vậy nghe còn được, vừa nhận quà vừa tránh lời cầu hôn nhột nhạt, tốt đôi đường. Và trước điều kiện vạn sự hưng, Nữ Thần Y vui mừng mở ra xem. Nàng phát hiện hai bức tượng tí hon đang nằm khép nép.
Trong lúc Nữ Thần Y chăm chú quan sát hai pho tượng hết sức đáng yêu đó thì Cữu Dương chăm chú ngắm sư muội. Nàng lật qua lật lại, coi tới coi lui, xem chừng như vô cùng thích thú. Mà cũng đúng, năm nay là năm đầu tiên hai bức tượng gỗ không phải tượng Bồ Tát Quan Âm.
Nữ Thần Y dựng đứng bức tượng bên tay trái, hỏi Cữu Dương:
- Đây có phải là Đồng Tử không? Nom hơi hơi giống… muội.
“Đồng Tử đâu mà Đồng Tử,” Cữu Dương tủm tỉm, vẻ như muốn cười lăn quay, trông gian manh hết sảy. Chàng chưa trả lời thì sư muội tuôn câu hỏi kế tiếp:
- Còn bức kia chắc là Long Nữ? Nhưng sao lại có nét giống… huynh?
Cữu Dương từ ban nãy đến bây giờ nhịn cười một cách khổ sở, nay nghe sư muội lẩm cẩm như xẩm mất gậy thì cười lăn bò càng. Nữ Thần Y chầu chực câu trả lời, chờ hoài không có nên gắt gỏng:
- Huynh định làm đười ươi tới chừng nào?
- Tới chừng nào hả? – Cữu Dương ôm bụng – Tới chừng muội nhận ra hai hình nộm đó.
- Thì đã nói rồi, là đôi Kim Đồng, Ngọc Nữ!
- Sai bét! - Cữu Dương nhún vai - Muội kề tai đây huynh nói cho nghe.
Nàng kề tai. Chàng thú thật:
- Là cặp hài nhi của chúng ta.
Nữ Thần Y nghe xong bảy chữ này thì đứng im như bị điểm huyệt, cặp mắt biếc trợn tròn, đôi môi xuân mím chặt. Nàng kinh ngạc tột độ trước câu nói đầy ngụ tình nham nhở.
Đến gần nửa cây nhang mà vẫn không thấy khuôn miệng trái tim mấp máy, Cữu Dương chạnh lòng:
- Muội đừng giận nữa - Cữu Dương vừa khuyên nhủ vừa tước đoạt cặp “hài nhi” từ trong tay Nữ Thần Y, cất vô áo khoác của chàng - Hay là để huynh khắc bức tượng Quan Âm nha?
Nữ Thần Y chưa tách khỏi cơn mê. Nàng còn đang hoảng hốt. Cữu Dương thấy sư muội mất hết phản ứng, nghĩ rằng nàng giận dữ lắm nên luýnh quýnh:
- Thôi được rồi, muội không thích món quà đó thì huynh có cái khác.
Nữ Thần Y nghe nói thế thì dù đang mơ cũng lật đật thức tỉnh. Nàng bất thình lình đưa tay chẹn ngực, sợ có thêm món quà thò ra.
Nhưng thần y Hoa Đà đã lầm to. Cữu Dương chán làm ảo thuật gia. Chàng lấy từ trong tay áo một hình nộm khác, lớn hơn hai hình gỗ kia, phất phơ mòng mòng trước mặt sư muội. Nữ Thần Y mộc mạc ngu ngơ. Nàng đưa tay sờ hình nộm, hỏi:
- Tượng này cũng không giống phật bà Quan Âm, vậy chắc là phật Thích Ca?
Nữ Thần Y quả thật bất tài tiên tri, đây là lần thứ hai nàng đoán sai. Cữu Dương thở dài nghĩ “huynh khổ công cực nhọc khắc tượng tặng muội chỉ vì muội tôn thờ vị Bồ Tát Quan Âm. Còn bản thân huynh, trong thời điểm loạn ly này, huynh đâu có ở không mà tầm sư học đạo? Ngồi lâu mỏi cẳng khắc phật Thích Ca để làm chi? Mặc dù bức tượng mới này được khởi đầu bằng chữ Thích. Nhưng không phải Thích Ca Mâu Ni. Đạo hiệu của huynh bây giờ cũng là Thích, nguyên bản là Thích Nữ Thần Y!”
