Chàng biết nếu đối chưởng trực tiếp với Hoạt thi, ắt sẽ tổn hao rất nhiều chân lực nên vừa giao thủ, chàng bàn lập tức thi triển Thất bộ đạp vân bộ mà Thạch Lan Dật Tiên đã truyền thụ, ung dung thoát khỏi công thế của Hoạt thi. Đông Phương Thanh Vân quả là có thiên tư tuyệt :Dnh. Chàng chỉ mới lần thứ hai đối mặt với cường địch, song ứng chiến chẳng kém gì những cao thủ dạn dày kinh nghiệm, chỉ thấy chàng dùng đấu pháp du đẩu có nghĩa là dùng thân pháp khinh linh thoắt ẩn thoắt hiện né tránh chưởng phong của đối phưong, dụ dẫn đối phương rời xa khỏi chỗ Thụ Thi Chiêu Hồn đang ngồi vận công điều tức.
Thời gian một tuần trà qua đi, Thụ Thi Chiêu Hồn đã đứng lên, lướt tới cạnh Tích Thư Nhân nói:
- Lão đại, mau thỉnh thiếu chủ thối lui.
Tích Thư Nhân cất giọng sang sảng:
- Thiếu chủ, chúng ta tạm thời thoái bộ.
Tích Thư Nhân vừa lao tới, song thủ đẩy ra hai chưởng, Đông Phương Thanh Vân thấy Tích Thư Nhân tham chiến, vội vung tả thủ vỗ ra một chưởng, hữu thủ huy động đường kiếm, phát ra vạn đạo hàn quang lạnh lẽo, kim quang sáng :Di mắt đâm tới song mục của Hoạt thi.
Hoạt thi bỗng nhiên ngã lăn ra đất.
Tích Thư Nhân thấy vậy vội nói:
- Thiếu chủ, chúng ta đã đâm trúng tử huyệt của Hoạt thi, đi ?
Hai người song song tung mình ra ngoài ba trượng, tiến về phía Thụ Thi Chiêu Hồn.
Ba đạo hắc ảnh lao vút đi như tên bắn ...
Buổi sớm đã gần chính ngọ, ba người Đông Phương Thanh Vân bèn ghé vào một tửu điếm bên đường, lúc này tửu điếm chỉ có ba người họ. Ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện, đã nghe Đông Phương Thanh Vân nói:
- Hoạt thi quả là đáng sợ, không rõ lần này sẽ có bao nhiêu Hoạt thi tới Thanh Chung ?
Tích Thư Nhân gật đầu:
- Thực đáng sợ, chúng có nguồn công lực vô hạn, mà xương cốt toàn thân tựa hồ đã luyện tới cảnh giới mình đồng da sắt, dao kiếm không xâm phạm được, lại không có máu, thực chẳng khác nào người sắt, chính như thiếu chủ đã nói trừ phi chặt lìa hai tay chân Hoạt thi ra, còn lại cũng vô kế khả thi.
Đông Phương Thanh Vân liềân nói:
- Tuy vậy nhược điểm của Hoạt thi còn nằm ở song mục cùng tiếng tiêu.
Thụ Thi Chiêu Hồn gật đầu:
- Song mục chính là tử huyệt của Hoạt thi và cũng là tử huyệt của thường nhân ?
Nếu muốn cho mù mắt chúng, vẫn là một sự vô cùng khó khăn, tiếng tiêu cũng thập phần lợi hại chỉ cần khống chết được tiêu âm thì cũng không khó.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Nhưng chúng cũng có nhược điểm lớn.
Tích Thư Nhân ngạc nhiên:
- Bẩm thiếu chủ, nhược điểm nào ?
- Dụng chưởng chặn kiếm, nếu ngươi dùng kiếm chém xuống. Hoạt thi sẽ dùng tay thay kiếm mà chống đỡ, đây chẳng phải nhược điểm lớn ?
