Ðề tài: Đứa bé
View Single Post
  #6  
Old 05-07-2004, 12:14 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Lặng Lẽ Con Đường


Thi Sĩ: yeu_nu


N là một đứa con gái miền Trung vừa mới chuyển đến ngôi trường nàỵ Bọn học sinh nam trong lớp có vẻ tò mò tìm hiểu về N, dù sao cũng là hoa thơm cỏ lạ mà. Đó là lời nhạän xét của B. B nguyên là lớp trưởng của lớp N vừa mới chuyển vàọ Năm cuối cấp vô cùng bận rộn với bài vở, B không như bọn con trai trong lớp cứ nhởn nhơ , suốt ngày chỉ lo bàn tán về con gái, đặc biệt là N. Nhưng thực ra N không có một chút gì đặc sắc hết, da ngăm đen của xứ Quảng, dáng thì nhỏ con loắt choắt, mỗi lần đứng nói chuyện cứ chống nạnh như dân chợ trờị Suốt ngày bị bọn con trai chọc ghẹo rồi đuổi bắt nhau chạy quanh lớp, N thật không có gì yểu điệu thục nữ. Mặc dù vậy, B vẫn phải công nhận một điều là N rất thông minh và siêng học. Từ ngày N vào lớp, cái hạng nhất trong lớp của B đã bị N giật mất. N học giỏi môn Văn, còn Toán, Lý, Hóa thì ngang ngửa với B. Mà đặc biệt là N rất được lòng các giáo viên trong lớp, cái gì cũng để “trò N” phát biểu, “trò N” làm. Thật khó chịu khi 50 học sinh trong lớp bị “đè” bởi một con nhỏ miền Trung như N và không có chút gì là vinh dự khi nói đến chuyện nàỵ
Trưa tháng ba, nắng Sài Gòn hắt vào cửa lớp, buổi sinh hoạt cuối tuần của lớp đầy mệt mỏi vì cuộc đuổi bắt đầu giờ của bọn con trai bị thầy giám thị cảnh cáọ Mọi người ra về với không khí nặng nề. B cũng thở hắt ra khi bước ra khỏi cửa lớp. Cảm thấy như quên cái gì, B quay lại, hắn cảm thấy lạ khi thấy N chưa rời khỏi bàn, mọi người đã ra về hơn năm phút.
-N đang làm gì ở đây_ B hỏị
N gượng đứng dậy:
-Tại thu dọn sách vở thôi mà.
B thắc mắc, tiết sinh hoạt thôi mà, chẳng lẽ lại siêng đến mức học bài trong cả tiết ấy nữạ B lắc đầu cười đáp lại:
-Thôi B về trước nhẹ
N đứng dậy cách nặng nề bước ra khỏi chỗ ngồị “Rầm, rầm”, N ngã khụy xuống thềm một cái rõ đau, cái cặp nặng cũng không tha thứ rớt luôn trên bàn chân phảị B giật mình quay lạị N đỏ mặt thẹn, nước mắt bắt đầu rơi trên hai mi, bặm môi chặt lại cố gắng đứng dậỵ
-Sao vậy hả N? N có đau không, tại sao lại ngã như vậỷ_B vừa đỡ N dậy, vừa hỏi cách dồn dập. Vết bầm tím ngay chỗ mắt cá chân phải đã bị B phát hiện. Hắn vội vàng dìu N xuống phòng y tế. Hắn cảm thấy vừa thương hại, vừa buồn cười:
-Không ngờ N lại lì dữ vậy, có phải tại bọn con trai hồi sáng xô nhau trúng phải N không?
N không trả lời, chỉ cuối mặt nhìn xuống vết thương của mình. Nét đanh đá trên khuôn mặt mọi bữa không còn nữa, giờ N trông thật đáng thương và tội nghiệp.
Ngồi trong phòng y tế, N nhìn ra sân trườøng buổi trưa thật vắng tanh, tiếng mấy con ve lười biếng đã bắt đầu vang lên trên những cành phượng chúm chím những nụ non. N lặng lẽ nhìn tất cả, hè đến quá sớm đến nỗi nhỏ không thể tưởng tượng được.
-B chở N về được không?_N hỏi cách rụt rè, lí nhí ỏ trong miệng. B nghiêm mặt vẻ hình sự:
-Đã lớn như vậy mà không biết tự lo, để cho vết thương nặng như thế này thì..._B chưa kíp dứt câu thì N đã lên giọng:
-Thôi, tôi cám ơn lòng “đại bác” của lớp trưởng, tôi không dám làm phiền đến lớp trưởng. Ông cứ tự nhiên ra về.
B xanh mặt, hắn chưa bao giờ bị ai cho ăn kẹo đắng như lúc này cả. Hắn đùng đùng đứng dậy, dắt xe thẳng ra khỏi cổng trường, đạp một mạch không dám quay đầu nhìn lạị n cũng bặm môi bước từng bước, lê cái chân đau của mình ra khỏi phòng y tế. Sân trường giờ đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại, những học sinh đến lớp sớm để trực nhật cũng vô tình không ai thấy cái vẻ đáng thương của N. N vẫn cố gắng bước từng bước đầy khó khăn. B đứng đấy, ngay tại cổng trường, lẳng lặng nhìn N, khuôn mặt vẫn xị xuống như lúc nãy nhưng hắn không còn giận N. B hạ giọng:
