Càng lạy thì cô gái càng khóc lớn, nàng lắp bắp kêu lên những chuỗi tiếng vô nghĩa. Tên sĩ quan Nhựt nâng cằm thiếu nữ lên, khuôn mặt rất đẹp nhưng đã tái xanh của nàng đẫm đầy lệ. Đôi mắt đỏ của gã với sức nóng của cơn nhiệt dục nhìn xoáy vào chiếc cổ trắng ngần của nàng và làn da ngực mịn phập khồng dưới khe hở của chiếc áo bà ba. Tên lính Nhựt khuỵu người xuống định bế cô gái lên, thì nàng đã, trời ơi, tội nghiệp biết chừng nào, rút chiếc guốc đưa lên ngang ngực thủ thế. Tên Nhựt mỉm cười nhạo báng, làm sao mà hai chiếc guốc đó có thể bảo vệ được tấm thân trinh nữ của nàng chứ. Hắn đưa tay tát mạnh vào mặt cô gái vang lên một tiếng bốp khô khan, làm nàng ngã chúi vào góc tường, đôi guốc đã nằm gọng trong tay của con quỷ. Tên sĩ quan cười hà hà quảng đôi guốc về phía sau, gã choàng tay siết lấy thân thiếu nữ và ẳm nàng lên, hắn đưa mắt nhìn chiếc giường nện trải tấm vải trắng tinh bên tường, trong lòng cuồn cuộn cơn dục tình.
Cô gái bị tên Nhựt ném mạnh lên chiếc giường, nàng còn chưa kịp phản kháng thì con quỷ đã nhảy chồm lên dùng hai chân miết chặt hai bên đùi của nàng, hai bàn tay của hắn hùng hổ nắm lấy chiếc áo bà ba kéo mạnh. Xoạt một cái, chiếc áo mỏng manh đã bị xé tan làm mấy mảnh, đôi vai trần trắng nõn của nàng đã phơi bày dưới đôi mắt mở lớn của tên sĩ quan Nhựt. Hắn chằm chằm nhìn vào khoảng ngực phập phồng dưới chiếc nịt ngực, cô gái kêu rú lên đưa tay lên che lấy, nhưng gã đã phũ phàng tát tới tấp vào mặt nạn nhân, rồi đưa tay giật lấy chiếc nịt. Cô gái oằn người úp hai cánh tay lên che thân thể, nàng kêu khóc thảm thiết:
_ Lạy ông... tha cho con....
Nạn nhân càng kêu khóc thì con quỷ càng khoái trá, hắn bẻ vặn hai cánh tay của thiếu nữ về sau, đôi môi dầy như hai miếng thịt trâu của gã áp vào nghiến ngấu khoé miệng nhỏ bé của nàng. Hơi thở tanh thối của người đàn ông phả vào mũi, cô gái tưởng chừng muốn ngất đi. Chiếc lưỡi của hắn nhờn nhợt như một con rắn thọc sâu vào vòm họng cô gái, nàng rùng mình ụa lớn, một luồng thức ăn từ dưới chiếc dạ dày phọt lên bắn vung vãi vào mặt tên Nhựt, làm hắn chới với ngã về phía sau. Nhân lúc đó, cô gái phóng xuống giường tìm chỗ chạy trốn, nhưng tên Nhựt đã kịp nắm lấy thắt lưng chiếc quần đen của nàng kéo lại. Xoạt! Toàn thân nạn nhân đã hoàn toàn lồ lộ dưới ánh sáng chiếc đèn bóng vàng nhợt nhạt. Tên Nhựt thích chí cười lớn, hắn đưa tay chùi những vệt thức ăn trên mặt. Bằng một động tác nhà nghề của một võ sĩ, tên Nhựt phóng tới khóa chặt thân thể cô gái lần nữa, chiếc lưỡi của hắn đưa sâu vào miệng nàng. Chợt tên Nhựt rú lên một tiếng kinh khủng, hắn đạp thiếu nữ té nhào vào vách. Từ đôi môi dầy thâm đen của tên sĩ quan, một giòng máu đỏ tươi chảy tràn xuống càm, khiến cho toàn bộ khuôn mặt của hắn giờ đây thực sự trông giống một con quỷ uống máu người. Cô gái đứng dậy phun nửa cái lưỡi của tên lính Nhựt vào mặt hắn. Tên sĩ quan gầm lên một tiếng ghê rợn, hắn rút soạt lưỡi gươm. Nhưng cô gái đã nhanh hơn, nàng xuôi tay phóng mạnh toàn thân, đầu hướng vào tường, với tất cả sức lực được gom bằng sự căm phẫn và nỗi oan khiên chất ngất.
