Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Nhật Ký Online (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=152)
-   -   Ngẫm nghĩ.... (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=15754)

KiWi 08-21-2008 02:44 AM

Ngẫm nghĩ....
 
Đôi khi nhìn người ta viết NK, rất thèm viết một cái gì đó cho bản thân mình, như là ngày xưa mình đã từng hay viết. Nhưng bây giờ viết ra cái gì đó cũng thật là khó. Hình như ở tuổi này rồi, người ta thay đổi nhiều quá.....Quá vững chãi chăng? Quá từng trải chăng? Quá mạnh mẽ chăng để rồi không còn cảm thấy muốn chia sẻ hay trang trải gì nữa.... Có lẽ điều này không đúng đâu, vì người ta thường bảo, phụ nữ bao giờ cũng là phụ nữ, vẫn có phần mỏng manh và yếu đuối. Thế nhưng hiện tại mình trở nên khác hẳn ngày xưa, công việc cứ cuốn lấy mình suốt từ sáng đến tối mịt, lúc nào cũng chỉ bận ghi nhớ còn việc gì chưa kịp làm nữa hay không. Tối có khi về đến nhà, chỉ có thể tắm gội, ăn cơm và ngồi coi ti vi một chút là đi ngủ để mai còn đi làm tiếp. Cuối tuần thì đặc biệt dành riêng cho việc dọn dẹp nhà cửa, đi chơi với đám bạn, đi mua sắm, hưởng thụ và nghỉ ngơi cho thoải mái sau một tuần làm việc.
Tình cảm thì sao? Tình cảm thì cũng đang ở độ bền vững, nên hầu như không bị chi phối nhiều. Cuộc sống chủ yếu là tập trung làm việc kiếm tiền, cố gắng để có được sự thành công. Hầu như cả cái đám bạn mình đều thế, đều quay cuồng với việc tìm kiếm một vị trí trong xã hội, những chuyện mơ mộng gần như trở thành xa xỉ phẩm.
Thật sự hết rồi cái hình ảnh cô gái mặc áo dài trắng đứng bên cửa sổ nhìn hoa điệp vàng rơi ngoài sân trường.... hình ảnh đó chỉ còn đọng trong ký ức xa xưa. Mình thật sự đã thay đổi quá nhiều.

KiWi 08-27-2008 08:30 AM

Dạo này quay đi quay lại, quay tới quay lui cũng chỉ thấy công việc và công việc, có lẽ chính những người xung quanh mình đã tạo cho mình cái thói quen đó, ai cũng cắm cúi, ngập đầu trong công việc, có lẽ riết rồi thành thói quen mình cũng đâm ra như vậy. Từ sáng tới giờ, giờ mình mới vươn vai khỏi công việc, đi dạo quanh net và đọc những lời tâm sự tình cảm của người khác. Ai cũng nhớ, cũng thương một hình bóng nào đó ở trong lòng, còn mình, trong lòng mình có gì ? Mình không biết nữa, nó lơ lơ lửng lửng, cứ như một cái bong bóng bay.
Ngồi trước những dòng cảm xúc của người khác, tìm lại hình bóng của mình năm nào, nhưng sao mà nó cứ xa tít, mờ nhạt và nhỏ bé đến thế. Mình bây giờ ít mộng mơ, chỉ sưốt ngày ngồi xoay xoay trên chiếc ghế dựa, chúi mũi vào một bộ hồ sơ nào đó, tay luôn gõ lóc cóc trên bàn phím, ly cafe trước mặt, headphone cắm vào tai, thỉnh thoảng lại ngửng lên cười cười nói nói.... nhưng đôi khi cũng tự hỏi, tự lấy làm lạ khi nhận ra cưộc đời và mọi thứ đang lướt đi qua mình mà chẳng để lại chút ấn tượng sâu sắc nào. Mình quá thờ ơ uh, quá vô tâm uh, hình như càng ngày càng trở nên vậy. Điện thoại vẫn hay reo, nhưng đa phần là điện thoại công việc, danh sách điện thoại cũng dài ra, nhưng toàn là những cái tên kèm theo chức danh.
Những phút giây thư giãn, xoay vòng tròn trên chiếc ghế, mình thấy mình đang rất ổn, mình thấy thoải mái và hài lòng, nhưng mình cũng biết phần tâm hồn nhạy cảm đang dần dần mất đi, thay vào đó chỉ còn là sự tỉnh táo của lí trí, sự phán xét và quyết định của đầu óc. Vẫn vui, vẫn chơi, vẫn cười, vẫn nói, vẫn giao thiệp, nhưng ko còn nữa những giây phút trái tim lên tiếng. Mình có bằng lòng với điều đó không nhỉ? Có hay không ? Hình như mình lại bằng lòng mới chết chứ, dù mình biết... dù mình biết... vẫn có điều gì đó không ổn khi trở nên quá thực tế trong cuộc sống.
Thôi thì vẫn chỉ nói một câu, bản thân thường hay nói " Cố lên, cố lên và cố lên " :tapta