- Điều này ...
- Thì cứ cho rằng gân cốt của chúng toàn được đúc từ sắt, song vẫn có vật chém được sắt thép, phải không ?
- Ồ ? Bảo kiếm.
- Đúng vậy, bảo kiếm, nếu chúng ta có bảo kiếm thì có sợ gì, không chặt được tay chân Hoạt thi ? Song bảo kiếm thì hiếm có, làm sao đây ?
Tích Thư Nhân trầm tư hồi lâu, chợt nói:
- Có rồi.
Đông Phương Thanh Vân vội hỏi:
- Ngay lúc này ?
- Không, Võ Đang phái có Ngũ Vũ kiếm gọi là Bích Ngọc, Thanh Sương, Mặc Thiết, Phi Hồng, Đoan Ngọ, Hãy phái Thụ Thi Chiêu Hồn đi, có lẽ sáng mai thì có thể đuổi kịp Võ Đang chưởng môn nhân, sau khi bẩm báo tường tận, ắt Võ Đang chưởng môn nhân sẽ đáp ứng.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu:
- Thụ Thi, ngươi có thể đi được chứ ?
Thụ Thi Chiêu Hồn vội đứng lên:
- Tuân lệnh thiếu chủ ...
Dứt lời thân hình lao ra khỏi điếm, đuổi theo chưởng môn nhân của bảy phái.
Đông Phương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Hồi đêm hợp lực ba người bọn ta thì có thể chế phục được hai tiểu yêu nữ cùng Hoạt thi phải không ?
Tích Thư Nhân đáp:
- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy.
- Nhưng vì sao chúng ta phải đào tẩu ?
- Vì đã thử xong võ công của Hoạt thi, hơn nữa chưa tới sinh tử đại quyết chiến thì đừng nên phí lực, việc tới Thanh Chung còn khẩn yếu hơn.
- Ngươi nói đúng, song chưa đủ.
- Vì sao ?
- Vì điều tối khẩn yếu là trưóc khi xảy ra sinh tử ác đấu, đừng nên để đối phương biết rõ thực lực của ta.
- Phải, thiếu chủ nói rất có đạo lý.
- Nếu để chúng biết thực lực của ta, chúng lại phái thêm vài Hoạt thi nữa tới thì chúng ta khó bề ứng phó.
- Hiện tại còn một vấn đề khác là yêu nữ.
- Yêu nữ sẽ xuất hiện sao ?
- Chưa thể tiên liệu, có thể yêu nữ sẽ xuất hiện, thử nghĩ với Huyền Mê Ma Kinh, chúng bằng mọi giá phải đoạt được, mà chúng ta biết ta cũng tận lực ngăn trở, đương nhiên chúng dốc hết toàn bộ thực lực, do vậy có thể yêu nữ sẽ hiện thân.
- Vậy phải làm sao ?
- Điều này ...
Đúng lúc ấy một thanh âm trầm hùng vang lên:
- Điều này khó khăn gấp mười lân đối phó với Hoạt thi.
Đông Phương Thanh Vân và Tích Thư Nhân giật mình đưa mắt nhìn thì thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ, tướng mạo thanh toát tiến vào. Lão nhân đến trước bàn của Đông Phương Thanh Vân, cũng chẳng đợi chàng nói, tự chọn một cái ghế rồi ngồi xuống cười ha hả, nói:
- Hài tử, ngươi quả là có hùng tâm tráng khí.
Đông Phương Thanh Vân thấy rõ lão nhân này chính là Quỉ Cốc tiên sinh lập tức đứng lên cung tay thi lễ:
- Xin hỏi tiền bối nói vậy là có ý gì ?
Quỉ Cốc tiên sinh cười:
- Đừng khách khí, tuy ngươi có trí hơn người, muốn tìm ra cách phá Hoạt thi, nhưng lần này Ma Cung và Quỉ Lâm phái cả thảy bao nhiêu Hoạt thi và yêu nữ tới Thanh Cung ngươi có biết không ?