Một chuỗi sấm trên rền vang trên bầu trời đêm. Có phải chăng thượng đế ở mãi tận trên thiên đàng đã chứng kiến tấn thảm kịch và ngài đã nổi cơn thịnh nộ. Tên sĩ quan Nhựt kinh hoàng đứng bất động bên cái xác của người con gái, hắn quay mặt không dám nhìn vào cái đầu bẹp dúm, vỡ nát, mái tóc đen sền sệt màu máu đỏ và chất óc trắng nhầy nhụa. Trời ơi, dường như hắn trông thấy, hai cánh tay tròn của nàng còn giật giật trong những giây phút dẫy chết cuối cùng...
o0o
Chú Năm chấm dứt câu chuyện bằng cái lắc đầu trong tiếng thở dài:
_ Mấy ông bà cụ còn nói, vài tháng sau tên sĩ quan Nhựt lên cơn điên loạn, người ta đem hắn đi đâu mất, chắc là chở về Nhựt rồi.
Linh ngậm ngùi, trong lòng chàng dậy lên một nỗi xốn xang thương cảm:
_ Làm sao mà người ta biết được câu chuyện đó hả chú Năm?
_ Người thông ngôn Việt đã kể lại, không phải mỗi chuyện đó, mà còn nhiều chuyện khác đau lòng lắm thầy à.
Thầy đã đến lúc đi vào chủ đề chính, Linh lựa lời hỏi chú Năm:
_ Như vậy oan hồn của những nạn nhân trong cái trại lính này chưa được siêu thoát đâu chú Năm.
Chú Năm giật mình nhìn sâu vào mắt người giáo trẻ:
_ Thầy nói đúng, bởi vậy mới có...
Chú Năm chợt lặng thinh không muốn nói tiếp, chú e rằng mình kể thêm những chuyện trong ngôi trường nầy ông thầy giáo làm sao dám ở nữa. Nhưng Linh vẫn không chịu dừng:
_ Chú Năm muốn nói là những hồn oan đó, họ mỗi đêm có hiện...
Chú Năm xua tay:
_ Thôi thầy đừng nhắc nữa, tôi thấy nổi ốc rồi.
_ Mỗi đêm chú có nghe thấy cái gì lạ lùng không?
Đôi mắt chú Năm trợn trừng nhìn bức tường trước mặt:
_ Thầy đã hỏi thì tui nói cho tới luôn, cái trường này có... ma đó thầy. Đêm nào tui cũng nghe tiếng chân bước ngoài hành lang.
_ Vậy thì đúng rồi, mấy đêm nay, cháu nghe có tiếng động, nó giống như tiếng... guốc vậy đó chú Năm. Có khi nào chú... thật sự thấy con... ma không?
Người tùy phái lắc đầu:
_ Mà thì tui chưa thấy, vì mỗi đêm tui cũng như mấy thầy khóa cửa ngủ kỹ...
_ Chú có muốn đi... rình ma không?
Linh nghĩ đến cánh cửa bên phòng thí nghiệm và cô gái mặc chiếc áo bà bông, chàng định nói cho chú Năm biết chuyện đó, nhưng đã kịp dừng lại, vì bỗng dưng trong trái tim chàng gờn gợn một nỗi xao xuyến khó tả. Có lẽ là bởi chàng hãy còn muốn gặp lại nàng, không biết để làm gì, nhưng con tim bảo chàng phải làm thế.
Chú Năm xua tay lia lịa và đứng lên, ngụ ý chấm dứt câu chuyện:
_ Thôi, âm dương cách biệt, họ không phá mình thì mình hãy để cho họ được yên.
Đêm nay, nếu thực sự có những con ma, thì đã để yên không khuấy phá thầy giáo Trường nữa, nên anh chàng chẳng có chạy sang gõ cửa xin tị nạn, để rồi quên hết cả vào sáng hôm sau. Linh cứ trằn trọc thao thức, chàng nhìn mãi những cây kim của chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, để xem chàng nghe thấy tiếng guốc của một oan hồn nào đó vang lên bên kia cánh cửa. Chàng cũng sợ ma lắm chứ. Nhưng không hiểu sao, Linh mường tượng những bóng ma chập chờn trong sân trường này, chỉ là những hoàn oan đáng thương hơn là đáng sợ, cứ mãi phưởng phất ở cõi trần gian, mang mối căm hờn mà chẳng biết bao giờ mới được thanh toán sòng phẳng. Đến lúc Linh sắp thiếp vào cơn mộng mị, thì đột nhiên, chàng nghe văng vẳng có tiếng guốc vọng đến từ bên ngoài hành lang. Máu trong người Linh sôi lên trong một nỗi sợ hãi tê điếng, khi tiếng bước chân của "nó" từ từ đến... gần cánh cửa phòng chàng. Linh co quắp người kéo tấm mền lên trùm đầu. Chàng sợ. Linh có linh cảm là "nó" đã đứng trước cửa phòng chàng. Linh cứ thấp thỏm chờ tiếng gõ cửa của con ma. Một khoảnh khắc im lặng đến rợn người mà Linh tưởng chừng như vô tận. Con ma nó đã đi chưa, hay nó còn đứng trong bóng tối ngoài kia rình chàng. Được một lúc, trời ơi, Linh nghe tiếng guốc, hình như "nó" quay bước trở xuống, từng tiếng nện cồm cộp, chậm rãi, khô khan, đầy hăm dọa trên những bậc thang. Tiếng guốc đi xa dần... Linh thở phào, nhẹ nhỏm cả người.
Con ma đã làm chàng sợ hết hồn, đến nỗi Linh suýt quên khuấy chuyện hẹn hò của cô gái giặt đồ buổi gặp mặt khuya nay. Đi hay không đi. Nhưng mà gặp gỡ để làm gì chứ. Một thầy giáo trẻ và một cô gái nhỏ trong đêm tối, có phải là chuyện đứng đắn không. Rồi nó sẽ dẫn dắt chàng đến cái kết cuộc nào. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Linh vẫn choàng dậy khoác chiếc áo len mỏng, vì trời đã sắp vào thu, dưới kia gió thổi lạnh. Linh không cưỡng được một lời kêu gọi thiết tha, một tiếng vọng từ đáy lòng van nài chàng hãy mỡ cửa để đến với nàng. Linh cầm lấy chiếc đèn pin hồi hộp mở cánh cửa hé một khe nhỏ thận trọng nhìn ra. bên ngoài tối đen như mực làm Linh ngại ngần ớn lạnh. Ánh đèn pin chiếu một vạch thẳng dài xuống cầu thang. Chẳng có ai hết. "Nó" đã đi xa rồi. Linh rón rén bước ra và đóng cửa lại. Nhưng khi chàng xoay người định bước xuống cầu thang, thì trời đất ơi, chàng vừa trông thấy một cái... bóng đen lù lù đứng gần cửa, ở ngay bên cạnh chàng. Linh hét lên một tiếng kinh hoàng, cây đèn pin rớt xuống nền gạch, chàng ngã ngửa té ngồi phết dựa vào cánh cửa. Cổ họng Linh ú ớ, khằng khặc những âm thanh kêu cứu vô nghĩa, trông mong Trường tông cửa bước ra cứu chàng. Cái bóng đen cúi xuống kêu nhỏ:
_ Thầy Linh... Em đây mà, em vào giặt đồ...
Nó bạo dạn tìm lấy bàn tay Linh, da thịt lạnh như một miếng nước đá, Linh run rấy lắp bắp:
_ Là cô à... Cô làm tôi bể tim... chết...
Chàng nghe tiếng cười khúc khích quen thuộc rất quyến rũ của nàng:
_ Xin lỗi em đã làm thầy sợ, thầy có bột giặt cho em xin một chút...
Những ngòn tay mềm mại, mỏng mảnh và nhẹ như sương của cô gái tha thiết nắm chặt lấy bàn tay Linh như để trấn an chàng. Linh bẽn lẽn đứng dậy rên rỉ trong lòng. Nàng xin bột giặt cái kiểu rùng rợn thế này, chắc con chết sớm. Đến bây giờ thì Linh đã có thể nhận rõ cô gái đang ôm một cái thau quần áo trong lòng, khuôn mặt nhỏ trắng nhạt nhập nhòa trong bóng tối mờ. Linh vẫn có thể hình dung được nụ cười dịu dàng của nàng dưới đôi mắt đen lóng lánh. Sự xuất hiện đột ngột của cô gái gieo nhẹ vào trái tim Linh một cảm giác êm ái, xôn xao, khiến chàng quên khuấy đi mất một điều, rằng nàng đã vào trường bằng lối nào. Bàn tay mềm nhỏ nhưng thật lạnh của thiếu nữ vẫn còn nắm lấy những ngón tay của Linh, nàng bỗng thẹn thùng rụt tay về cúi đầu xuống vân vê vành chiếc thau nhôm. Linh ngẫn ngơ nói với nàng:
_ Cô đợi tôi một chút...