KiWi 08-29-2008 02:26 AM

Càng ngày mình càng nhận ra mình đang rất nhạt lòng với cái gọi là tình cảm. Mình sao thế nhỉ ? Hình như khi đã quá quen với tự do, quen với cuộc sống một mình, thì lại ngại ràng sự ràng buộc, ngại gò ép. Cái nhu cầu tâm sự, trao đổi, chia sẻ với một ai đó hầu như chẳng còn. Cuộc sống bận rộn với công việc, với hàng tỉ thứ hối hả ở xung quanh, bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, quan hệ công việc, những sở thích cá nhân, những ước mơ những hoài bão..... Ngần ấy thứ xoay quanh mình một cách chóng mặt khiến cho mình, ko có thời gian để mà buồn, mà dừng lại. Mình biết mình dần trở thành người ích kỷ, mình chiều chuộng những sở thích cá nhân và sự ung dung tự tại của mình quá nhiều. Mọi thứ trong mình càng ngày càng thay đổi.

buon 08-29-2008 04:55 AM

Kw ah, đọc bài của Kw nhưng mà không biêt nói chi cả nè. B nói nhỏ nha Kw hãy lựa hum nào trời trong thật trong, và nhìu sao vào, có trăng tròn càng tốt. Hãy làm một ly cafe (loãng thôi nghen không mất ngủ đó) rồi nhấm nháp ly cafe và nhìn lên bầu trời cao trong xanh. Thả hồn theo gió Kw sẽ lấy lại trạng thái cân bằng nè. B thử rồi linh nghiệm lắm

KiWi 08-29-2008 07:22 AM

Cám ơn lời khuyên dễ thương của B, vấn đề là bây giờ Kiwi lại thấy rất thoải mái với cuộc sống hiện tại chỉ là thấy mình trở nên thay đổi, sống vì bản thân nhiều hơn là sống vì người khác, ngại sự ràng buộc. Ko mặn mà với chuyện kết hôn như những người phụ nữ khác, mà chỉ thích kiếm tiền, muốn sống đầy đủ cho bản thân mình mà thôi. Cũng thấy ái ngại vì thấy mình hơi... tệ. Cắn rứt lương tâm tí xíu :walk:

