![]() |
Truyện nay - Ái Hoa
Một cô bốn chàng
Vào một ngày trời trong gió lặng có bốn anh chàng ngồi tán gẫu trên bãi biển dưới hàng dương râm mát. Họ nói cười rôm rả, miệng vừa bình phẩm, mắt vừa liếc nhìn các cô các bà nằm phơi nắng đang phô bày những đường cong tuyệt mỹ căng tròn trong mấy miếng vải nhỏ xíu chật chội dường như muốn bung hết cả ra. Một anh chàng lơ đãng nhìn ra khơi, theo dõi những con sóng bạc đầu đang úp chụp xuống những con tàu chồng chềnh lắc lư trên mặt nước. Anh chàng có tên là Hai Sáng, bởi vì cặp mắt sáng như đèn pha, nhìn được rõ các vật ở xa hàng mấy cây số. Chợt chàng giật mình, chú mục nhìn kỹ vì vừa thoáng thấy có sự lạ. Đúng rồi, một cô gái bị sóng cuốn trôi đang vẫy vùng một cách tuyệt vọng. Vì cô ở khá xa và mọi người bận vui đùa với nhau nên không ai trông thấy! Hai Sáng lật đật vỗ vai người bạn, chỉ cho anh ta xem và nói: _ Có người chết đuối kia kìa, mau cứu ngay! Người bạn, tự là Ba Rái, có biệt tài lội như rái, không kịp nghĩ ngợi gì, nhảy ùm xuống biển lội ngay tới chỗ cô gái, lúc này đã đuối sức xuôi tay chìm lĩm. Ba Rái xốc cô ta lên, một tay ôm người cô, một tay cố sức chống chọi sóng biển bơi riết vào bờ. Gần tới bờ cả ba người bên trên vội vã chạy xuống giúp kéo cô gái lên, đặt nằm trên bãi cát. Tư Hô, anh chàng có học qua khoá cứu thương cấp cứu bèn trổ nghề hô hấp nhân tạo, môi kề môi, tay xoa bóp để cứu tỉnh cô gái. Được một lúc, mặt nạn nhân đang tái nhợt đã trở chút sắc hồng, ngực bắt đầu nhấp nhô, hơi thở yếu ớt dần dần đã hiện rõ. Tư Hô tiếp tục mãi cho tới khi đoan chắc nàng đã hồi sinh thì anh bạn thứ tư, Năm Lầu, mang xe hơi chở nàng đi bịnh viện cứu chữa rồi lại lái xe đưa nàng về nhà. Vài ngày sau, bốn người bạn tới nhà thăm nàng. Lúc này cô gái đã hoàn toàn hồi phục. Cả bốn người sững sờ trước nhan sắc kiều diễm của nàng, cảm thấy yêu nàng tha thiết và đều đưa ra đề nghị đòi kết hôn với cô gái. Họ cãi nhau, cố gắng giành khoe công lao cứu nàng để đánh bại đối thủ. Hai Sáng nói: _ Tôi nhìn thấy nàng trước nhứt. Không có tôi bảo Ba Rái thì nàng đã chìm dưới lòng biển rồi, còn đâu mà ngồi đây? Ba Rái hùng hổ cãi: _ Thấy không mà ăn chung gì? Không có tôi đem được nàng vô bờ thì chắc thân nàng đã làm mồi cho cá mập rồi! Tư Hô lắc lắc đầu: _ Tôi mới là người đưa nàng từ cõi chết về cõi sống. Công của tôi là lớn nhứt! Năm Lầu khoát tay bảo: _ Tôi đưa nàng vô bịnh viện cứu chữa, mua nước biển truyền cho nàng, lái xe đưa nàng về nhà an toàn. Tôi đáng làm chồng nàng hơn cả! Mỗi người một câu, to tiếng thiếu điều muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cô gái phải can ngăn mãi mới thôi. Nàng vô cùng khó nghĩ vì ai cũng là ân nhân của nàng, mà anh nào cũng đẹp trai, khôi ngô tuấn tú cả! Giá như mà luật pháp cho phép lấy bốn chồng chắc là cô gái không muốn bỏ người nào! Cô gái bèn hẹn bốn người bạn cho cô một tuần suy nghĩ. Đến ngày hẹn, cô gái mời bốn người đến nhà tuyên bố quyết định của nàng. Đố các bạn biết cô gái sẽ chọn ai? Ái Hoa |
Thui, ở giá Thầy ui! :blowkiss:
|
Trích:
|
Trích:
|
Trích:
|
Lời giải của Shiroi:
Trích:
Trích:
Trả lời: Cũng có lý ha Shiroi! Biết đâu anh ta đi dự thi Olympic lấy 8 huy chương vàng như Michael Phelps thì tha hồ nổi tiếng! Lời giải của VinhKim: Trích:
Trích:
Trả lời: Chị VK có vẻ sành tâm lý mấy cô gái ghê há! :good: |
Trích:
Trả lời: Nói nghe mà đau lòng con quốc quốc quá! :bitchitlin: |
Lời giải của quehuong:
Quê.. đây thầy ! Nghe thầy phán... sợ quá, chạy ào vô... chọn chồng... Trích:
Bốn ông này, chỉ là 4 con dzê thui àh Trích:
Trích:
Trích:
Trích:
Cô gái không chọn 4 anh này, mà chọn người khác, cái ông chiện sĩ biết ưu ái những cánh hoa còn hương sắc ....hihhihi..... Trả lời: Ông chiện sĩ cũng muốn nhào vô đấu tranh giành giựt lắm mà có điều hổng được lẹp chai, lại hổng có tài, hổng có tiền nữa, nên đành chịu ra rìa, đứng ngoài kể chiện thui! |
hiihiii... anh iu... wa... đến khu vực này của em hồi nào mà hông báo trước vậy? làm em tiếp đón anh chậm trễ...