- Thỉnh tiền bối chỉ giáo ?
- Mười hai hoạt thi, bốn yêu nữ. Hài tử, trừ ba người các ngươi ra, sẽ không kiếm được một ai khác để ứng phó với chúng, ngươi nói chỉ cần thêm vài hoạt hi nữa các ngươi đã không thể ứng phó, còn nói gì tới cao thủ khác ? Người tính không bằng trời tính, hãy mau thối lui.
Đông Phương Thanh Vân chỉ trầm mặc không nói. Quỉ Cốc tiên sinh lại cất giọng trầm:
- Lão phu hoàn toàn không có ý làm giảm uy phong của mình song sự thực vẫn là sự thực, thiên hạ Ngũ kiếm là Thần binh lợi khí song cũng vô dụng, nếu có thể chém đứt một cánh tay của Hoạt thi thì phải chém mười lần, thử nghĩ mười lần có thể chém cùng một vị trí không ?
- Điều này làm sao tiền bối biết ?
- Lão phu biết rất rõ, nếu muốn chém được Hoạt thi phải có Âm Dương kiếm, song Âm Dương kiếm lại nằm trong tay Quỉ Lâm chủ nhân, vậy ngươi hãy nghĩ cần phải làm sao ?
- Vậy thì cứ mặc cho chúng lấy đi Huyền Mê Ma Kinh ư ?
- Đương nhiên không thể, nhưng ai có thể chặn chúng được trừ phi Nhất Hiền xuất thế.
- Nhất Hiền là ai ?
- Võ lâm chí tôn Hiền Trung Hiền Tô Tuấn Minh.
- Vị đó là võ lâm chí tôn sao ?
- Đúng vậy, song không thể hiện thân vì ý trời đã định, Ma Cung và Quỉ Lâm đoạt được Huyền Mê Ma Kinh đã là điều hiển nhiên rồi.
Dứt lời Qui Cốc tiên sinh luôn miệng thở dài, Đông Phương Thanh Vân cất giọng oán hận:
- Đã như vậy, vì sao Nhất Hiền không hiện thân chủ trì võ lâm chánh nghĩa trừ hại an dân ?
Qui Cốc tiên sinh lắc đầu:
- Hài tử, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, nói cho ngươi hay chẳng những Nhất Hiền hiện thân mà ngay cả Song Nhẫn, Tam Bí trong mấy ngày vừa rồi cũng đã hiện thân.
- Tam Bí đã xuất hiện, vì sao tiền bối biết ?
- Tam Bí ư ? Ngươi là hậu duệ của Tam Bí, chính là thay mặt cho Tam Bí rồi. Còn Nhất Hiền, Song Nhẫn thì vừa qua đã hiện thân, nhưng vô dụng.
- Song Nhẫn là có những ai ?
- Song Nhẫn tức là:
Khắc Khổ đại bình Nhẫn Nại Nhân, Thiên Nghĩa sĩ Nhẫn Khô Nhân, hai người Nhẫn Khô, Nhẫn Nhân này hợp xưng là Song Nhẫn.
- Đã xuất hiện rồi vì sao lại vô dụng ?
- Nếu hữu dụng thì vài mươi năm trước đã chẳng dung Quỉ Lâm, Ma Cung bá chiếm võ lâm rồi.
Đông Phương Thanh Vân buồn rầu:
- Chẳng lẽ đành phải thối lui sao ?
- Phải, dừng lại. Nhất Hiền đã bỏ đi vì chẳng còn cách nào khác. Nhẫn Nại Nhân và Nhẫn Khô Nhân đã theo sát ngươi mấy ngày nay mà cũng không thể giúp gì ngươi, mau dừng lại thôi.
- Còn lão phu thì sao ?
