Vote! 5 sao 4 sao 3 sao 2 sao 1 sao
Như Làn Cơn Gió
Thi Sĩ: yeu_nu
Gió thổi mạnh, những chiếc lá đỏ ngoài sân vừa rơi xuống, chưa kịp nghỉ ngơi, vội vàng chạy theo cơn gió, bay ngược trở lại tung lên trời rồi lăn vòng vòng trên vệ đường. Chúng bỏ đi xa mất, khoảng sân trở lại yên tĩnh. Thu đến như vậy đã suốt bao nhiêu năm qua, hàng cây thay lá, để lại những cành trơ trụi trông thật thảm thương. Tôi ngồi đây, bên khung cửa sổ, mắt ngước nhìn xa xăm, tay vân vê cuốn sổ lưu bút màu hồng đã đục màu giấy gương bọc bên ngoàị Thời gian như chẳng bao giờ ngừng lại, chỉ có mỗi tôi vẫn ngồi đây nhìn bao lần thu sang rồi lại ngắm trời sầu trong những ngày đông gió rét. Tôi không bao giờ quên được những gì đã qua, tuổi trẻ đến như những cánh hoa rung rinh, khoe mình trước gió thế mà tôi lại trầm tư, lặng lẽ, cô đơn và ôm chặt một nỗi nhớ xa vời vợị Cuốn sổ lưu bút là kỷ vật cuối cùng tôi đã có giữa những người bạn thời cắp sách đến trường, đặc biệt là với Đ. Chính Đ đã đi xin từng chữ ký của các bạn trong lớp rồi bọc lại cẩn thận, trao cho tôi trước ngày tôi ra đị Nghĩ đến đây, đôi mắt rướm lệ, tôi cố vươn tầm nhìn vào xa hơn nữa để tìm trong khoảng trời mênh mông một niềm vui nào đó để quên đi Đ, nhưng mà điều đó thật khó. Những khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười đầy hồn nhiên, những ánh mắt ngây ngô khi mới quen nhau, và một dáng người đã in sâu vào tâm trí tôi mà sẽ không bao giờ bị xóa mờ. Tất cả hình ảnh của một thời cứ rủ nhau quay về như một thước phim không bao giờ ngừng trước mặt tôị
Đ đã cùng tôi ngồi chung một bàn, cùng nhau ê a những bài học đầu tiên, cùng hòa chung một tiếng cườị Thế mà tình bạn thân thiết bắt đầu bị phá vỡ khi tôi cảm nhận được một tình cảm đặc biệt khác từ Đ. Đ đã bắt đầu quan tâm đến tôi nhiều hơn, ánh mắt nhìn cũng khác đi, trìu mến hơn, đầy tình cảm. Đôi lúc bắt gặp ánh mắt của Đ, tôi cảm thấy ngượng ngùng, quay phất đị Nhưng trong con tim, tôi không dám chấp nhận đó là sự thật. Tôi lại càng băn khoăn vì người ta thường nói hai chữ bạn thân không bao giờ có giữa một đứa con trai và một đứa con gái, đó chỉ là vẻ giả tạo bên ngoàị “Phải chăng đó là sự thật? Phải chăng Đ không còn coi mình là một cô bạn nữa mà là...? Nhưng cũng không biết nữa, đó chỉ là sự cảm nhận của chính mình thôi, Đ chưa bao giờ nói với mình cả, không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâụ Đ là một người bạn tốt của mình, mình không thể ngộ nhận rồi phá vỡ tình cảm nàỵ” Tôi băn khoăn tự hỏi chính trái tim mình và từ lúc nào không biết, tôi đã thương Đ. Có lẽ sẽ mãi mãi và không bao giờ Đ biết được tôi đã thật sự thương Đ.
Đọc lại bài thơ Đ đã viết tặng trong cuốn lưu bút, tôi ngồi bất động nhìn theo những chiếc lá vô tình bay xa mãi ngoài sân. Ngày đó tôi đã không nghĩ Đ cũng thương mình. Tôi luôn nghĩ rằng con trai sẽ chủ động trong chuyện tình cảm, họ sẽ nói hết khi họ thương một ngườị Tôi đã chỉ biết là trái tim mình thổn thức và mang một mối tình trong thầm lặng. Một đứa con gái thì làm sao có thể tâm sự vớiùø người bạn thân mà lại là đứa con trai mình thích. Ngồi cạnh khung cửa sổ trong lớp học, tôi nhìn ra bên ngoài, chia sẻ những ưu tư với không gian rộng lớn. Tôi khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má vô tình đã bị Đ nhìn thấỵ “ Không tại những hạt bụi bên ngoài rơi vào mắt N thôi, N không sao hết” Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình đã khóc, khóc vì ai và cho aị Rồi tôi lại càng giấu kín trái tim mình khi biết mình sẽ phải xa Đ, mỗi người một phương trờị
Một ngày không xa tôi sẽ phải ra đi, bỏ lại nơi đây với bao kỷ niệm đẹp. Nơi mà tôi cùng Đ đã cùng nhau nô đùa với những con sóng, nơi mà ngày ngày hai buổi tôi cùng Đ đến trường. Rồi mai đây, ai sẽ giúp tôi nhặt những chiếc lá vàng để kết giỏ chơi, ai sẽ chở tôi về khi trời mưa ướt lốị Không còn ai, không còn Đ cùng tôi nghiêng mình, khúm núm che chung chiếc dù để mưa đừng ướt áọ Tôi lạnh lùng không muốn nói cho Đ biết, sợ người bạn thân sẽ buồn. Tôi nghĩ rằng sự lạnh lùng và giận hờn mà tôi mang đến cho chính tôi và Đ sẽ tạo ra một khoảng cách lớn để tôi sẽ quên đi cách dễ dàng và Đ sẽ chỉ mãi mãi là một người bạn trong ký ức của những ngày xa xưạ Thế nhưng khi càng tỏ ra giận Đ vì những chuyện vô cớ, đem đến chiến tranh lạnh, lòng tôi lại càng đau xót. Tôi buồn và ngắm phượng chớm nở trên cành để mặc tình bạn phai mờ giữa sắc phượng đỏ thắm. Ngày chia tay, tôi nhìn Đ cách hững hờ mà nghe trong tim bao luyến tiếc, để lại một bức hình xem như kỷ vật cuối cùng và tôi sẽ không bao giờ nghĩ về Đ nữa, mình sẽ quên Đ cách nhanh :Dng.