:cheers: Cô ta chọn anh nào thì em hông có biết, còn em thì... dzớt ông... "chiện sĩ" thiệt á, để ông "chiện sĩ" ở nhà em kể chiện cho em nghe dài dài... :easter1: |
Trích:
Iem thì dzớt ông nào sợ vợ, đi làm dìa lương nộp đủ cho vợ, là iem dzớt ổng ngay hehe |
Trích:
|
Trích:
Hehe em lại chạy theo thầy dìa đây rùi :BigBearHug: |
Trích:
mọi người cùng nghe ... |
Biện luận của quehuong:
Trích:
- Ngưỡng mộ vóc hình của người khác phái, đâu nhất thiết được giành cho đàn ông há chị, phụ nữ cũng có mà... hehhe...Nhưng đâu phải người đàn ông nào cũng có cái nhìn như muôn lột trần người ta đâu nà , những cặp mắt háu đói ấy có khác gì.... beheee... behee....., tưởng tượng tí, cả ngày rống behee.... chạy thuiiii - Cô gái chọn ông chiện sĩ, chẳng phải vì ông ta đã kíu mỹ nhân , mà là vì tại bị cái mà , ổng có quyền năng thiên biến vạn hóa, ổng cho mỹ nhân sống , mỹ nhân hông dám chết... hihihi ... nể ổng quá chời , lấy ổng là chọn lựa hay nhất, với lại chính ổng là người sắp đặt cho bốn ông dzê kia ra kíu trước , ổng đi sau... hứng trọn, í chết.... ổng là ông DZÊ TỔ sao kà . - Đấu tranh để giữ vững hạnh phúc , chứ đấu tranh... chưa chắc mang lại hạnh phúc được chị ạh. Hạnh phúc của qh là do Trời ban cho , đến bây giờ vẫn còn tồn tại, nhờ những bàn tay trong gia đình vun đắp. Nên trong lòng luôn thầm cảm ơn Thượng Đế không bỏ rơi mình . - Người ta bảo " thi ân bất cầu báo " , giúp người... có khác gì giúp mình. Thấy việc nguy nàn trước mắt mà không giúp gọi là bất nhân , giúp rồi lại bắt ép người ta thuận ý mình là bất nghĩa. Nếu lấy phải một người bất nhân bất nghĩa... thì có khác gì bông hoa hồng cặm dzô ... bánh xe.... chờ cán...bẹp... - Câu chuyện của thầy Ái Hoa kể và đố đều mang tính cách trào lộng , nên qh cho các nhân vật chính của thầy được đẹp đôi hết, như vậy cũng có hậu đấy chứ. Câu đố của thầy không mang tính bó buộc phải lấy một trong bốn anh chàng đó , nên cô gái dễ dàng chọn lựa hơn , lấy người khác... để bốn ông vẫn còn giữ vững tình bạn vậy mà . |
Cám ơn SR, chị VK, chị TC và QH góp ý kiến! :thankyou:
Nghe các biện sĩ tranh luận thấy ghê quá ..., í lộn, vui quá!!! :dapnhau1: Giờ hông ai tham gia chọn chồng nữa nên cô gái phải tự quyết định luôn nè! :dancing5: Cô gái bèn mời tất cả bà con và bốn anh chàng tới nhà, rồi trịnh trọng tuyên bố: _ Mời anh Hai Sáng tới bên em này! Hai Sáng sung sướng bước ra đến bên cạnh nàng con gái, mắt liếc về các bộ mặt ỉu xìu có vẻ ghen tị của ba người bạn. Cô gái chìa đôi môi mọng đỏ hôn anh ta hai cái nồng nàn hai bên má rồi quay lại nói tiếp: _ Anh Hai Sáng là người nhìn thấy em gặp nạn, chính vì anh luôn quan tâm theo dõi em với một tình bạn chân thành vô vụ lợi, em xin nhận anh làm người bạn tốt nhứt của em! Hứa với em tình bạn chúng ta không bao giờ thay đổi đi nha anh? Hai Sáng mặt nóng ran, hai mắt tối sầm, môi cố nở nụ cười gượng gạo, tay giơ lên cao! Mọi người vỗ tay hoan hô, nhứt là ba chàng kia vỗ tay to hơn hết! Cô gái quay qua nhìn anh Ba Rái điểm nụ cười quyến rũ làm anh chàng hồi hộp, trái tim nhảy loạn xạ như muốn rớt ra ngoài. Hồi sau, nàng mới gọi: _ Anh Ba Rái lên đây với em đi! Ba Rái lập cập bước lên, đầu óc trống rỗng không biết nàng quyết định như thế nào. Cô gái thình lình ôm choàng lấy anh ta, siết mạnh, mặt dụi vào ngực anh ta như cầu sự che chở. Một lúc lâu nàng buông tay ra, day qua bảo với cử toạ: _ Anh Ba là người đã đụng chạm vào da thịt em, ôm ấp thân người em, đối với em thân thiết như tình ruột thịt. Chúng ta sẽ là anh em mãi mãi, anh nhé! Hai mắt nàng nhìn sâu vào mắt Ba Rái như chờ đợi sự thuận tình! Ba Rái đứng như trời trồng miệng lắp bắp mãi mới thành câu. Lại một tràng pháo tay ầm ỹ! Đợi cho mọi người ngớt xôn xao, cô gái từ từ đưa mắt đảo qua nhìn hai chàng còn lại. Mặt hai chàng tái mét, ai nấy đều nghe rõ cả tiếng hai trái tim đang đập bình bịch! Nàng chợt dừng mắt tại Năm Lầu, cất tiếng: _ Anh Năm! Đôi chân Năm Lầu như nhũn ra. Chàng khó nhọc lê bước đến bên nàng trong lúc Tư Hô đang rộn rã niềm vui tưởng chừng như bay bổng trên mây khi nhìn thấy các đối thủ lần lượt bị loại. Cô gái giơ tay nắm chặt lấy tay Năm Lầu kéo tới gần chỗ của Tư Hô, quỳ thụp xuống nức nở: _ Anh Tư Hô là người đã đem em từ cõi chết về cõi sống, coi như là đã sinh em ra lần thứ hai. Em nguyện kính trọng anh như là cha mẹ ruột, suốt