View Single Post
  #7  
Old 01-17-2011, 06:55 PM
pink's Avatar
pink pink is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2011
Bài gởi: 166
Default

14. Vu qui

Cuối cùng thì đám cưới cũng được tổ chức, cô dâu là Hà Thị Oanh và chú rể là Bùi Văn Hiên. Công ai là người đứng ra làm mối thì chẳng ai biết ngoài mỗi một người là cô dâu.

Hôm ấy Oanh cất tiếng trước, cô không xưng hô như thói quen mà gọi Hiên bằng anh:

- Đáng lẽ em không muốn tìm anh, nhưng em thương mẹ của em.

Hiên ngồi trên cây cầu bắc qua một dòng suối mùa khô, đôi mắt nhìn xuống lòng suối cạn, tâm can rối bời bời.

- Chúng ta sẽ thành vợ chồng. Nhưng... - Oanh lại nói tiếp câu nói vữa ải rời rạc không trọn vẹn.

Hiên vẫn ngồi, đôi mắt nhỉn vào một hòn đá nằm giữa lòng suối cạn.

- Em biết anh đã có người yêu... - Oanh chợt rụt câu nói lại.

- Sao Oanh biết? - Hiên hỏi, một câu hỏi bâng quơ nhạt nhẽo. Hình như anh chẳng bao giờ được tập trung và định thần vào dạo gần đây.

- Em đoán thế. Nhưng em vẫn cố năn nỉ anh. Em vẫn hy vọng.

Hiên quay mặt nhìn Oanh vì anh nghe được tiếng nấc. Trên khuôn mặt người con gái là hai vệt nước dài.

- Kìa Oanh! - Hiên nói câu này chợt dâng lên một cảm xúc hằn học với người anh ruột của mình.

Oanh lấy tay gạt nước mắt. Trên khuôn mặt bây giờ là một làn nước đã tràn lên quá nửa khuôn mặt.

- Oanh ơi! Đừng khóc nữa mà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua...

- Em chẳng còn gì hy vọng ngoài anh! - Oanh nấc lên. Chẳng hiểu sao thái độ của người con gái lại mếm yếu đến thế. - Mẹ em khóc hoài. Em lại không muốn làm nhục gia đình. Anh cưới em rồi sau này ly dị cũng được. Hãy mở cho em một con đường sống!

Hiên dù sao cũng là con người chứ chẳng phải là gỗ đá. Trong anh vẫn còn chút tình người sót lại. Đàn ông bao giờ cũng có nhiều mái nghĩa hiệp trong người. Nước mắt con gái bao giờ cũng là thứ xúc tác đầy quyền lực nhất. Hiên vòng tay khoác lên tấm vai mịn của Oanh. lạ thật, anh nghĩ ngay đến Hà:

- Kìa đừng khóc. Để từ từ anh tính cho...

- Cái bụng của em không thể chờ được - Câu nói đơn sơ chân thành làm lồng ngực Hiên nhói lên.

- Thế thì phải làm sao đây hả Oanh? - Hiên bóp nhẹ vào vai người con gái.

- Hãy cưới em trước, rồu sau này anh bỏ em cũng được! - Oanh rõ ràng van xin một lối thoát chứ không cố tình làm khó Hiên.

- Oanh phải nín đi chứ! Cưới thì cưới, khóc có hại cho em bé lắm.

Nói xong câu ấy, Hiên biết mình đã phản bội Hà. Anh cảm thấy xấu hổ và tự khinh rẻ chính mình. Một cảm giác mà chưa bao giờ anh trải qua. Chả trách được Hiên, cảm xúc con người không phải là gỗ đá. Nó là nước, mà đã là nước thì làm gì có hình có dạng để bảo là lúc nào cũng định hình bất biến.

15. Ốc Luộc


Mùi hoa bưởi đầu mùa thơm lựng cả 1 góc sân.Tiếng bà phó Quản đang đảo đũa rang lạc trên bếp để giã muối vừng cho buổi hàng xôi sáng mai nổ nghe tanh tách.Ngoài sân,trên chiếc xích du được cắt ra từ một cái lớp xe máy cày, cột treo trên cành bưởi già, Oanh đang ngồi trên ấy.Hà ngồi bên cạnh trên một góc xoài bi chặt ngang làm thành cái ghế.