Nhưng Linh lại sực nhớ một điều quan trọng mà chàng đã đinh ninh trong lòng phải hỏi ngay khi gặp nàng:
_ Cô... tại sao cô biết tên tôi?
Cô gái ngước mặt lên hóm hỉnh nhìn chàng giáo trẻ, nhưng không trả lời câu hỏi của chàng:
_ Em tên là Nhàn...
_ Cô Nhàn có ở gần đây không?
_ Dạ, em ở trong cái xóm mà thầy vẫn thường hay ra mỗi buổi sáng.
Linh hỏi một câu khá là ngô nghê:
_ Cô có thường đi chợ không?
Cô gái đưa tay che miệng cười khẽ:
_ Con gái không biết đi chợ là con gái hư!
Linh bối rối vì câu trả lời rất khéo và nhuộm chút chế diễu của nàng. Trong lòng chàng thực ra hy vọng cô gái mặc áo bà ba bông nhỏ hôm trước chính là nàng, chẳng biết để làm gì nữa. Nhưng đã biết cô gái nhỏ này là cư dân trong cái xóm nhỏ gần chợ, trong lòng Linh dậy lên một niềm vui nhỏ, với một ảo vọng rằng nàng là một con người sống, bằng xương bằng thịt, chứ không phải là hồn ma vất vưởng trong sân trường. Linh lại không để ý đến một chuyện quan trọng nữa. Làm sao mà nàng biết rõ việc chàng ra xóm chợ uống cà phê mỗi buổi sáng chứ, nếu nàng không cố tâm chờ đợi sẵn ở đâu đó để theo dõi từng bước chân và hành động của chàng. Linh mở cửa vào phòng, chiếc đèn trên bàn vẫn còn sáng, đủ để chàng tìm thấy bọc xà bông bột còn một nửa, trong lúc cô gái nhón người tò mò nhìn vào. Linh đóng cửa trao cho nàng gói xà bông:
_ Cô Nhàn giữ lấy mà dùng. Nhưng từ nay cô đừng có... có...
Linh gãi đầu lúng túng trong lúc cô gái mở to mắt chờ đợi, Linh lắp bắp từng tiếng một:
_ Nửa đêm nửa hôm.. khó nói lắm.. Tôi sợ người ta... thôi... tốt hơn không nên.. gặp nhau... không tốt cho cô... mà cũng không tốt cho... tôi...
Cô gái tái mặt lùi lại, đôi tay buông thõng, chiếc thau nhôm rơi xuống đất trong một tiếng động khô khan. Những lời nói của ông giáo trẻ có giá trị như một sư từ chối và xua đuổi tàn nhẫn. Nhàn đưa tay ôm miệng để ngăn một tiếng khóc đớn đau, nàng lảo đảo lùi lại bên chiếc cầu thang nghẹn ngào:
_ Nếu thầy đã ngại như vậy thì... em xin... vĩnh biệt.
Linh cúi xuống ôm chiếc thau lên bước đến đinh phân trần, thì cô gái đã xua tay lắc đầu, chàng kịp nhận thấy đôi mắt của nàng đẫm đầy lệ và ánh lên một vẻ ai oán. Cô gái quay mình chạy bay xuống cầu thang lẫn vào cõi bóng tối mênh mông, nhẹ nhàng như một vệt sương trắng. Linh vừa ôm chiếc thau vừa nhặt chiếc đèn pin lên hối hả đuổi theo. Nhưng cái bóng nhỏ nhắn của Nhàn đã biến đi đâu mất. Linh ngẩn ngơ đứng giữa sân trương. Chỉ có tiếng rít khe khẽ của cơn gió đầu thu đang nhè nhẹ lướt trên những tàng cây phượng vĩ. Linh thẫn thờ ôm chiếc thau đi đến cái phong tên nước mà chàng đã tao ngộ cùng nàng trong đêm trước, chàng đặt chiếc thau xuống. Linh tần ngần đứng lặng yên trong màn đêm, dường như chàng đang nghe lại tiếng hát khe khẽ của nàng, một bài hát lạ kỳ chàng chưa hề nghe thấy ai hát bao giờ, chắc là đã xưa cũ lắm, như những sợi tơ nhẹ ẩn trong tiếng gió. Sáng hôm sau Linh hối hả chạy xuống chỗ chiếc thau nhôm. Nó đã biến mất. Nhưng thật kỳ lạ, gói bột giặt đang nằm chơ vơ một mình trên sàn nước...
Buổi sáng hôm sau, trong lúc cùng bạn ngồi ăn mì điểm tâm và nhâm nhi ly cà phê nhỏ ở xóm chợ, Trường vui vẻ báo tin:
_ Ê, Linh, ngày mai mình dọn ra ngoài ở với mấy ông thầy...