đời hiếu kính! Rồi nàng quay lại nói với Năm Lầu: _ Anh Năm là người chở em vào bệnh viện, mua nước biển để truyền thuốc men chữa trị, cung cấp phương tiện vật chất cho em sống ở đời. Anh chính là người chồng yêu quý của em! Cả căn phòng như nổ tung bởi tiếng vỗ tay reo hò vang dậy của mọi người. Ai nấy đều khen quyết định sáng suốt, hợp lý hợp tình của cô gái khôn ngoan! Còn riêng cô gái thì nghĩ thầm như vầy: _ Anh chàng Hai Sáng có cặp mắt sáng như sao, nhìn xa hàng dặm, chỉ dùng để nhìn người ta thôi chớ hổng thèm nhìn vợ ngay bên cạnh, ai dại gì lấy anh ta tối ngày ghen cũng mệt! _ Anh Ba Rái có tài bơi lội như rái, suốt ngày chỉ đi ra biển bơi, hông thèm ở nhà săn sóc vợ, lấy anh này càng thêm tủi thân tủi phận! _ Anh Tư Hô (hô hấp, chớ hổng phải hô răng) học nghề cấp cứu, sẽ có nhiều phen hô hấp các cô gái khác, không chừng nhiều cô sẽ mê anh ta, lúc đó lại mắc công đấu tranh giành giựt nữa! _ Anh Năm Lầu có năm cái nhà lầu cho mướn cũng bộn tiền, coi bộ làm vợ anh này khỏi lo đói, sẵn tiền sắm vòng vàng kim cương, đi du lịch thoải mái! Hoan hô chị Trân Châu giải đúng bài đố!:chucmung: Nào mọi người cùng nâng ly chúc mừng đám cưới cô gái với anh Năm Lầu!:beer: |
Trích:
Dĩ nhiên quyết định này do ... chuyện sĩ sắp đặt rồi, :secreett:chuyện sĩ phải đi học một khóa tâm lý phụ nữ để giải bài toán này, hehehe! :laughing15: |
Trích:
Trích:
"Tâm lý phụ nữ thay đổi như thời tiết" , cứ thuận theo ý trời là xong ngay :valentine1: |
Mới sưu tầm được bài này cũng vui, không biết có ai đọc chưa?
Ăn mày làm kinh tế Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó. - Xin anh... cho tôi ít tiền đi! Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau. Ăn mày rất thích kể lể. - Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền... - Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên. - Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. Ông ta bắt đầu mở máy. Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi: - Thế nào là ăn mày một cách khoa học? Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ. Ông ta giảng giải: - Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác. Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi. - Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng... - ...??? - Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi. Ông ta lấy giọng nói tiếp: - Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ. - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? Tôi căn vặn. - Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ! - Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền? - Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn. - Hả? Nhiều vậy sao? Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy: - Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn. Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh. Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy. - Ông nói tiếp đi! Tôi hào hứng. - Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày? Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết. - Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh. Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ. Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra. - Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả! Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này. - Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không? Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối. Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều. Trời, tôi phục tay ăn mày này quá! - Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ. Quá chuẩn! - Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình. - Ối ông cũng có vợ con? - Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó. Tôi buột miệng: - Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không? (Trang Hạ dịch, theo diễn đàn Shenzhen, TQ) |
Thầy ui, ông ăn mày này ở đâu, thầy chỉ em với, em bái ổng làm sư phụ coai, chuyến này học xong, em đi ăn mày mới được...hớ..hớ..
|
Em thấy ông ăn mày này cực khổ đi học thêm về kinh doanh, ăn mày cực khổ một ngày 8 tiếng, đầu óc lúc nào cũng phải suy nghĩ phân tích phải làm sao... mùa đông phải ra ngoài lạnh, tình toán tùm lum...