- Hành tung vô định, chẳng phải lão phu sợ chết, nhưng chỉ e lấy trứng chọi đá mà thôi, các ngươi hà tất tự đem mình dâng trước miệng cọp ...
Đông Phương Thanh Vân bỗng ngắt lời:
- Tại hạ sẽ chiến đấu tới cùng, dù thịt nát xương tan cũng không ân hận.
- Đó chỉ là cái dũng của kẻ thất phu.
- Vì sao ?
Quỉ Cốc tiên sinh trầm giọng:
- Hiện tại võ lâm không nên hao tổn tâm lực vì Ma Cung, Quỉ Lâm đặc biệt là các ngươi. Nếu đi tiếp, hài nhi, chính là chưa san bằng Ma Cung và Quỉ Lâm thì các ngươi đã bỏ mạng rồi, vậy đại cục võ lâm mai sau ai sẽ là người chủ trì đây ?
- Tại hạ đã suy nghĩ kỹ rồi mới dám quyết định.
- Hài nhi, lão phu cũng nói cho ngươi hay, hành tung của ngươi, kể từ sáng sớm hôm nay đã bị Ma Cung và Quỉ Lâm giám sát, từ nay trở đi nguy cơ trùng trùng, hiểm nạn giăng khắp chốn, hãy thận trọng lão phu phải cáo từ rồi.
Hai người cùng rời khỏi tửu điếm, sau khi chia tay với Quỉ Cốc tiên sinh, Đông Phương Thanh Vân và Tích Thư Nhân lại tiếp tục tiến về phía Thanh Chung.
Một ngày ... Mười ngày ... Nửa tháng qua đi ...
Khoảng cách với Phụng Hoàng sơn được rút ngắn. Khoảng cách càng rút ngắn bao nhiêu tâm tình của Đông Phương Thanh Vân càng trầm trọng bấy nhiêu, chàng biết đây là một hành động mạo hiểm, song vì chính nghĩa, chàng không thể lùi bước, hoàn toàn không thể ?
Nếu Ma Cung và Quỉ Lâm thực sẽ đoạt được Huyền Mê Ma Kinh thì cho dù có lùi bước, quay về luyện thêm võ công vài năm nữa thì trong mấy năm đó Ma Cung và Quỉ Lâm cũng đã có được Huyền Mê Ma Kinh, kết quả vẫn chẳng khác gì hơn hiện tại.
Một ngày nọ, cả hai đã tới trấn Khuyên Tư tại Hồ Bắc cách Phụng Hoàng sơn chỉ còn ba bốn ngày đường mà thôi.
Đông Phương Thanh Vân và Tích Thư Nhân lập tức bước vào một tửu điểm, vội vã ăn uống, mua một ít lương khô, đúng lúc cả hai định rời khỏi tửu điếm thì Thụ Thi Chiêu Hồn bước vào.
Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói:
- Đã được sự chấp thuận của Võ Đang chưởng môn nhân cho mượn Thiên hạ ngũ kiếm.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu:
- Chưởng môn bảy phái hiện đang ở đâu rồi ?
Thụ Thi Chiêu Hồn đáp:
- Bẩm thiếu chủ, hiện đã sắp tới Phụng Hoàng sơn rồi.
Sau đó cả ba cùng rời tửu điếm, lập tức thi triển khinh công mà đi, đến đầu canh một thì tiến vào một cánh rừng.
Chợt đâu, lời ca tiếng hát vang lên.
Giọng ca của nữ nhân tưa như oanh vàng, thỏ thẻ lại tựa tiếng vàng sắt chạm nhau, phảng phất kình lực hùng hậu. Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng phi thân lao tới, vừa cất cao giọng nói:
- Bẩm thiếu chủ, đệ tam Bí xuất hiện.
Đông Phương Thanh Vân vội hỏi:
- Có phải là Tọa Long Sinh Thượng Quan Thần không ?