Ánh lửa trong bếp của bà phó Quản đang nhảy múa, hắt ra sân một thứ ánh sáng đỏ như màu ớt chín nửa quả.Muổi vo ve bay, chúng lười biếng, hình như thik trêu người chứ không chịu cắn người ta.Hà lên tiếng:

- Oanh bik là mẹ anh hiên thương oanh lắm không?

- Bác ấy tốt bụng lắm.Ai bác ấy cũng thương cả.

Hà moi trong túi áo ra một gói thuốc.Xòe diêm châm thuốc, xong, anh nói tiếp:

- Hà sang đây là có một việc, khó nói nhưng cvũng phải nói ra.

- Hà cứ nói đi!- Oanh hình như cũng hình dung ra câu chuyện phần nào qua cách rào trước đón sau của Hà.

- Hà nghĩ oanh nên đi gặp anh Hiên?.- Hà rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở mạnh ra một làng khói trắng.

- Tại sao?- Oanh hỏi cộc lốc.

-Vì anh hiên là người tốt.Oanh lại mang thai cho nhà anh ấy!
Nghĩ nhanh mt65 giây rồi Oanh hỏi:

-Tại sao Hà lại qua đây?Có phải bác Nhụ nhờ Hà qua đây để nói chuyện với Oanh, đúng không?

-Bác Nhụ chỉ nhờ Hà khuyên anh hiên thôi.Nhưng khuyên anh ấy thì chỉ có mỗi oanh mới khuyên dc.Hà bik oanh ngại.Anh Hiên tốt lắm, Oanh đừng bỏ lở một cơ hội.

Hà nói và trong lóng anh cảm thấy thật buồn.Phải chi anh dc la Oanh, phải chi anh là một người con gái.

- Sao Hà lại tốt với mọi người thế?- Oanh ohỉ
Hà rít một hơi thuốc thật dài, ém khói.Một phút sao mới trả lời:

- Đây là chuyện nên làm.Một cơ hội.

-Nhưng anh hiên đã có người iu.Cô ấy nhất định là phải đẹp và dễ thương.Hà có bik người ấy không?- Oanh có vẽ hiếu kỳ.
Hà nhói đau, anh bik mình thật lòng yêu hiên.Nhưng cuộc đời không thể có những công bằng.Thu hết can đảm.Hà nói dối oanh cũng như anh đang nói dối chính mình:

- Anh hiên khong có người iu nào cả.Anh ấy chỉ ngại Oanh rồi nói dối như thế thôi!

- Sao Hà bik? Chính miệng anh Hiên đã nói với Oanh là anh ấy đã có người iu.

Câu nói của oanh càng khiến Hà thêm cay đắng.Thì ra Hiên iu Hà thật.Anh chính là người iu của Hiên.Hà định nói: và chúng ta không có nhiều lựa chọn. Nhưng anh chỉ lẩm bẩm nghĩ một mình như thế.Một chút an ủi nhen lên trong lòng anh.Nhưng trong lúc này anh cảm thấy buồn nhiều hơn là hảnh diện.Cố gắng lắm Hà mới nói tiếp đc:

- Hà bik là anh ấy chưa có người iu nào khác!

- Tại sao Hà nghĩ thế?- Oanh ohỉ, giọng cọ có vẽ quan tâm hơn.

- Là bạn thân với nhau. Hà hiểu anh Hiên chẳng nói dối bất cứ chuyện gì.

Hà bik là mình đang nói thật, Hiên chưa bao giờ nói dối Hà.Người con trai cảm thấy dể thở hơn, Bao giờ cũng thế, dc nói thật là một điều dễ chịu nhất.

- Thế thì Hà bảo Oanh phải nói với anh hiên như thế nào bây giờ?

-Oanh cứ bảo với anh ấy là Oanh rất cần anh ấy.

- Ngại chết đi. Ai lại làm thế bao jờ.

-Chúng ta không có nhiều lựa chọn.Hãy nghĩ đến bác Nhụ, đến chị, đến em bé, đến những người xung quanh, nhất là đến anh hiên.

Đấy cũng chính là nguyên do oanh đi gặp anh hiên.

Rồi cuối cùng 2 nhà quyết định làm đám cưới.Oanh cũng không vui vì câu chuyên vữa nhừ như cám mà Hiên thì bị đẩy vào con đường cùng quẩn.Hà đau khổ không kém.Chì có bà Nhụ và bà phò quản là 2 ngừoi trong bụng vui mừng như mở hội.

16. Gừng Cay


Giá như hôm ấy Hiên không ra đồng dắt con trâu nái hộ bác Chanh về nhà thì Hà đã chết ngoài cánh đồng.