Ổng ăn mày mà coi bộ ... cực nhọc hơn đi làm nữa, :itsnotfair: ổng còn ... siêng hơn em nữa đó :sleeping: Thôi để em tiếp tục... ngồi yên một chỗ, lương hông có cao, nhưng nhất là .... khỏi cần suy nghĩ nhiều :laughing15: |
Ai là thủ phạm?
Ai là thủ phạm?
(Truyện phóng tác) Bà Mông Ly sống ở ngoại ô thành phố. Bà ta cư ngụ trong một căn nhà lớn nằm giữa khu vườn rất xinh đẹp xung quanh có trồng nhiều hoa và cây to bóng mát. Nơi bà ở cách xa ngôi làng gần nhất tới mấy dặm đường. Một buổi sáng sớm, ngôi nhà đang yên lặng, bỗng nhiên có tiếng thét phát ra từ phòng bà Mộng Ly nghe có vẻ hốt hoảng. Sau đó một lúc, một chiếc xe hơi trắng từ phía thị trấn phóng ào trên con đường dẫn tới nhà bà Mộng Ly rồi đổ sịch ngay trước cổng. Một người đàn ông mập và lùn, đeo kính trắng, tay xách một cái túi lớn hấp tấp bước ra khỏi xe, nhấn tay vào chuông. Khi cửa vừa mở, ông hộc tốc đi vào, chân chạy băng băng qua con đường sỏi và bước lên bậc thềm tam cấp. Người thanh niên vừa mở cửa, con trai của bà Mộng Ly cũng lật đật đi theo. Hai người lên cầu thang tiến vào phòng bà ta. Người đàn ông, chính là bác sĩ Phát, người thầy thuốc gia đình của nhà bà Mộng Ly. Ông nhìn thấy bà ta nằm ngay đơ trên giường, đầu gối lên cánh tay. Ông sờ vào tay bà thấy đã lạnh ngắt, tim đã ngừng đập và mũi không còn hơi thở. Khám bà Mộng Ly xong, bác sĩ Phát thận trọng quan sát mọi thứ. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường là một tách café nóng và môt cái tách không. Ông xem xét tỉ mỉ cái tách, quay sang nói với chàng thanh niên: _ Tôi rất tiếc, cậu Long! Đài Anh đâu? Cô ấy đã gọi tôi. Long đáp: _ Nó đi ra ngoài với mấy con chó. Nó giận tất cả mọi người. Bác sĩ Phát nói: _ Tôi phải gọi cảnh sát. Long lo lắng hỏi: _ Sao ạ? Có chuyện gì? _ Tôi không biết. Mẹ cậu không có bệnh. Tôi vừa khám cho bà hôm kia và bà rất khoẻ mạnh. Hình như bà đã uống thuốc ngủ nhưng tôi không thấy lọ thuốc trong phòng này. Long thở ra: _ Tôi không biết. Chúng ta xuống nhà gọi cảnh sát đi. Bác sĩ Phát xuống nhà gọi điện cho cảnh sát. Long vào bếp pha café thì Đài Anh dẫn mấy con chó bước vào. Nàng nói: _ Anh Long, cho em xin lỗi. Hồi nảy em nóng nảy nói lời không tốt. _ Không sao đâu. Bác sĩ Phát đang gọi cảnh sát. Em biết mẹ uống thuốc ngủ không? Lọ thuốc cũng không ở trong phòng mẹ. _ Cái gì? Em không hiểu? Vừa lúc đó bác sĩ Phát tới bên hai người. Ông nói: _ Họ sẽ đến ngay thôi! Long cảm thấy lo sợ. Cảnh sát sẽ hỏi cung tất cả mọi người. Ái Hoa (còn tiếp) |
Ai là thủ phạm vậy thầy uiii ! Cổ qh sắp thành cổ cò rồi bớ thầy :banghead2:
|
Ai là thủ phạm? (tt)
Cảnh sát đến rất đông. Một số mang máy hình lên lầu vào phòng bà Mộng Ly. Họ chụp hình, lấy dấu tay, thu hiện vật. Hai người cảnh sát nói chuyện với bác sĩ Phát trong nhà bếp. Các người hiện diện trong nhà vào buổi sáng nay được yêu cầu ngồi ở phòng khách. Mặt mọi người đều tỏ ra căng thẳng. Không ai nói tiếng nào. Họ chờ đợi khá lâu trước khi cử phòng sịch mở và hai viên thanh tra bước vào. Một người lên tiếng: _ Chào quý vị. Tôi là thanh tra Quang và đây là anh Phúc, phụ tá của tôi. Thanh tra Quang có dáng người cao lớn, mặt nghiêm nghị. Ông ta nói mà không mỉm cười. _ Tối qua, ai đó bỏ thuốc ngủ vào tách sữa của bà Mộng Ly, gây nên án mạng. Chúng tôi cần một căn phòng để làm việc, lấy khẩu cung điều tra mọi việc. Xin quý vị vui lòng cho chúng tôi biết danh tính và quan hệ gia đình ở đây. Long đứng dậy nói: _ Tôi là Long, con trai của nạn nhân. Bên này là Đài Anh, em gái tôi. Kế đó là Giáng Kiều, chị ruột của tôi. Người kia là ông An Bình, chồng dì Ái Liên của chúng tôi. Chúng tôi tụ họp ở đây từ đêm hôm trước để mừng sinh nhật mẹ tôi. Mẹ muốn chúng tôi có mặt đầy đủ. Ngừng một chút, anh ta tiếp: _ Các ông có thể dùng phòng làm việc của cha tôi hồi trước. Nó ở ngay bên đây. Long dẫn hai người thanh tra vào phòng. Căn phòng không lớn lắm, ở giữa có bàn và ba cái ghế. Hai người thanh tra ngắm quanh quất trong lúc Long tiến lại cửa sổ mở cánh cửa ra cho thoáng. Họ ngồi vào bàn và nói: _ Tôi muốn nói chuyện với dượng của anh trước. _ Dạ được. Long trả lời và đi ra ngoài gọi ông An Bình. Ông ta đi vào và ngồi xuống chiếc ghế trống. Thanh tra Quang nói: _ Tôi sẽ hỏi ông một số câu, anh Phúc sẽ ghi lại những câu trả lời của ông. Ông An Bình đáp: _ Vâng, ông cứ hỏi. _ Ông vui lòng kể lại chúng tôi nghe chuyện xảy ra vào hôm qua ở căn nhà này, từ lúc ông đến. Ông An Bình hơi ngần ngừ một lát rồi kể: _ Hôm qua, tôi là người tới trễ nhất. Trước khi vào nhà có một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy chặn tôi lại ngoài cửa có vẻ tức giận lắm. Sau đó tôi có hỏi thì Giang Kiều bảo nó tên là Thạch, nhà ở bên kia đường. Nó vừa mất việc vì Mộng Ly viết thư cho ông chủ nó báo rằng nó gặp rắc rối với cảnh sát. Nó thù Mộng Ly và doạ giết dì để trả thù. _ Sau đó thì thế nào? Chuyện gì xảy ra trong buổi tối? Ông An Bình trầm ngâm, cố nhớ lại buổi tiệc tối hôm qua. _ Mộng Ly giận dữ với mọi người. Đầu tiên là Đài Anh, nó muốn có tiền đi Mỹ. Từ trước đến nay dì hay chìu nó, lúc nào nó cũng than không có tiền nhưng mua toàn dồ sang trọng và dì luôn luôn cho nó tiền. Dì có vẻ sợ nó. Lần này nghe nó xin tiền, dì không trả lời. Thanh tra Quang chăm chú nghe, không nói gì. Ông An Bình kể tiếp: _ Rồi thì Giáng Kiều hỏi Long có muốn gặp ông Tôn không. Nghe đến ông Tôn, Mộng Ly cáu gắt: “Đừng bao giờ nhắc tên hắn trước mặt mẹ, hắn chỉ muốn nửa khu vườn của ta thôi. Mẹ ghét hắn ta lắm”. Giáng Kiều đòi hút thuốc, Mộng Ly lại la lên: “Thuốc lá! Lúc nào cũng thuốc lá trên miệng”. Trái lại, Long muốn bán nửa khu vườn cho ông ta, nó nói khu vườn rộng quá, mẹ nó sẽ phải vất vả chăm sóc khu vườn và cả cái nhà rộng lớn nữa. “Mẹ đã 50 rồi, cần phải cẩn thận hơn”. Dì ta bỗng nổi cơn lôi đình, hét lên: “Long! Mẹ không cần bảo mẫu, mẹ cảm thấy hạnh phúc với ngôi vườn”. Dì đứng phắt dậy nói: “ Các người chỉ cần tiền của tôi, các người đến đây ăn chứ có phải để thăm tôi đâu. Các người chỉ muốn tiền, muốn nhà. Không ai quan tâm đến tôi cả. Các người phải đợi lâu đấy. Không ai moi được tiền của tôi trước khi tôi chết đâu”. Lúc đó Giáng Kiều la lên: “Đừng nói thế, mẹ”. Mộng Ly đùng đùng bước lên lầu. Mọi người ngồi im. Chỉ có Đài Anh … Ông An Bình ngập ngừng. Thanh tra Quang hỏi: _ Đài Anh thì sao? _ Nó lẩm bẩm: “Có ngày tôi giết chết bà”. Giáng Kiều mời mọi người vào bếp uống café. Sau đó nó bảo mọi người lên chúc Mộng Ly ngủ ngon. Nó sống ở đây với mẹ nó và lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho dì ta. _ Và ông có lên phòng bà ta chứ? _ Vâng, tôi hơi mệt mỏi nên lên trước. Khi tôi xuống rồi thì mọi người lên sau. Long không muốn lên gặp mẹ nó. Nó giận dì Mộng Ly. Tôi lên giường ngủ ngay. Phòng tôi ngủ ở dưới nhà. _ Ông nghe thấy gì sau đó không? _ Tôi nghĩ là mọi người vào phòng Mộng Ly chúc ngủ ngon. _ Tốt lắm, ông có thể đi. Thanh tra Quang bắt tay ông An Bình, đẩy nhẹ cánh cửa mở cho ông ta ra ngoài. Ái Hoa (còn tiếp) |
Thầy ui, em chờ dài cổ lun gòi nà, mà thầy chưa chịu nói ra ai là thủ phạm??
|
Ai là thủ phạm? (tt)
Giáng Kiều bước vào và ngồi xuống ghế. Nàng im lặng nhìn xuống đôi tay mình. Thanh tra Quang nói, mắt thận trọng dò xét: _ Chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ trống rỗng của mẹ cô trong phòng cô Đài Anh. Có phải mẹ cô mua thuốc trong thị trấn không? Vẻ mặt không thay đổi. Giáng Kiều chậm rãi trả lời: _ Vâng, mẹ tôi thường uống thuốc ngủ mỗi tối nên khi thì bà mua thuốc, khi khác tôi mua cho mẹ. Hôm thứ năm rồi tôi nhờ Thạch ở bên kia đường mua giúp vì nó thường hay đạp xe lên thị trấn mua vật dụng. _ Tôi biết mẹ cô muốn sống ở nhà này, còn cô thì sao? Cô muốn chuyển đi không? Giáng Kiều ngước nhìn lên giây lát rồi lại cúi xuống: _ Đây là nhà của mẹ tôi. Tôi yêu mẹ và bà cũng thương tôi. _ Cô gặp bà trong phòng tối qua chứ? _ Vâng, mọi người đều gặp cả. Đài Anh pha sữa mang lên cho mẹ. Bà thường uống một tách sữa nóng trước khi ngủ. _ Mẹ cô nói gì không? Giáng Kiều im lặng lục túi tìm gói thuốc. _ Tôi hút thuốc được không? _ Tất nhiên, đây là nhà cô mà. Thanh tra hỏi lại: _ Mẹ cô nói gì? _ Bà muốn xuống nhà. Bà nhớ là chưa cho chó ăn. Tôi về phòng còn bà thì đi xuống. _ Lúc đó mấy giờ? _ Tôi không nhớ. Chắc là nửa đêm. _ Còn tách sữa? _ Nó ở trên bàn cạnh giường. Thanh tra Quang quan sát kỹ nét mặt của nàng: _ Cô cần tiền của mẹ cô chứ? _ Không. Tiền đối với tôi không thành vấn đề. Có những thứ khác quan trọng hơn. _ Dượng cô thì sao? _ Ông ấy muốn tiền của mẹ tôi. Dì tôi bệnh liệt giường và phải có y tá chăm sóc 24 trên 24. Viên thanh tra nghe một cách cẩn thận trong lúc người phụ tá ghi chép hết mọi chi tiết. _ Ồ, dượng cô muốn tiền, Long muốn thừa hưởng gia tài để bán khu vườn, còn cô không muốn gì cả à? Giáng Kiều hút hết điếu thuốc