Linh lơ đãng gật đầu:
_ Ừ..
Trường rủ rê bạn:
_ Ở trong đó mình thấy ơn ớn làm sao ấy, hay là Linh dọn ra này với mình đi, trong trường buồn và.. ngán quá!
Linh nhún vai:
_ Có gì đâu mà ngán chứ?
Thực ra thì Linh muốn dành tiền dụm ít tiền gửi về cho mấy đứa em còn đi học trên Sài Gòn phụ giúp ba má chàng. Linh ở trong trường có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Một lý lẽ nữa để giữ Lại trong căn phòng hoang vắng dìu hiu đó, vì ở tận cùng thâm tâm, Linh vẫn còn mơ tưởng đến một cuộc gặp gỡ vớ cô gái bí ẩn trong sân trường. Cuộc tao ngộ đó đã đến với chàng như một cơn mộng đẹp lãng đãng màn sương khói liêu trai. Linh khát khao muốn cứ được mãi đắm mình trong cuộc tình giữa hai thế giới âm và dương, giữa người và một oan hồn trinh nữ, mà chàng tin chắc rằng Nhàn chính là cô gái đã quyên sinh để giữ trọn trinh tiết trong tay người đội trưởng Nhựt mấy mươi năm về trước. Chỉ còn vài đêm ngắn ngủi nữa mà thôi, ngôi trường sẽ bừng dậy một sức sống, xua tan đi màn đêm của ba tháng dài tịch mịch. Hàng ngàn học sinh sẽ nô nức bước vào sân trường và ngồi đầy trong những lớp học. Những chiếc áo sơ mi trắng tinh màu học trò trong những chiếc quần dài kaki màu xanh thẫm của bọn nam sinh, được điểm tô thêm bằng những tà áo dài màu mây trời tha thướt dưới ánh nắng thu vàng óng. Tiếng trống nhập trường sẽ trỗi lên vang dậy, một luồng sinh khí mới chan hòa trong bốn bức tường rộng mênh mông, như những khối hơi nước ướt vun bón mầm non của đất nước cho được đâm chồi nẩy lộc xanh tươi. Lúc ấy thì Linh biết mình sẽ bận rộn nhiều với học trò, rồi bài vở, chấm thi, không khắc là chàng còn có giây phút nào để nhớ đến những bóng ma của đêm trường.
Hai người bạn đang ngồi sì sụp thưởng thức món mì nước bên cái bàn nhỏ thấp lè tè, thì có một cái bóng bỗng che lấp ánh sáng bên ngoài khung cửa. Hai ông giáo trẻ nhìn lên, để trông thấy một vị sư khất thực trong bộ y vàng bạc màu đang ôm trong lòng một cái bình bát tròn đen nhánh. Vị sư đứng lặng thinh cúi đầu trầm mặc chờ đợi sự cúng đường vật thực của người thế gian. Người đàn bà bán xôi bên cạnh quán mì của chú Cỏn lật đật trải một nắm xôi nếp màu tím lá cẩm trong một miếng bánh tròn nhỏ lót trên miếng là chuối, rắc xác dừa, đậu phụng và đường lên, cẩn thận gói lại bằng dây thun. Bà bước đến thành kính đặt gói xôi vào chiếc bình bát, lùi lại một bước và chắp tay xa. Rồi bà kính cẩn ngồi xuống vào vị trí thường nhật của mình. Vị sư gật đầu cảm nhận tấm lòng của người bố thí. Nhưng ông vẫn cứ tiếp tục đứng im lặng bên chiếc bàn của hai thầy giáo trẻ. Linh và Trường lúng túng đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết phải xử sự như thế nào. Trong đời, hai ông giáo trẻ này chưa từng thực hiện một cuộc cúng dường khất thực lạ lùng như thế này. Thôi chắc là phải bắt chước bà bán xôi cúng cho ông sư một cái gì đó. Nhưng chẳng lẽ lại xôi nữa, hóa ra thừa. Bỗng nhiên, nhà sư mở bừng mắt nhìn Linh, ánh mắt của ông trong suốt và lấp lánh một thứ tia sáng kỳ dị:
_ Thí chủ hãy đi theo bần tăng.
Linh ngơ ngác đứng lên như cái máy, vì cái uy lực huyền bí toát ra từ vị sư không thể cưỡng nổi. Trường cũng đứng lên theo, nhưng vị sư đã lắc đầu nhỏ nhẹ:
_ Không, thí chủ cứ ở lại đây.