KiWi 09-03-2008 01:51 AM

Mình có đang hạnh phúc không? Có người bảo " Khi con người ta thoát khỏi cái chữ Tình thì mới hết khổ ".... mà hình như mình đã thật sự thoát khỏi cái chữ ấy, mình không day dứt và cũng ko vướng víu nhiều như đám bạn. Tụi bạn thì bảo " Mày sống sao mà thoải mái và nhẹ nhàng quá, thấy mày yêu đời ghê ". " Yêu đời hả? " Không hẳn, chỉ là giảm nhẹ những gánh nặng, tránh tự chuốc buồn phiền và cũng có thể là ít than thở mà thôi. Cuộc sống không ai biết trước được ngày mai ra sao, nên mình quyết định cứ sống vui vẻ cho những ngày tháng mà mình có được. Mình sợ rơi nước mắt lắm rồi, sợ cứ phải làm khổ mình vì những chuyện không đâu, có rất nhiều chuyện, nghĩ lại thật ko đáng, thật trẻ con, nhưng lại mất quá nhiều thời gian và suy nghĩ cho nó. Tuổi trẻ có quyền vấp ngã, có quyền sai sót, nông nổi và dại khờ, nhưng ở tuổi này mình ko muốn sống như là trẻ con nữa, cứ tự làm bản thân bị thương rồi oà khóc. Càng ngẫm nghĩ càng nhận thấy rằng, sướng hay khổ, vui hay buồn là ở chính bản thân mình mà thôi " Gieo một hành động gặp một thói quen, gieo một thói quen gặp một số phận ". Phải điều đó thật chính xác.

uhm_thi_vui 09-24-2008 03:00 AM

Chị kiwi
 
Chị ơi chị có nhận được thư của em hay không?sao chẳng thấy chị hồi âm gì ,em đang lo lắng và có nhiều điều cần chị khuyên bảo.Em chẳng biết làm sao nữa ,mẹt mỏi thât..

KiWi 10-06-2008 10:13 AM

Ngày xưa yếu lòng thường hay rơi nước mắt, những lúc như thế thường gạt nước mắt tự ghét mình " Tại sao ko cứng rắn hơn, tại sao cứ khóc hoài vậy "...... Ngày nay, nhiều lúc cũng buồn đến rũ rĩ trong lòng, nhưng mắt cứ ráo hoảnh, nhiều lúc buồn đến mức cảm thấy ko thiết tha gì cả nhưng rồi thở dài chúi mũi vào công việc làm bù đầu, để đến tối nằm xuống giường vẫn thấy bên ngực trái mình thật nặng.... lại thầm ước " Ước gì nỗi buồn tan thành nước mắt, chắc tốt hơn".
Con người đúng là con người luôn ko tự bằng lòng với chính mình.
Ngày xưa thì quá yếu đuối giờ thì lại khoác cho mình cái vẻ cao ngạo quá, ngày xưa buồn giận gì cũng có thể vỡ oà ra ngay, bây giờ buồn chỉ nói vài câu rồi im lặng, nhưng sao chẳng có cách cư xử nào khiến cho lòng thấy nhẹ nhàng cả.

buon 10-09-2008 06:00 AM

Kw ah, mình hiểu bạn lắm. Vì thực ra những gì bạn viết cũng là những gì B đang trải qua. Ngày xưa chỉ cần buồn phiền là mình có thể khóc mọi lúc mọi nơi, kể cả đang đi trên đường cũng có thể khóc. Nhưng giờ đây mỗi lần buồn phiền mệt mỏi, bực mình muốn khóc lắm nhưng sao nước mắt không còn lăn trên má. Ngày xưa gọi là cô mít ướt, giờ đây cô mít ướt ấy đã lột xác để thành một người bướng bỉnh, mặt cười nhưng lòng buồn quá

KiWi 10-09-2008 10:56 AM

hihihi.....Buồn, một cô gái dễ thương thật đấy, luôn thông cảm cho người khác. Kiwi cũng hay đọc những tâm sự của Buồn, nhiều day dứt thật đấy.
..........
6h tối cảm giác mệt, mỏi lưng và đói bụng khủng khiếp, nhưng giờ đến đi về nhà cũng thấy lười nữa. Giờ thèm một tô phở thật nóng, nhắc tới cái bụng sôi ùng ục rồi. Thôi dẹp hồ sơ lại đi về ăn phở cái đã. Giờ mệt quá rồi muốn viết vài dòng cũng không đủ sức viết nữa. Mấy hôm nay bận ngập đầu.
Tắt đèn
Đóng cửa văn phòng
Dzia```````````````````````````

thelinh0502 10-12-2008 03:31 PM

tình yêu cho em
 
nếu em đã chọn một người
chắc gì may mắn mỉm cười với anh
dẫu rằng hi vọng mong manh
tình yêu anh vẫn luôn dành cho em