- Không phải phật Thích Ca - Cữu Dương lắc đầu - Nhưng người này cũng từ trên trời xuống. Muội cứ đoán thử.
Được sư huynh mách nước, Nữ Thần Y chớp mắt, đoán thử:
- Là tiên nữ?
- Ừm… - Cữu Dương nheo mắt lắc đầu - Chưa đúng hẳn, nhưng cũng gần ná ná tiên nữ. Muội ráng suy nghĩ thêm một hồi.
Nữ Thần Y bặm môi nhưng chỉ ráng có nửa hồi thì bó tay cúi đầu quy phục. Thấy sư muội xịu mặt chịu thua câu đố bí mật, Cữu Dương tặc lưỡi bật mí:
- Bức tượng này là tượng nữ thần. Thế nào? Đã đoán ra chưa?
Nghe Cữu Dương tiết lộ danh tánh của hình nộm gỗ, Nữ Thần Y ngạc nhiên một cách sung sướng. Đây là lần đầu tiên chàng khắc tượng của nàng. Nữ Thần Y thầm hỏi “chẳng biết lúc bức tượng hoàn chỉnh rồi trông có giống mình không?” Suy nghĩ đến đó, Nữ Thần Y liếc sư huynh dụ dỗ:
- Huynh nhớ làm cho đẹp đẹp nha?
Vừa nói, nàng vừa hé miệng cười tươi tắn. Cữu Dương biết tỏng:
- Đẹp đẹp hả? - Chàng đằng hắng - Cái đó khó à!
- Sao lại khó? – Nữ Thần Y khua mỏ.
- Muội xấu mà bảo huynh làm cho đẹp thì khó chứ sao? – Cữu Dương đáp tỉnh khô.
Nữ Thần Y chết gí trước câu trả lời. Đôi chân son nhỏ rã rời quỵ xuống sân. Cữu Dương dang cánh tay ân cần ra đỡ nhưng giai nhân nhịn nhục quá giới hạn. Ban đầu, Nữ Thần Y vọng tưởng tai nghe nhầm, ngỡ ngàng như đang nằm chiêm bao. Mãi đến khi sống mũi cay nồng thì mới biết đấy là hiện thực, nàng bật khóc rấm rức.
- Huynh tài giỏi nhất là lúc ăn hiếp muội! - Nữ Thần Y tức tưởi.
Thấy bờ mi ướt sũng, Cữu Dương thương xót não nề. Chàng ngồi xuống bên cạnh sư muội, rối rít nói:
- Muội mau nín khóc, huynh chỉ đùa chơi!
Nữ Thần Y lâu nín. Cữu Dương liền lấy cây quạt xòe ra quạt cho mát, à không, quạt cho nàng. Nữ Thần Y khóc dai dẳng, cứ thút thít mãi, chưa chịu tắt cái đài. Gia Cát tái lai xếp binh khí lại rồi thở dài. Chàng buồn lây nỗi buồn sư muội. Ngồi một hồi, chẳng biết làm sao, chàng đành di chiếc quạt viết tên nàng trên cát.
Đến khi lệ giếng khô cạn. Nữ Thần Y đưa tay quệt nước mắt:
- Huynh đừng tự bào chữa, rõ ràng đang chê bai muội chứ không phải đùa chơi.
Biết nàng hiểu lầm câu nói vui, Cữu Dương nựng cằm sư muội:
- Không có chê đâu mà.
- Huynh có chê! – Nữ Thần Y sụt sịt.
- Không có! – Cữu Dương phẩy tay bác bỏ - Huynh thật tình chỉ đùa chơi!
Nữ Thần Y không tin lời phủ định. Nàng đứng bật dậy, hậm hực hỏi:
- Vậy tại sao không thấy huynh đùa chơi nữ nhân khác, mà cứ chuyên môn trêu chọc muội?
- Tại vì huynh không yêu họ!
Câu tỏ tình chàng vừa nói xong, nàng không kịp nghe đã bỏ chạy về phòng. Mái tóc bồng tung bay trong gió.
Cữu Dương đứng im lặng lẽ nhìn, nghe lòng chàng tràn ngập mến thương. Và chàng chợt nhíu mày, rồi ngoảnh đầu trông sang. Hình như có tiếng bước chân Tiểu Tường lảng vảng?