Chẳng cần biết là Linh có chịu đi theo hay không, nhà sư cúi đầu bước thẳng, chậm rãi, đôi mắt chú mục vào những ngón chân. Linh nhún vai nói với Trường:
_ Để mình đi theo ông thầy, ông cứ ăn tiếp cho ngon...
Vị sư dẫn dắt Linh đi vòng vòng trong một con hẻm nhỏ, cho đến một lúc, Linh thấy chàng và nhà sư đứng dưới một táng cây bồ đề xanh um trong một khu tịnh xá vắng vẻ. Chỗ thanh tu của những vị sư khất thực thật đơn sơ, những căn tịnh phòng nhỏ lợp lá nằm nép dưới những tàng cây rậm bóng mát. Ở giữa sân có một tòa thiền xá hình lục giác có tượng Phật Tích Ca thếp vàng, để tín đồ đến dâng nhang đèn hương hoa và đảnh lễ, mà cũng là nơi các vị sư giảng kinh tu tập thoát của khu tịnh xá dễ làm cho tâm tư người ta trầm lắng, như giòng suối chảy qua những khe nguồn, ghềnh đá, đổ vào một cái hồ phẳng lặng đáy nước trong veo. Vị sư ngồi tọa theo thế thiền dưới gốc bồ đề, chậm rãi mở nắp chiếc bình bát bắt đầu buổi ngọ thực, chẳng buồn nhìn sang ông giáo trẻ. Linh ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Ông sư đưa chàng đến đây để làm gì. Ông có gì để nói, trong khi cả đôi bên chưa từng quen biết nhau bao giờ. Hay là vị sư muốn thử thách lòng kiên nhẫn của chàng cho một mục đích hệ trọng nào đó. Linh đành ngồi xuống trên một cái rễ bồ đề nổi gồ trên mặt đất, chàng ngước nhìn và lắng nghe bọn chim chóc đang ríu rít hát ca trên cành trong một buổi trưa nắng đẹp.
Cuối cùng thì nhà sư đã độ xong của cùng đường, ông nhẹ nhàng đẩy chiếc bình bát sang một bên, đôi mắt hiền từ nhìn chàng chăm chú:
_ Thí chủ bị nhiễm âm khí rất nặng, thí chủ có biết không?
Linh giật mình bối rối:
_ Thưa thầy, con không hiểu, xin thầy dạy rõ hơn.
Vị sư trầm giọng:
_ Gần đây thí chủ có tiếp xúc với người lạ lúc nửa đêm phải không.
Suýt nữa Linh đã nhảy nhỏm lên vì ngạc nhiên và vì kinh sợ cũng có. Chàng có nghe những nhà chân tu chứng được huệ nhãn nhìn thấy được quá khứ dẫn vị lai của chúng sinh. Linh nghĩ đến Nhàn, cô gái bí ẩn trong sân trường, nhưng chàng chưa kịp thú nhận thì nhà sư đã nói thay cho chàng:
_ Oan nghiệt! Tội nghiệp cho chúng sinh ngụp lặn trong bể khổ... Hà, cô gái đó thật đáng thương!
Linh rụng rời không tin vào những gì chàng vừa mới được nghe, chàng run run:
_ Thưa thầy, đúng là con có gặp một cô gái trong sân trường...
Nhà sư thở dài:
_ Oan trái!
_ Thưa thầy con phải là sao?
Vị sư đọc được ý nghĩ của Linh, chàng có cảm giác thần nhãn của ông đang nhìn thấu suốt tận cõi sâu thẳm nhất trong lòng chàng:
_ Thí chủ muốn giải oan cho những vong hồn đó có phải không?
Linh cung kính chấp tay:
_ Dạ thưa thầy đúng vậy, xin thầy mở lòng từ bi cứu độ cho những con người bất hạnh ấy được siêu thăng.
Dẫu biết là có thể nhà sư đã nhìn rõ nguồn cơn, nhưng Linh vẫn tỉ mỉ kể cho ông nghe câu chuyện của chú Năm và cuộc gặp gỡ nửa đêm giữa chàng với Nhàn. Nhà sư gật đầu khen ngợi:
_ Lanh thay, thời điểm đã tới, ta cũng nên giải mối oan cừu cho chúng sinh, thí chủ đã nghĩ đúng và làm đúng. Thí chủ hãy chịu khó đợi bần tăng một chút...
Vị sư đi vào một cái tịnh phòng gần đó. Khi ông bước trở lại, Linh nhận thấy ông xách theo một cái giỏ nhựa và trao cho chàng:
_ Thí chủ đem mấy món này bày trong căn phòng tội nghiệt, nửa đêm bần tăng sẽ đến hành lễ.