KiWi 10-13-2008 06:45 AM

Trích:

Nguyên văn bởi thelinh0502 (Post 117230)
nếu em đã chọn một người
chắc gì may mắn mỉm cười với anh
dẫu rằng hi vọng mong manh
tình yêu anh vẫn luôn dành cho em

Viết vu vơ thôi nhé thelinh, nhân đọc được bài của bạn. Cảm ơn vì đã góp vài dòng nơi đây.
Nếu có một lúc nào đó em lướt qua anh với ánh mắt hững hờ, không một lần quay đầu nhìn lại, nếu một lúc nào đó anh thấy em vui cười rộn rã bên ai đó mà chẳng một lần nhìn về phía anh, thì chắc hẳn anh sẽ nghĩ rằng : em vô tình, em hững hờ, em lạnh nhạt như cây cỏ, em nào thấu hiểu được ánh mắt thầm lặng của anh, em nào thấu hiểu được chân tình của anh. Nhưng anh có biết đâu, dù em chẳng một lần nhìn lên, dù em vẫn luôn lướt qua anh hờ hững nhưng em vẫn hiểu hết, vẫn cảm nhận được hết từng hơi thở của anh, chỉ cần một lần anh đi lướt qua em, tiếng bước chân quen thuộc, mùi hương quen thuộc của anh, ko ngước lên nhưng em có thể cảm nhận tất cả. Em nhìn anh đâu chỉ phải bằng ánh mắt, em nhìn anh bằng cả tâm trí mình, bằng cả trái tim mình, thấu hiểu cả những lúc anh vui hay buồn. Và anh cũng có biết đâu, có những đêm dài em thiếp đi trong giấc ngủ với hình bóng của anh loáng thoáng trong mơ, cứ mãi dẫn dắt em đi trong những đêm mộng mị...
Thế nhưng nhiều khi có những ngã rẽ của cuộc đời, có những khúc mắc mà chẳng phải lúc nào chúng ta cũng có thể tháo gỡ, nên rồi em cứ thế mà vô tình lướt qua cuộc đời anh..... Để rồi một ngày : Em _ Anh mãi không chung lối.

KiWi 11-01-2008 01:33 AM

Đã lâu..... tôi trở thành một kẻ lãnh đạm và ơ hờ.....Tôi lạnh lùng, tôi xa lạ và tôi khép kín....Tôi giữ khoảng cách với mọi người..... và lặng lẽ đi qua từng trang web..... Nhưng ở đây....... ở chính cái nơi mà tôi ghé bước qua như khách trọ, tôi lại nhận được nhiều tin nhắn từ những người khác nhau...... Và trong mỗi tin nhắn đó, tôi đều nhận được lòng tin mà mọi người dành cho mình...... Một chút ngạc nhiên, một chút bất ngờ..... nhưng cuối cùng tôi thấy lòng mình mềm lại.
Cám ơn, cám ơn....các bạn..... cám ơn những người tôi chưa từng gặp mặt hay trò chuyện..... nhưng đã tin tưởng ở tôi và tâm sự cùng tôi..... và khiến tôi tìm lại được cảm giác yêu thương mọi người.
Cám ơn vị bạn đã tin tôi qua những dòng viết không xúc cảm, cám ơn bạn đã đến bên tôi và tâm sự......
Bạn đừng khóc..... đừng khóc và đừng khóc nữa......
Nước mắt sẽ làm nhoè nhoẹt đi khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái, lau mắt đi nhé và hãy tin bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào..... bạn cũng sẽ có tôi bên cạnh, lắng nghe tâm sự của bạn.
Đừng lo lắng trước cuộc sống
Đừng buồn vì những phút yếu lòng của bản thân.
Ai trong cuôc đời chúng ta không có những phút giấy hỷ nộ, ái ố....
Ai không có những lúc đau khổ, thất bại.
Và trong mắt tôi bạn là cô gái tuyệt vời, có tâm hồn dịu dàng thanh khiết.
Hãy vui vẻ, gạt nước mắt và mỉm cười, vì bạn xứng đáng với điều đó.
Thương !