Lúc này giọng ca đã lắng xuống, tiếng chuông tiếng khánh lại vang lên keng keng vọng tới, mỗi lúc một gần, đã thấy một hàng bạch y thiếu nữ phi thân lướt tới, đi đầu là bốn mỹ nữ tay cầm chuông nhỏ, tám người đi sau cùng khiêng một cái kiệu, có một thiếu nữ đang nằm trên.
Tích Thư Nhân và Thụ Thi Chiêu Hồn đều đứng sững người nhìn, Đông Phương Thanh Vân thì ngạc nhiên không hiểu, lẽ nào Tọa Long Sinh lại là nữ nhân, chàng đưa mắt trông đi, thiếu nữ này đẹp tựa thiên tiên, mái tóc buông xõa, trên thân người thon thả yểu điệu.
Tích Thư Nhân bỗng cung tay nói:
- Dám hỏi cô nương, sư thúc hiện ở đâu ?
Thiếu nữ trên kiệu cất giọng dịu dàng:
- Phải chăng huynh đài chính là Tích Thư Nhân, đại đệ tử của sư bá ?
Tích Thư Nhân gật đầu:
- Đúng vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp lại nói:
- Gia sư qui ẩn đã nhiều năm không rõ tông tích, tiểu nữ là một trong sáu tì nữ của gia sư.
Nàng lại đưa mắt nhìn Đông Phương Thanh Vân hỏi:
- Vị ... Vị công tử này là ai ?
Tích Thư Nhân vội đáp:
- Vị này chính là thiếu chủ nhân của tại hạ, hậu duệ của sư tôn.
Thiếu nữ nghe vậy bèn vội xuống kiệu, bước tới quì xuống trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói:
- Tiểu nữ Tiêu Phụng Hoàng, xin tham kiến thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân ngẩn người hồi lâu mới vội nói:
- Cô nương, xin hãy đứng lên ?
Tiêu Phụng Hoàng khẽ nói:
- Đa tạ thiếu chủ ?
Sau khi đứng lên nàng tiếp:
- Bẩm cáo thiếu chủ, gia sư trước khi qui ẩn có dặn dò rằng nếu thiếu chủ xuất hiện trong võ lâm thì sáu tì nữ phải theo hầu thiếu chủ, nay tiểu nữ đã tìm ra thiếu chủ, từ nay về sau đương nhiên phải theo hầu thiếu chủ ...
Đông Phương Thanh Vân vội nói:
- Không dám, không dám, tại hạ bất tài thiếu đức, không ...
Tiêu Phụng Hoàng lại quì xuống:
- Thiếu chủ cao sang, lẽ nào lại khinh thị chúng tì nữ sao ?
Tích Thư Nhân dùng truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Thiếu chủ, thuộc hạ từng bẩm cáo với thiếu chủ rằng, thiếu chủ là hậu nhân duy nhất của Tam Bí, cho nên tất cả mọi đệ tử cùng người của Tam Bí đều phải phục tùng thiếu chủ, hãy đỡ nàng lên, nói rằng cho phép nàng bình thân.
Đông Phương Thanh Vân vội đỡ Tiêu Phụng Hoàng lên nói:
- Cô nương bình thân ?
Tiêu Phụng Hoàng đáp:
- Đa tạ thiếu chủ ? Hiện tại tì nữ sẽ đi tìm năm người còn lại về đây phục thị thiếu chủ.
- Được, đi đi ?
- Khi nào và ở đâu, chúng tì nữ có thể tái kiến thiếu chủ ?
Đông Phương Thanh Vân bất giác lẩm bẩm:
- Đến kiếp sau gặp lại ?
Tiêu Phụng Hoàng biến sắc:
- Vì sao thiếu chủ nói vậy ?
Đông Phương Thanh Vân biết mình lỡ lời, vội mỉm cười:
- Không có gì, hãy đi đi ?