Linh thoáng thấy mấy cái chân đèn, lư hương nhỏ, một bó nhang và vài cuốn kinh. Khi Linh chấp tay tạ từ thì nhà sư còn dặn dò:
_ Thí chủ cẩn thận, đừng để người ngoài dòm ngó...
o0o
Được sự giúp đỡ của Chú Năm, Linh cùng chú bày những món đồ hành lễ cho một buổi tụng kinh lên trên chiếc bàn giáo sư. Chú Năm còn chu đáo để sẵn một bình trà với mấy cái chung nhỏ để nhà sư giải lao. Là người lớn tuổi và từng trải việc đời, chú Năm đã mường tượng hiểu được giải oan cho những vong hồn. Như thường lệ, Trường đã rút vào trong phòng ngủ từ lâu. Buổi chiều gặp lại Linh, Trường hỏi ngay:
_ Ông với ông thầy đi đâu vậy?
Linh thản nhiên đáp:
_ À, ông ta nhận ra mình là bà con xa bên mẹ nên kêu về tịnh xá hỏi thăm chuyện gia đình.
Trường nhìn bạn ngờ vực:
_ Trông ông buồn quá vậy, có chuyện gì không?
Linh lắc đầu:
_ Chuyện gì đâu, mình hơi nhớ nhà một chút vậy thôi. À, ngày mai ông dọn nhà, có cần tôi giúp gì không?
_ Cũng không cần lắm, mình chỉ có một ít đồ thôi, khi cần thì tôi sẽ nhờ ông.
Linh không buồn sao được, khi mà chỉ còn một đêm nay nữa thôi, chàng sẽ chia tay vĩnh viễn với Nhàn, cô gái đã cấy một nỗi bồi hồi vương vấn trong lòng chàng, như những sợi tơ nhện quấn chặt lấy con tim. Đáng lẽ Linh phải vui mới đúng, vì chàng sắp sửa làm được một việc thiện, nhưng trong niềm vui đó là một nỗi buồn thê thiết mà Linh không biết phải định nghĩa là gì. Có phải chăng đó là mối tình liêu trai quá đẹp, quá lãng mạn mà chàng đã vương vào, để khó có thể gỡ cho ra.
Khi nhà sư đến thì chú Năm đã chờ sẵn, chú nhanh chóng mở cửa rước ông vào. Vị sư nhìn bao quát ngôi trường, ông gật gù:
_ Rồi mai sau, cái trường này sẽ cống hiến cho đất nước chúng ta nhiều nhân tài lắm đấy.
Chú Năm đưa nhà sư đến dãy phòng hành lễ, vị sư đứng trầm ngâm nhìn bốn bức tường, đôi mắt ánh lên một nỗi u buồn:
_ Thật tội nghiệp cho những con người oan khuất phải chịu trầm luân ở chốn này.
Ông ân cần dặn dò hai chú cháu Linh:
_ Trong lúc bần tăng tụng niệm, nếu có chuyện gì quái lạ, các thí chủ chớ có kinh tâm nghe!
Lời dặn dò cảu nhà sư dường như hàm chứa một điều gì ghê rợn lắm, hai chú cháu nhìn nhau lo ngại, nhưng nhà sư đã đưa tay trấn an:
_ Các thí chủ cứ quì bên bần tăng, phước báu to lớn lắm đó.
Ông lấy cuốn kinh Địa Tạng trong cái giỏ xách đưa cho Linh thấy:
_ Phật pháp nhiệm mầu, bần trăng sẽ tụng kinh Địa Tạng siêu độ chúng sinh. Để ý khi đèn cầy và hương nhang cháy gần tàn thì phải thay cái mới, đừng để đứt đoạn, quan trọng lắm đó.
Đôi mắt từ ái của ông đăm đăm nhìn Linh khuyên nhủ:
_ Thí chủ phải giữ lòng thanh thiết thì mới có thể cứu độ cho cô gái đó, tâm chớ vọng động.
Nửa đêm, bên ngoài dãy tường rào phố xá đã ngủ say, bên trong sân trường chỉ có tiếng lũ dế rỉ ra khúc nhạc đêm trường bằng những giai điệu buồn ão não. Dưới ánh sáng của hai ngọn đèn cầy, nhà sư phủ phục trước bàn hương hoa, ông mở đầu buổi lễ siêu độ bằng một thời kinh Bát Nhã, kinh tán thán hồng danh của những vị Phật và bồ tát. Nhà sư giở trong thứ nhất của cuốn kinh Địa tạng khởi đọc lời dẫn của đại đức A Nan Đà, người thị giả của Đức Phật:
_ Chính tôi được nghe...