Kiwi

perxephon 11-01-2008 02:42 AM

kiwi này, những tâm sự của cậu giống mình lắm...cảm ơn bạn nhé !

KiWi 11-02-2008 02:35 AM

Dạo này tâm tư lắm muộn phiền, stress nặng mà không tìm ra lí do. Thất tình không, thất nghiệp không, mà thất tiền cũng không luôn. Con nhỏ bạn trách, mày suốt ngày chỉ lao vào công việc rồi lại về nhà ko đi đâu cả, không stress cũng uổng."
Không biết nó nói có đúng không nữa, nhưng mà đi chơi sao chẳng thấy ham, đi riết rồi cũng chán, SG xô bồ quá, luôn chỉ có những cuộc vui chớp nhoáng, giờ mình chỉ ước ao được đi du lịch khắp nơi với anh như ngày xưa thôi. Tính 02 đứa giống nhau đều thích đến nhưng nơi yên tĩnh và thanh bình.....Thèm quá mà bây giờ bộn bề công việc, biết đến khi nào mới đi được đây......Nhớ, nhớ quá người yêu ơi.
Mà bây giờ mình sao thế nhỉ, trầm cảm đến mức báo động. Trời ạ chẳng lẽ vì công việc thật sao ? Không biết đến khi nào mới giải quyết được những bức xúc trong lòng này nhỉ.....
Mình ghét bị stress

buon 11-03-2008 04:52 AM

tớ giới thiệu cho kw một nơi này nhé www.sannhac.com
Khi nào bị stress vô đó hát, một lúc sẽ giảm stress thôi ah. Sắm thêm tai phone và mick như thể chát voice á. Kw thử xem nhé

KiWi 11-03-2008 07:43 AM

Trích:

Nguyên văn bởi buon (Post 118519)
tớ giới thiệu cho kw một nơi này nhé www.sannhac.com
Khi nào bị stress vô đó hát, một lúc sẽ giảm stress thôi ah. Sắm thêm tai phone và mick như thể chát voice á. Kw thử xem nhé

hihihi thanks Buồn nhiều nhé.:thankyou:

......
Dạo này tâm trạng xấu, đúng hơn là xấu nhất trong lịch sử từ trước đến giờ, hồi chia tay với người yêu cũng đâu đến nỗi này đâu. Mà không biết lý do mới oải chứ. Chỉ biết bứt rứt, buồn bực rất nhiều.
Rất dễ giận, dễ tức và cả dễ tủi thân nữa. Hở chút là rơi nước mắt.
Chỉ tội nghiệp người yêu mình, mình trở nên trái tính, trái nết thì anh là ngưới chịu đựng nhiều nhất, cũng có những lúc cãi nhau (chủ yếu là do mình cau có ), nhưng rồi anh lại ngồi an ủi. Nhiều lúc mình cũng có muốn thế đâu, nhưng wạu lên là chém tá lả, xong rồi có nhiều câu nghe anh nói thấy hối hận dễ sợ. Anh đâu có làm gì để phải nghe mình trút chứ. Anh là người duy nhất thật sự thông cảm với mình, thật sự bao dung với mình và độ lượng với mình nhất từ trước đến nay. Trước đây cũng đã có người nói yêu mình sống chết nhưng có lẽ chẳng ai chịu đựng và thương yêu được mình nhiều như anh cả. Bởi vậy dù làm gì làm, mình cũng luôn trân trọng anh.