Sau khi ấn cổ Hà xuống bùn đen, đạp cho them mấy cái nữa mới hả cơn thù hận của mình,người đàn bà đùng đùng bỏ đi.Cũng khó trách chị ta đc, người đàn bà đã mất sạch hạnh phúc.Chị là vợ người đàn ông bệnh lao.Mẹ của thằng bé ấy đã phá nát hạnh phúc gia đình của chị.Khoảng ruộng mạ bị xéo nát.Tất cả những hành vi của chị đều là kết quả của một sự hận tình.

Cuối cùng chị ta mặc xác Hà nằm song sượt trên bùn cát.

Hiên nhìn thấy xác Hà từ xa vội chạy ùa lại.Lật ngữa Hà lên thì mặt của Hà cõng đầy bùn đặc.Nhanh tay Hiên vét bùn khỏi mũi của Hà rồi xốc cho Hà ngồi thẳng dậy. Hà mở mắt, cay vì bùn rồi ho sặc sụa lên.Chỉ chậm lấy một phút thôi, cô Mệ phải xé khăn tang mà khóc con rồi.

Hiên lấy tay vục nước rửa mặt cho Hà. Nó chặt cỏ diệu dính bệt trên khuôn mặt thằng hà.Hai đứa người dính đầy bùn nhão.Hà giáo dác nhìn quanh.Mặt trời sang rực và mùi bùn vẫn ngập đầy trong óc.Hai bàn tay của Hà trắng bệch, nhăn nhúm vì thắm nước quá lâu.Cái chai thuỷ tinh nằm chỏng chơ,lều bều nổi xác mấy con cá đang thoi thóp thở bên trong, bụng chúng ngửa lên trời.Cạnh đấy là cái rổ nhựa đã bị người đàn bà đạp nát.

- Chuyện gì thế này, hả?

- !!!

Hà xấu hổ không dám nói ra.Hay ho gì khi kể mình bị người ta đánh.

- Có người đánh mày đúng không?

- …Hà lắc đầu.Nó chẳng muốn kể chuyen này cho ai nghe cả.

- Mày đã thở dc chưa?- Hiên hỏi thằng bạn nhà từ thành phố dọn về đây.

Hà gật đầu, mặc dù thằng bé vừa khạc ra một thừ đờm màu đen, nhễu nhão.

- Ra kia tắm đi rồi còn về nhà.- Hiên giục bạn.

Nói rồi Hiên giục Hà dậy, hai đứa trẻ đưa nhau ra 1 cái đìa nhỏ.Hiên thoát nước rửa mặt cho Hà.Thằng bé bật khóc.Nó lại nhớ ba.Hiên cười diễư nó:

- Con trai mà hay khóc, như là con gái ấy.Hèn gì tụi nó gọi mày là bong cũng là phải.

Hà không cảm thấy xấu hổ,thằng Hiên đang nói thật.Hành động thằng Hiên cao đẹp như một người anh ruột.Hà cảm thấy yên tâm tất cả những điều thằng Hiên nói.Nó không bao giờ tự ái với thằng hiên.Vừa tắm cho Hà thằng Hiên vừa dạy dỗ:

- Phải như tao đây này.- Nói xong thằng bé gồng cánh tay của mình khoe ra 1 con chuột to bằng một quả dưa leo.- Nhút nhát như mày chỉ tổ để cho người ta bắt nạt.

- Mấy giờ rồi, anh hiên?- Tự nhiên Hà nói. Nó thấy mình nhỏ bé` hơn thằng Hiên rất nhiều.

- Chừng độ 3 giờ,mà mày đâm ra đây làm gì thế? Ai đánh mày vậy? Để tao nói với anh Hiện trả thù cho.

- Đi hớt cá lia thia rồi bị té.- Thằng Hà nói dối.

- Ngã mà cũng không đứng dậy đc, yếu xìu như con gái, tụi nó kêuu là bống cũng đúng lắm!- Nói xong hiên phá ra cười.

- Thằng Hà cũng cười theo.Tự nhiên nó nghĩ là thằng hiên nói rất có lý.Rửa mặt cho thằng Hà xong, thằng Hiên ra tháo dây cột trâu nái cho bác Chánh.Rồi hai thằng bé lững thững đi về ngôi nhà gạch có sơn một chữ thập đỏ đã bạc nứơc sơn.
Trả Lời Với Trích Dẫn