-Nhà N ở đâu để B chở về.
N không trả lời, ngoắc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục lê từng bước. Trưa Sài Gòn, nắng hắt vào mặt, N vừa đi vừa lắng nghe từng âm thanh của thành phố. Tiếng còi tin, tiếng rao hàng, và cả tiếng B đang lải nhải theo saụ
-Trưa lắm rồi, N lên xe để B chở về, chân đau như vậy đi chắc chắn không lâu được đâụ
-Đừng giận B mà, B chỉ quan tâm đến N. N mà đi bộ như vật thì vết thương sẽ không hết đâụ
-Quan tâm ư? Tôi cứ tưởng ông xem tôi là cái gai trong mắt. Chứ không phải ông nghĩ tôi là bà la xác luôn gây náo động trong lớp ư? Ông có thành kiến với tôi từ trước đến giờ mà, sao hôm nay lại tốt bụng đến bất ngờ như vậỵ_ N nói nguyên một hơi, không ngừng nghỉ. B cảm giác như những trận mưa xối xả vào mặt. Hắn “ lãønh nhận” tất cả, không một lời đáp lạị N cũng lặng luôn, không biết nói gì thêm nữa, nhìn B, cơn giận cũng tan mất từ lúc nàọ Lặng lẽ một hồi, N ngượng ngùng ngồi lên xe để B chở về. Đường về nhà N hôm nay tự nhiên lại yên lặng hơn mọi hôm, hàng điệp vàng hai bên đường rung rung trong gió, e lệ khoe chiếc áo vàng rực rỡ của mình trong nắng. Bóng điếp đổ trên đường làm dịu hẳn đi cái nắng gay gắt của ban trưạ B đưa N đến tận cổng nhà.
Cả hơn một tuần sau, B vẫn chở N về mặc dù vết thương đã lành. Hôm nào cũng vậy, B và N ra khỏi lớp sau cùng, rồi B lặng lẽ, đạp xe đưa N về nhà. Cả hai cùng chẳng biết nói gì nhưng cảm giác vui vui tràn dâng trong tâm hồn. B nghe tim mình đang hát.
“Tụi bay ơi, anh B và chị N lớp mình dính rồi”, tiếng con Thảo la lớn đã khiến N nghe được khi nhỏ vừa bước vào lớp. Đảo mắt một vòng quanh lớp, B vẫn chưa đến lớp, N lên giọng giải thích:
-Tại chân N bị chật gân vì tụi con trai hôm trước nên B mới chở N về thôị Bọn bay hay nghĩ linh tinh quá.
Nhỏ Thảo cũng không vừa, nhỏ tiếp luôn câu của N:
-Bị đau cả hơn ba tuần rồi, tộâi nghiệp chị N quá hạ Thôi để anh B chở hết năm luôn đị_Thảo vừa dứt câu thì B cũng vừa tới ngay cửa lớp. Hắn đỏ mặt, bước thẳng xuống cuối lớp, về chỗ ngồi của mình. N cũng chẳng biết như thế nào, cuối xuống ôn bài lạị Lớp học hôm ấy trôi qua thật chậm chạp, cả N và B không có phát biểu xây dựng bài như mọi hôm. Năm tiết học trôi qua, B dắt xe ra cổng chờ nơi N hay chờ. N không có ở đó, B quay lại lớp, cũng không thấy N., thế là B phóng xe đi tìm, cố gắng mở to cặp mắt của mình đề tìm, không bỏ xót một lúc nàọ N ở đằng kia, đang bước đi dưới hàng điệp cuối cùng. B càng cố gắng đạp nhanh hơn để bắt kịp N.
-Sao N không để B chở về?_B hỏi cách vồn vã.
-Không dám làm phiền anh B nữa, mắc công người ta lại bảo là chị N này bị dính…_ N ngập ngừng không nói thêm nữa, tiếp tục bước đị B cũng dắùt xe theo sau, không biết nói gì thêm. Tiễn N về nhà, B đứng lặng một hồi rồi quay xe, chậm rãi đạp về nhà mình.
Mùa thi đến, nắng vàng và không khí càng khiến con người ta bực bội hơn, B vùi đầu bên đống sách vở. N cũng miệt mài lo học, lâu lâu trong lớp, N quay xuống nhìn B. B cũng một phần nhìn bảng, một phần ngắm nhìn N đang say sưa nghe giảng. Ánh mắt gắp ánh mắt, N ngượng ngùng quay lên, cười với chính mình. Kỳ thi qua, buổi họp mặt cuối năm của lớp, B muốn nói nhiều điều nhưng không dám. Hắn ngại ngùng nhìn N, N cũng cùng một tâm trạng. Chào tạm biệt lớp học, B và N mỗi người một ngả.
Vài năm sau, B có gặp N vài lần trên đường, chỉ chào rồi chẳng biết nói gì thêm, B tạm biệt. Căn nhà xưa N ở giờ cũng đã thay chủ mới, B chẳng biết N nơi đâu để tìm. Tìm N trong lòng người dày đặc của những con đường Sài Gòn?

Trả Lời Với Trích Dẫn