buon 11-03-2008 10:05 AM

Như vậy mới thử thách được anh ấy là người thế nào ^^, đùa chút thôi chứ kw hãy trân trọng anh ấy và giữ vững niềm hạnh phúc của mình nhé. Chúc kw luôn vui vẻ để không phải xả stress lên đầu anh chàng tội nghiệp kia hiiiii

buon 11-19-2008 03:19 PM

KW ah, sao vậy sao lại mít ướt rồi ah? Đừng khóc nhé. Nhớ đã nói B câu gì không:"đừng khóc vì nước mắt sẽ làm nhòa đi gương mặt xinh đẹp của một cô gái". Nhưng nếu kw muốn khóc thì B sẽ ngồi im không nói gì chỉ nghe kw khoc thôi. Khóc xong rồi B sẽ lau nước mắt cho kw nhé. Vui lên nào bạn của tôi

KiWi 11-20-2008 04:17 AM

Thanks Buồn .....

KiWi 11-26-2008 03:14 AM

Dạo này nhìn cảnh nhà buồn quá, nhưng chẳng muốn viết gì cả vì viết gì cũng là vô nghĩa.....khó khăn bước qua những ngày này như bước qua một vùng đất chết để hy vọng phía trước là một mảnh đất xanh tươi, màu mỡ do tự tay mình tạo lập.
Sao ở đời người ta kiếm cái ân cần, tử tế khó thế nhỉ..... Mình thì quá đơn giản trong cuộc sống, tự mình sống, tự mình bươn chải, không phiền hà, cũng không can thiệp vào chuyện của ai, ai cần nhờ vả gì thì lgiúp đỡ, xong rồi thôi ko phê bình chỉ trích ai cả. Thế nhưng nhận ra thiên hạ xung quanh chẳng đơn giản chút nào, ngấm ngầm rứt từng miếng thịt của nhau ra.
Mình quá ngán ngẩm nên cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ lùi lại, tách biệt ra xa họ, và xây một bức rào cản tránh xa mọi người. Mình quá sợ lòng ích kỷ của con người, sợ như sợ một bệnh dịch vậy.

takechi 11-27-2008 12:39 AM

<<<>>> sis ơi sao muh nghe giống như sis cô đơn giữa muôn người vậy? sis thất vọng vì mọi chuyện đều có mặt trái của nó phải không? nhưng cuộc sống vốn là như thế rồi mà , hay là mình chấp nhận nó đi ss?
Em không bít đưa ra lời khuyên thế có tốt không nữa ss , nhưng nếu đứng xa ra và tách biệt với mọi người thì bản thân mình sẽ thấy cô đơn lắm , thấy mệt mỏi và thấy cs chẳng có mấy ý nghĩa... ss , hay là mình tập che 1 mắt lại nha , che lại để chỉ thấy điều tốt muh hok thấy điều xấu của họ. Nghĩ cũng nghỉ về điều tốt thôi.... biết đâu sẽ vui hơn huh ss ?

KiWi 11-27-2008 03:33 AM

Trích:

Nguyên văn bởi takechi (Post 120281)
<<<>>> sis ơi sao muh nghe giống như sis cô đơn giữa muôn người vậy? sis thất vọng vì mọi chuyện đều có mặt trái của nó phải không? nhưng cuộc sống vốn là như thế rồi mà , hay là mình chấp nhận nó đi ss?
Em không bít đưa ra lời khuyên thế có tốt không nữa ss , nhưng nếu đứng xa ra và tách biệt với mọi người thì bản thân mình sẽ thấy cô đơn lắm , thấy mệt mỏi và thấy cs chẳng có mấy ý nghĩa... ss , hay là mình tập che 1 mắt lại nha , che lại để chỉ thấy điều tốt muh hok thấy điều xấu của họ. Nghĩ cũng nghỉ về điều tốt thôi.... biết đâu sẽ vui hơn huh ss ?