và nhìn lên mặt thanh tra Quang, mắt nàng lộ vẻ giận dữ: _ Ông đừng quên thằng Thạch. Nó đang hận mẹ tôi vì bị mất việc. Còn Đài Anh nữa, các ông tìm thấy lọ thuốc trong sắc của nó. Viên thanh tra bình thản nói: _ Chúng tôi sẽ hỏi cung tất cả mọi người, thưa cô! Giáng Kiều im lặng một chút rồi hỏi: _ Các ông có dùng café không? Thanh tra trả lời mau mắn: _ Vâng ạ, cảm ơn cô! Cô gái ra khỏi phòng. Thanh tra suy nghĩ về thái độ của nàng. _ Tại sao cô ta nổi giận? Sau khi nhấm nháp café, thanh tra Quang cho gọi Long vào. Anh ta vừa ngồi xuống, ông bắt đầu ngay. _ Này anh Long, tại sao mẹ anh lại tức giận? _ Căn nhà này lớn quá, chăm sóc nó thật là vất vả nên tôi muốn bà chuyển đi. Nhưng mẹ tôi yêu ngôi nhà và khu vườn. Bà không muốn bán nó. _ Anh hãy nói về công việc của anh. Mẹ anh đã chết và anh trở thành giàu có. Anh cần tiền chứ? Long đột nhiên lo sợ: _ Ông nói gì vậy? Tôi không giết mẹ mình. Quả là tôi cần tiền. Tôi và một người bạn muốn đầu tư xây 10 ngôi nhà ở chỗ khu vườn. Chúng tôi sẽ thu được rất nhiều tiền nên tôi muốn mẹ bán căn nhà này đi. Nhưng ông Tôn cũng muốn một nửa khu vườn cho trang trại của ổng. Thanh tra nhìn chăm chú: _ Anh lên lầu gặp mẹ sau mọi người, phải không? _ Vâng, tôi muốn chúc mẹ ngủ ngon. _ Anh có nhắc chuyện ngôi nhà chứ? _ Có. Và bà cũng nhứt quyết không chịu. Thanh tra kín đáo quan sát anh ta một hồi: _ Tôi hiểu. Chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ rỗng không trong phòng cô Đài Anh. Sắc mặt Long không thay đổi. _ Chắc ai bỏ vào phòng nó. Tôi nghĩ Đài Anh không giết mẹ đâu. Nó nhìn thấy bà chết đầu tiên mà. _ Tốt lắm! Anh ra ngoài đi nha, tôi muốn gặp cô Đài Anh. Long bước ra. Thanh tra Quang đến gần bên cửa sổ nhìn ra ngoài khu vườn. Ông thầm nghĩ: _ Tại sao Long tỏ vẻ lo sợ? Ông quay sang bảo viên phụ tá: _ Sáng mai ta phải tới văn phòng của Long điều tra về công việc của anh ta. Đài Anh bước vào và ngồi xuống. Nàng nhìn Phúc mỉm cười: _ Tôi thấy anh ở câu lạc bộ quần vợt tháng trước. Anh chơi hay lắm! Viên phụ tá đỏ mặt. Thanh tra Quang đỡ lời: _ Ồ, đúng rồi! Anh ta là tay vợt cừ khôi đấy! Cô gái lại mỉm cười nhìn anh chàng một cách tinh nghịch làm mặt anh ta càng đỏ hơn. Thanh tra Quang nói: _ Này cô Đài Anh, cô nói về buổi tối qua đi. Đài Anh thôi cười: _ Ồ, buổi tối mọi người đều tức giận. Mẹ tôi bỏ đi ngủ sớm và tôi pha sữa cho bà. Sau đó chúng tôi vào bếp thì Thạch đến. Nó muốn phá sập cả cửa sau. _ Sao thế? _ Nó rất giận vì lá thư của mẹ. Nó đòi giết mẹ tôi. Ông có định hỏi cung nó không? _ Đương nhiên rồi! _ Tốt, ông Tôn cũng tới. Ông có định nói chuyện với ông ấy? Thanh tra ngắt lời: _ Tôi mới là người hỏi, cô Đài Anh. Cô mang sữa lên lúc mấy giờ? _ Tôi lên sau anh Long. Cô gái ngừng giây lát rồi tiếp tục: _ Tôi không ưa gì mẹ tôi, thanh tra ạ. Bà ấy đã giết cha tôi, ông biêt không. Mùa đông vừa rồi, sau lễ Giáng Sinh, bà ta lái xe đâm vào cái cây và giết chết cha tôi. Thanh tra cẩn thận quan sát sắc mặt của Đài Anh. _ Tôi hiểu. Nên cô muốn giết mẹ mình? Nàng bật cười: _ Tôi muốn nhưng đã không làm. Để tôi kể cho ông nghe về gia đình này, ông thanh tra. Ai cũng muốn mẹ tôi chết. Dượng An Bình muốn tiền cho dì Ái Liên. Sau đó là anh Long cũng cần rất nhiều tiền. Ảnh có một ngôi nhà đắt tiền và một chiếc xe deluxe. Và cả chị Giáng Kiều nữa. Ông có biết chỉ cũng không ưa gì mẹ? Trước kia có một anh chàng làm việc ở đây. Anh ta là người làm vườn. Chị yêu anh ta say đắm nhưng mẹ tôi không cho phép bởi vì một gã làm vườn không thể là con rể của nhà chúng tôi. Viên thanh tra im lặng lắng nghe. Những điều này có quan trọng không? Ông ta thầm nghĩ ngợi. Sau đó ông nói khẽ và quan sát cô gái rất thận trọng: _ Chúng tôi tìm thấy lọ thuốc ngủ rỗng trong phòng cô. Đài Anh đứng phắt dậy và nổi giận đùng đùng. _ Cái gì? Tôi không bỏ nó ở đó. Tôi không muốn nghe điều này thêm nữa! Nàng chạy ngay ra khỏi phòng. _ Chao ôi, cô ta thích cậu đấy Phúc. Cậu phải cẩn thận hơn. Viên phụ tá cười nhưng mặt anh ta lại đỏ bừng lên. Thanh tra Quang nói: _ Ai đó đã bỏ thuốc ngủ vào trong tách sữa của bà Mộng Ly. Cả nhà đều ở trong bếp tối qua. Thạch và ông Tôn cũng đến. Một người trong số bọn họ đã giết bà ta. Ái Hoa (còn tiếp) |
Ai là thủ phạm? (tt)