Linh đang quì một bên, làm thành một góc vuông với nhà sư, nên chàng vừa có thể quan sát ông, nhìn lên bàn nhang đèn, đồng thời chàng vẫn có thể hướng tầm mắt ra phía bên ngoài. Dù đã được nhà sư cảnh báo cho biết trước, nhưng Linh đã không khỏi tái mặt rùng mình, khi chàng trông thấy bên ngoài cửa có một cái... bóng đen lặng lẽ bước tới. Cái bòng đen đó dường như lướt trên mặt gạch chứ không phải là đi nữa. Linh nhận ra cái bóng cụt mất một tay. Con ma kính cẩn quì xuống ngoài ngạch cửa nghe kinh. Linh nhìn sang chú Năm, vẻ kinh hoàng cũng hiện ra trên khuôn mặt chú. Nếu nhà sư không dặn trước, thì có lẽ hai chú cháu đã tông cửa bỏ chạy ra khỏi sân trường rồi. Linh còn chưa hết ghê rợn, thì, trời ơi, vài ba bóng ma khác với những hình dáng kinh khiếp, người cụt chân, thân thể, tất cả đều bò đến xếp hàng ngoài cửa. Những con ma trong ngôi trường đến mỗi lúc một đông, trong mọi tư thế và hình thể thảm thương, đàn ông lẫn đàn bà. Những người đàn bà trong những mảnh áo rách tả tơi, mái tóc rũ rượi đen ngòm xõa dài chấm đất, nhưng đôi mắt trắng dã nhìn vào trừng trừng, những khoé miệng đẫm đầy máu tươi trông rất giống những loài quỷ nhập tràng hút máu người. Hàng chục oan hồn phủ phục bên ngoài kính cẩn lắng nghe giọng đọc kinh trầm trầm của nhà sư. Trong lòng Linh dậy lên một nỗi xốn xang bứt rứt, một cơn nhiệt nóng từ tim chàng đang ngùn ngụt bốc khói. Linh đang trong một trạng thái bồn chồn, lo lắng, chàng có cảm giác như hàng ngàn con kiến đang cắn phá tứ tung trong cơ thể mình. Linh đang trông chờ hình bóng của một oan hồn được thể hiện dưới hình dáng của một cô gái, là Nhàn. Nhưng mãi vẫn không thấy nàng đến. Qua hết một đêm, không được nghe kinh thì nàng làm sao siêu thoát hở trời. Rồi nàng sẽ tiếp tục kiếp ma hoang vất vưởng đến vĩnh viễn mất.
Nhà sư chợt ngước mắt lên nhìn Linh, tia thần nhãn của ông nghiêm khắc chiếu vào giúp chàng trấn định tâm tưởng. Trái tim Linh vừa chùng xuống được một lúc, thì nó lại trỗi dậy như muốn bứt phá nhảy ra khỏi lồng ngực, khi chàng trông thấy, trời ơi, chình là nàng, là Nhàn, nàng đang từ cõi bóng tối dầy đặc bước đến phía ánh sáng vàng nhạt của những chiếc đèn cầy. Nhưng khi khuôn mặt của Nhàn hiện ra dưới vầng ánh sáng, Linh suýt nữa đã kêu rú lên kinh hoàng. Nhàn của đêm kinh cầu không còn là cô gái xinh đẹp của đêm tao ngộ. Chiếc đầu của Nhàn đã bể nát, nhầy nhụa máu và óc trong mái tóc xơ xác như những sợi rễ tre, khuôn mặt xanh nhợt đầy tử khí với đôi mắt thất thần nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, khiến cho Linh có cái cảm giác là nàng không trông thấy chàng, hoặc vả nàng không còn muốn nhìn đến chàng. Trái tim Linh nhói lên trong một đêm mưa gió dị thường. Nàng chính là người con gái bất hạnh đã chết trong vòng tay của một con quỷ dâm dục. Vậy mà khi Nhàn đã trở thành một oan hồn phiêu phưởng trên cõi trần ai, nàng đến với chàng tìm một sự đồng cảm và an ủi, thì chàng đã nhẫn tâm từ chỗi và xua đuổi. Linh gục đầu xuống chàng nhỏ xuống sàn gạch. Một lần nữa nhà sư phải dùng huệ nhãn giúp Linh trở về với thực tại. Linh nhớ ra rằng, chàng phải giữ cái tâm cho thanh khiết, không vấn vương tơ tình, để cho Nhàn được thanh thản ra đi.
__________________
Đời Tôi Buồn Tôi Yêu Màu Tím
Màu Tím Buồn Màu Tím Thuỷ Chung
|