Tiêu Phụng Hoàng bỗng hạ giọng:
- Bẩm thiếu chủ, hiện có khoảng mười người đang theo dõi chúng ta. Phải chăng thiếu chủ muốn hạ lệnh ?
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Không, hãy đi đi.
Tiêu Phụng Hoàng lại quì xuống:
- Thiếu chủ sắc diện dị thường, tì nữ tuy bất tài nhưng xin người cũng không nên khinh thị.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên lắc đầu:
- Hãy mau đứng lên, tại hạ ...
Tích Thư Nhân bỗng xen vào:
- Tiểu cô nương, thiếu chủ đã cho phép cô nương đứng lên, chúng ta phải gấp lên đường rồi.
Đông Phương Thanh Vân hiểu ý, lại đỡ Tiêu Phụng Hoàng dậy:
- Cho phép cô nương bình thân, bổn thiếu chủ phải đi rồi.
Tiêu Phụng Hoàng lắc đầu:
- Thỉnh thiếu chủ lên kiệu, bẩm thiếu chủ lại có thêm hai người nữa tới theo dõi chúng ta, hai người này có thể là nữ nhân, họ có khinh công cực cao, ồ, lại có hai vị nữa tới, cũng là nữ nhân, phải rồi, bẩm thiếu chủ, Phong Lưu Ngân Hồ đã xuất hiện.
Đông Phương Thanh Vân sững người, vội cất giọng sang sảng:
- Ngọc Dinh, muội hãy hiện thân ?
Lời vừa dứt, một bóng tử y đã tới sát bên Đông Phương Thanh Vân, quì xuống cất giọng dịu dàng:
- Tướng công, hãy nghe lời tiện thiếp nói đừng tới Thanh Chung, cho tới hiện tại Ma Cung và Quỉ Lâm đã phái thêm mười hai Hoạt thi cùng bốn yêu nữ nữa tới, lực lượng quá ư chênh lệch, khó bề ứng phó, tướng công ...
Đông Phương Thanh Vân cười thầm:
- Thực không ngờ ta lại có một thê nhi như vậy.
Trần Ngọc Dinh sững người hỏi:
- Tướng công đã quyết ý rồi sao ?
- Đúng vậy ?
- Tiện thiếp kính phục tướng công, song không vì thế mà không lo lắng.
Đông Phương Thanh Vân nói:
- Được rồi, Tiêu Phụng Hoàng cô nương hãy lên kiệu, chúng ta đi thôi.
Tiêu Phụng Hoàng bước đến trước mặt Trần Ngọc Dinh quì xuống:
- Tì nữ tham kiến thiếu chủ mẫu, thỉnh thiếu chủ mẫu lên kiệu.
Trần Ngọc Dinh ngạc nhiên, vội đỡ Tiêu Phụng Hoàng lên:
- Tiểu cô nương hãy bình thân, ta còn nhiều việc cần làm nên đi trước. Đường đi tới còn lắm gian nan, thỉnh cô nương quan tâm tướng công.
Nói đoạn, nàng quay lại nói với Đông Phương Thanh Vân:
- Tướng công, tiện thiếp đi đây, hẹn tái ngộ tại Thanh Chung, đây là cơ hội cuối cùng, những mong lần này thiếp không uổng phí công sức, xin tướng công bảo trọng ?
Dứt lời nàng thi triển khinh công mà đi.
Tích Thư Nhân nói:
- Kính thỉnh thiếu chủ lên kiệu ? Tiểu cô nương cũng thỉnh cô nương lên kiệu phục thị thiếu chủ.
Đúng lúc ấy một bóng trắng toát với thân pháp khinh công vô cùng kỳ ảo xuất hiện, người này bỗng quì xuống hô lớn:
- Tham kiến thiếu chủ.
Thụ Thi Chiêu Hồn và Tích Thư Nhân cùng kêu lên:
- Ồ ? Quỉ Tinh Linh ?