Thế nhưng mọi chuyện nhiều khi không thể theo ý mình, tôi đã không thể điều khiển chính trái tim mình. Suốt bao nhiêu năm qua không ngày nào tôi không nghĩ về Đ. Có lẽ tại tôi đã nghe được lời của mấy đứa bạn bàn tán trong ngày chia tay “Thằng Đ đã nặng lòng nhưng con N sao lại quá hững hờ, Đ mang một mối tình đơn phương và có lẽ con N sẽ không bao giờ có thể hiểu được.” Nhưng có ai hiểu cho tôi chăng, tôi cũng mang một nỗi đau không thể nói rạ Tôi không biết nói gì hết, nhìn ánh trăng lạnh dần trong đêm tối, mong Đ sẽ mãi mãi quên đi mình. Tôi không muốn một tình cảm khác được nhóm lên rồi lại bị dập tắt. Tôi thà chấp nhận là một người lạnh nhạt còn hơn để tình cảm của mình và Đ quá sâu rồi lại làm cho trái tim Đ thêm tan nát khi biết mình phải ra đị Tôi nhìn Đ hững hờ nhưng nghe lòng xót xạ Đ nói lời cuối cùng “ N hãy vui lên, đừng trầm tư đến lạnh lùng mãi thế, hãy nhớ dù N có ở phương trời nào, nơi đây vẫn còn có người mãi gọi tên N.” Cười nhạt rồi chào tiễn biệt, tôi ra đi, để lại cho ai đó một sự ngậm ngùị Đ lặng ngườị Trăng tàn dần, mọi người ra về, tôi quyến luyến muốn nói một câu cuối cùng với Đ nhưng lại không thể. Gió lạnh, trăng mờ, trời trở nên u ám như chính lòng tôi vào giây phút ấỵ
Trời càng về chiều càng lạnh. Những chiếc lá vội vàng lìa cành rồi lại cũng hững hờ bỏ đị Tôi lắng nghe và đếm tiếng lác đác của những giọt lá, thấy lòng quạnh hiụ Phải chăng đó là lỗi của tôi, khiến cho Đ đã đau lòng rồi lại bỏ ra đị Thời gian trôi đi vun vút, Đ vẫn còn viết thư hỏi thăm tôi đềàu đặn, hỏi tôi còn nhớ đến một thằng bạn khờ như Đ nữa hay không. Đ kể cho tôi nghe những ngày tháng buồn khi không có tôi bên cạnh. “Bức hình N tặng, Đ vẫn còn giữ mãi bên mình. Suốt bao nhiêu năm qua, không môït ngày nào mà Đ lại không nghĩ về N.” “Nhưng Đ ơi, N đã một lần làm ai đau khổ, N không muốn Đ thêm một lần nữa phải buồn vì N. Hãy quên N đị Hãy để hai chữ bạn thân mãi tồn tạị” Tôi quặn lòng viết lá thư sau cùng “ Cuộc sống bận rộn làm N không còn có thời gian ngồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, thời gian xóa nhòa tất cả, N đã quên tất cả. N xin lỗị” Viết đến đây, tôi cảm thấy những cơn mưa đang xối xả quanh mình. Mưa tan nát một cõi lòng nhưng không thể xóa mờ hình ảnh Đ trong tôị Tôi thầm mong Đ không có lẻ loi cô đơn như mình, thầm mong Đ đã quên mình và sẽ vui cùng ai đó. Những tia nắng cuối cùng của một ngày đang cố níu kéo tất cả cảnh vật còn xót lại, cành cây trước hiên nhà trở nên trơ trọi một mình. Tôi chớp mắt, giọt lệ rơi theo nỗi sầụ Mong tình mãi để gió cuốn đi như những chiếc lá chiều naỵ
|