Hai người cảnh sát bước qua nhà đối diện, bấm chuông. Thạch ra mở cửa. Thanh tra Quang mở lời: _ Chúng tôi muốn hỏi cậu về bà Mộng Ly. _ Trời, thật là rắc rối về bà ta! Tôi đã nghe người ta kể … Thanh tra nhìn thẳng vào mắt cậu ta: _ Tại sao cậu đến nhà bà ấy tối hôm qua? _ Tôi muốn hỏi cho ra lẽ. Tôi đến mà không ai mở cửa, tôi phải làm ồn ào lên. Tôi không gặp được bà Mộng Ly, chỉ có chị Giáng Kiều và anh Long. Tôi kể hết mọi chuyện. Tôi muốn giết bà ta, vì bà ta làm cho tôi mất việc. Thạch đấm tay vào chiếc xe. Thanh tra Quang điềm đạm nói: _ Bình tĩnh nào, chuyện gì xảy ra tiếp theo? _ Chị Giáng Kiều mời tôi uống café, nhưng anh Long không thèm để tâm. Sau đó ông Tôn cũng đến. Ông ta đòi nói chuyện với anh Long nhưng anh ta không nghe. Tôi trở về nhà, chỉ vậy thôi. Viên thanh tra gật gù: _ Tôi hiểu rồi! Còn lọ thuốc ngủ? Cậu vào thị trấn mua dùm bà Mộng Ly hôm thứ năm? _ Thuốc? Ồ, tôi nhớ rồi. Chị Giáng Kiều nhờ tôi mua giúp mẹ chị. Tôi lên thị trấn bằng xe đạp. _ Cám ơn cậu, đủ rồi. Thạch cười gằn: _ Đủ à? Các ông sẽ trở lại thôi, tôi biết cảnh sát các người quá mà! Trang trại của ông Tôn thì không lớn, nằm cạnh sông, cách xa nhà bà Mộng Ly chừng nửa dặm. Căn nhà nhìn bên ngoài khá cũ kỹ và nghèo nàn. Ông Tôn còn khá trẻ, trạc chừng ngoài ba mươi. Tay chân ông ta lấm lem, miệng cười chào hai viên cảnh sát, nhe hàm răng sâu đen trông hơi đáng sợ. _ Xin lỗi hai ông, tối đang ăn dở bữa cơm tối. _ Không sao, chúng tôi sẽ đợi. Ông Tôn mở cửa: _ Mời các ông vào nhà trước đợi một lát, tôi sẽ xong ngay. Thanh tra Quang nhìn quanh phòng. Trong góc là một TV cũ và trên bàn có dăm ba cuốn sách bìa hơi sờn. Ở giữa có tấm ảnh một cô gái trẻ đẹp, mái tóc dài, đang tươi cười hạnh phúc. Viên thanh tra nhìn bức ảnh thật lâu, cô gái trông rất quen. Ông Tôn đi lên nhà trước. Thanh tra hỏi: _ Ông dùng cơm xong rồi phải không? Ông có biết tin bà Mộng Ly chết chưa? Tôn ngồi xuống cái ghế gần nhất, mặt thảng thốt: _ Sao? Làm sao bà ta chết? Chết lúc nào? Hôm qua tôi còn ở đấy mà có thấy ai nói gì đâu? _ Bà ta chết đêm hôm qua hay sáng nay thôi. Chúng tôi định hỏi ông đã làm gì tối qua? Tôn tỏ vẻ sợ hãi: _ Tôi à? Sao hỏi tôi? Tôi đến để gặp Long, hỏi về việc mua nửa khu vườn của mẹ anh ta. _ Ông đã vào nhà bếp. Ông đã làm gì ở đó? Tôn nhìn thanh tra Quang rồi liếc nhìn cảnh sát Phúc. Ông ta trả lời: _ Tôi nhớ rõ ràng, mọi người đều ở trong nhà bếp, ngoại trừ bà Mộng Ly. Thằng Thạch cũng ở đó. Tôi nói chuyện với Long, anh ta muốn mẹ bán căn nhà nhưng lại muốn giữ khu đất. Bây giờ thì bà Mộng Ly đã chết. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thanh tra Quang chỉ vào bức ảnh trên bàn: _ Ai vậy? Tôn hơi bối rối. Ông ta ngập ngừng: _ Một người bạn, … à không, … chuyện lâu rồi … Chào từ giã ông Tôn, hai người quay trở lại nhà bà Mộng Ly. Họ đi ngang khu vườn của bà, nó quả rất là đẹp, xanh tươi, tĩnh lặng. Thanh tra Quang tự hỏi: "Ai giết bà Mộng Ly?" Ông đã biết chắc chắn câu trả lời. Ái Hoa (còn tiếp) |
Ai là thủ phạm? (tt)
Sáng hôm sau, cảnh sát Phúc đến văn phòng làm việc của Long để điều tra thêm vài việc, đoạn anh ta đến nhà ông An Bình tìm hiểu thêm. Thanh tra Quang ngồi trong sở gọi điện thoại hỏi thăm về Thạch và ông Tôn. Sau đó ông ta đi ăn trưa. Khoảng 3 giờ chiều hai viên cảnh sát lái xe đến nhà bà Mộng Ly. Thanh tra Quang nói: _ Tôi cần gặp tất cả mọi người. Những người trong nhà tụ tập lại ở phòng khách. Thanh tra Quang chú mục nhìn từng người một. Ông chậm rãi nói: _ Tôi nói cho mọi người biết là bà Mộng Ly đã bị đầu độc. Một người ở đây đã bỏ thuốc ngủ vào sữa cho bà ấy uống để hại chết bà ấy. Không ai nói cho tôi biết ai đã làm việc này. Nhưng bây giờ thì tôi đã điều tra ra thủ phạm. Mọi người hơi run sợ. Căn phòng trở nên im ắng một cách ngột ngạt. Thanh tra Quang nhìn ông An Bình nói: _ Ông Bình, vợ ông bệnh nặng và cần người chăm sóc. Ông đã thú thật điều đó nhưng lại giấu về chuyện căn nhà của ông. Ông rất cần tiền và định bán nó. Ông An Bình tái mặt tỏ vẻ giận dữ: _ Tôi đã hỏi mượn tiền chồng của dì Mộng Ly để trang trải và ảnh đã đồng ý. Không ngờ sau đó ảnh lại bị tai nạn chết và bà ta không chịu cho tôi mượn. Đài Anh la lên: _ Đó không phải là tai nạn. Mẹ đã giết cha vì bà muốn lấy hết tiền của ổng. Thanh tra Quang nghiêm mặt nhìn nàng: _ Cô cũng đâu tử tế gì. Mỗi tháng cô vế thăm mẹ chỉ để vòi tiền. Tháng trước bà ấy cho cô tiền mua TV. Tháng này lại xin tiền mua điện thoại