Đông Phương Thanh Vân còn chưa biết người này thế nào, đã nghe Tích Thư Nhân nói:
- Bẩm thiếu chủ, đây chính là Quỉ Tinh Linh một trong hai mươi bốn đệ tử của sư tôn.
Đông Phương Thanh Vân nghe thế bèn nói với Qui Tinh Linh:
- Ngươi hãy bình thân, hiện tại chúng ta phải gấp tiến về Phụng Hoàng sơn, những chuyện khác để sau hãy nói.
Qui Tinh Linh vội đáp:
- Đa tạ thiếu chủ.
Thế rồi cả bọn cùng kéo nhau đi. Đông Phương Thanh Vân lên kiệu có Tiêu Phụng Hoàng ngồi bên phục thị. Vì quá nhiều ngày trèo non lội suối, trong người đã có phần mệt mỏi, nên chỉ một thoáng sau chàng đã ngủ thiếp đi.
Khi Đông Phương Thanh Vân tỉnh lại thì trời đã là buổi bình minh, ánh dương quang chiếu rọi khắp nơi, chàng thấy mình đang nằm, bèn vội ngồi lên, bỗng có một bàn tay mát lạnh dịu mềm đặt lên trán chàng, một giọng nói ngọt ngào vang bên tai:
- Bẩm thiếu chủ, chúng ta đã tới Thanh Chung.
Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:
- Ta đã ngủ bao lâu rồi ?
- Bẩm thiếu chủ hai ngày đêm, hiện ta đã lên Phụng Hoàng sơn và đang tiến về Thanh Chung.
Đông Phương Thanh Vân quay đầu về phía sau, bảy vị chưởng môn cũng đã tề tựu đông đủ, ngoài ra còn có thêm hai mươi cao thủ nữa, lập tức chàng thấy vô cùng phấn chấn. Thiếu Lâm chưởng môn đã bước tới:
- Thí chủ, Tích Thư thí chủ đã nói ra mọi kế hoạch, thí chủ vì võ lâm chánh nghĩa, lao khổ quá nhiều, có nghỉ ngơi một chút cũng là thường tình.
Đông Phương Thanh Vân vội nói:
- Đa tạ đại sư chiếu cố.
Dứt lời, chàng quay lại nói với Tiêu Phụng Hoàng:
- Tiêu cô nương, từ đây tới Thanh Chung không quá một trăm trượng, hãy ở lại đây chờ lệnh. Nếu có sự cố hãy trở về nguyên vị đợi ta.
Tiêu Phụng Hoàng muốn nói điều gì song lại thôi, cất giọng thảm não:
- Tuân mệnh thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân lại quay qua Thiếu Lâm chưởng môn:
- Tại hạ sẽ lên tới Thanh Chung trước, nếu tại hạ chưa lên tiếng, xin mọi người đừng lên vội.
Thiếu Lâm chưởng môn nói:
- Lão nạp cùng bảy đại môn phái xin nghe lệnh.
Thần Quân Tú Sĩ bỗng nói:
- Bẩm thiếu chủ, mười lăm tùy tùng trong Quỉ Lâm rất có thể xuất hiện, không biết ý thiếu chủ thế nào ?
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu rồi lại gật đầu:
- Để lúc đó hãy tính, tuy địch nhiều ta ít, cũng phải chiến đấu, thành bại chưa thể biết. Chúng ta đi.
Dứt lời, chàng phi thân đi trước, bốn vị tùy tùng theo sau, không rời chàng nửa bước.
Thanh Chung là một ngôi cổ mộ rất lớn, rộng hai mươi trượng cao mười trượng, trước cổ mộ có tấm bia lớn khắc hai chữ ”Thanh Chung”, hai bên tả hữu có hai tượng đá, phía trước có thạch bàn, trên bàn có án hương, thẻ bài cùng hương khói tỏa mù mịt dường như có người vừa cúng tế vậy.
__________________
|