di động. Lần nào cô cũng hăm sẽ tố cáo cảnh sát là bà ấy giết cha cô. Bà Mộng Ly sợ cảnh sát điều tra nên luôn luôn chiều cô. Nhưng rồi bà ta đã chán ngấy; bà ấy nói hôm thứ năm sẽ không đưa tiền cho cô nữa thì thứ bảy bà ta chết. Lúc cô mang sữa lên thì mẹ cô nói gì? Đài Anh khóc rấm rức: _ Tôi yêu cha tôi. Ông ấy luôn cho tôi tiền vì ông ấy rất yêu tôi. Còn mẹ, mẹ không yêu cha tôi và tôi. Sự thật là tôi đã lấy của bà nhiều tiền, nhưng bà nói sẽ không đưa tiền cho tôi nữa. Tôi muốn giết bà, nhưng sự thật là tôi không làm. Thanh tra tiếp tục nhìn qua Long: _ Anh cũng rất cần tiền. Long đỏ mặt: _ Ông làm ơn đừng nói mọi người biết. _ Anh đã mất việc làm tháng trước, nhưng đang nợ tiền mua nhà và mới sở hữu một chiếc xe đắt tiền. Anh luôn thích những thứ sang trọng. Giáng Kiều và Đài Anh nhìn Long. Anh ta lấy tay bưng mặt. _ Đừng nói gì thêm cả. Đài Anh nói: _ Không thành vấn đề nữa. Mẹ đã chết và chúng ta sẽ thừa kế rất nhiều tiền. Anh có thể ngồi không mà ăn. Mặt Long lại đỏ bừng: _ Im đi Đài Anh. Thanh tra Quang nói tiếp: _ Nào tiếp tục này. Ông Tôn muốn nửa khu vườn và ông ta cũng đã vào bếp tối hôm trước. Nhưng gọi đó là lý do để ông ta giết bà Mộng Ly thì hoàn toàn không thể thuyết phục. Mọi người cùng im lặng. _ Cậu Thạch là người khá nóng tính. Cậu ta mua thuốc ở cửa hàng nhưng có phải cậu ta bỏ thuốc vào sữa? Dĩ nhiên là không. Ái Hoa (còn tiếp) |
Ai là thủ phạm? (tt)
Thanh tra Quang nhìn ra cửa sổ. Trời đột nhiên mưa. Giáng Kiều lại lấy thuốc lá ra hút. Ông ta quay lại: _ Nhưng có người lại muốn Thạch đến nhà và vào bếp lúc đó. Cậu ta tức tối vì chuyện bức thư của bà Mộng Ly và đe doạ giết bà ấy. Cô ta muốn mọi người nghe những lời cậu ấy nói. Tại sao? Long tỏ vẻ ngơ ngẩn: _ Cô ta …? Thanh tra Quang nhìn thẳng vào mặt Giáng Kiều: _ Chính cô đã bảo Thạch đến nhà hôm trước. Cô muốn mọi người nghe được những lời đe doạ của cậu ta, đúng không? Mặt Giáng Kiều tái đi: _ Không đúng! Còn Đài Anh thì sao? Các ông tìm thấy lọ thuốc trong túi xách của nó mà? Đài Anh đứng bật dậy: _ Chị nói gì lạ vậy? Trong túi xách của em …? Thanh tra Quang điềm nhiên: _ Mọi người im lặng và ngồi xuống. Hãy bình tĩnh đi nào! Ông nhìn Giáng Kiều: _ Sự thật chúng tôi tìm thấy cái lọ trống không đã hết thuốc nằm ở trong túi xách của Đài Anh. Nhưng làm sao cô biết được? Nàng lộ vẻ hoang mang, hoảng hốt: _ Ông đã nói với tôi hôm qua. Thanh tra mỉm cười: _ Không. Tôi chỉ nói chúng tôi tìm được lọ thuốc ở chỗ cô Đài Anh, chúng tôi không hề nói ở trong túi xách. Biên bản hôm qua cảnh sát Phúc ghi lại hãy còn đây này. Ông nhìn nàng thương hại: _ Trước đây cô quen biết ông Tôn, người làm vườn. Cô yêu ông ta nhưng mẹ cô cực lực phản đối. Giáng Kiều ôm đầu, lẩm bẩm: _ Không! … không! _ Chúng tôi tìm thấy một bức hình của cô ở nhà ông Tôn. Hình rất cũ, lúc đó cô còn trẻ và để tóc dài. Ông Tôn đã đi và năm ngoái ông ta quay lại. Ông ta cũng yêu cô, nhưng không có tiền. Ông ta muốn khu vườn để mở mang trang trại, muốn tiền và muốn cả cô. Nhưng mẹ cô nhứt quyết từ chối. Thanh tra thở dài: _ Cuối cùng cô âm mưu giết mẹ mình. Lúc mẹ cô xuống dưới nhà, cô lén bỏ thuốc ngủ vào tách sữa. Sau đó cô nhét cái lọ không vào túi xách của Đài Anh để vu cho cô ấy. Giáng Kiều đứng dậy, đôi mắt cô như mất hồn: _ Ông chẳng hiểu gì cả. Nàng oà lên khóc: _ Mấy năm qua tôi sống với mẹ. Bà ấy không cho tôi một thứ gì. Tôi cũng không hề đòi hỏi. Tôi chỉ muốn sống hạnh phúc. Tôi yêu Tôn và anh ấy yêu tôi. Vậy mà mẹ cũng không chịu. Sao người bất công với tôi như vậy? Nàng khóc lớn. Thanh tra Quang mời Giáng Kiều ra xe cảnh sát. Mọi người nhìn theo ái ngại. Trước khi vào xe, thanh tra đứng nhìn căn nhà. Ông nói với Phúc: _ Cuối cùng họ cũng có tiền. Giàu có đấy, nhưng mà có hạnh phúc không? Hết Ái Hoa (theo Love or Money của Rowena Akinyemi) |
Biết thủ phạm không phải là em mà mỏi cổ chờ mãi mới biết là người khác :laughing:
Thầy nha, ác gúm gít , viết truyện mà cũng ác, đễ biết bao nhiêu người hồi hộp chờ xem ai là thủ phạm... trong truyện thủ phạm đã ác rồi, tác giả còn ác hơn nữa :choccuo: :chitaycuoi: Đẹp chai mà ác :nhatma: |
Trích:
|
Trích:
thất vọng qué, hồi nào giờ cứ nghĩ thầy đẹp trai như Tần Hán hem hà :( |
Trích:
|
Trích:
|
| Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:00 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.