Không biết có phải sis cô đơn giữa muôn người hay không, hay là bản thân sis là người lạnh lùng và luôn sống trong một thế giới riêng tư của chính mình.... hay là do hoàn cảnh nó khiến sis thế sis không biết nữa. Chỉ biết 17 tuổi mẹ sis mất, sớm hiểu hoàn cảnh của mình nên sis tập thói quen tự mình thu xếp cuộc sống của mình, không dựa dẫm nhờ vả vào ai, sis cũng đã sống như thế suốt nhiều năm trời không lời than van, rất nhiều rất nhiều lần sis bệnh, sis chỉ có một mình với 4 bức tường, nhưng cũng chưa từng than van...Sis không than thở không có nghĩa sis sống hạnh phúc, cũng có nhiều khổ sở đó chứ chỉ là ko nói ra mà thôi. Nhưng hình như chẳng ai hiểu điều đó cả, họ chỉ biết than thở về những khó khăn của họ, rồi oán trách tức giận. Rồi giằng xé nhau ra. Ai mà không có lúc khó khăn, cần hiểu nhau thông cảm với nhau chứ, đã khó khăn rồi, cắn xé nhau ra có được gì không hay chỉ thoả lòng trong phút chốc.
Sis cảm nhận hết những điều đáng buồn đó, không nói ra nhưng thấy nó đọng lại trong lòng rất nhiều, thế là sis từ từ càng lạnh lùng hơn, khép kín hơn. Ss không muốn bản thân phải buồn phiền vì những điều không đáng, những người không đáng.
Sis vẫn nhìn đời bằng hy vọng đấy chứ, nhưng nói thật sis nhìn con người thì không còn được đầy lòng tin như vậy nữa.
Có thể em nói đúng nếu cứ đứng tách biệt ra xa sẽ thấy cô đơn lắm, nhưng có lẽ hiện tại sis chưa có tinh thần để xáp lại gần. Hihihi.....
Đành vậy em ạ, hy vọng sẽ có lúc nào đó sis thấy có niềm tin hơn ở con người.
Cám ơn em một người lạ đã hỏi đúng tâm trạng của sis

buon 11-28-2008 09:43 AM

Kw ơi, đọc tâm sự của Kw, B lại tự thấy mình xấu hổ. B có bố có mẹ, được sống trong sự quan tâm của gia đình bạn bè. Sụt sịt chút thôi là các chị gọi điện động viên, mệt mỏi chút thôi là kêu la cả ngày.
Khi nào quá mệt mỏi hãy nhắn tin cho B nhé, B không biết có chia sẻ được chút nào với Kw không nhưng hãy nhắn cho B vì B sẽ lắng nghe. Có thể Kw sẽ vơi bớt chut nào

KiWi 11-29-2008 03:21 AM

Trích:

Nguyên văn bởi buon (Post 120389)
Kw ơi, đọc tâm sự của Kw, B lại tự thấy mình xấu hổ. B có bố có mẹ, được sống trong sự quan tâm của gia đình bạn bè. Sụt sịt chút thôi là các chị gọi điện động viên, mệt mỏi chút thôi là kêu la cả ngày.
Khi nào quá mệt mỏi hãy nhắn tin cho B nhé, B không biết có chia sẻ được chút nào với Kw không nhưng hãy nhắn cho B vì B sẽ lắng nghe. Có thể Kw sẽ vơi bớt chut nào

Thanks Buồn. Cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc :hoa:

takechi 11-29-2008 10:19 AM

Trích:

Nguyên văn bởi KiWi (Post 120286)
Không biết có phải sis cô đơn giữa muôn người hay không, hay là bản thân sis là người lạnh lùng và luôn sống trong một thế giới riêng tư của chính mình.... hay là do hoàn cảnh nó khiến sis thế sis không biết nữa. Chỉ biết 17 tuổi mẹ sis mất, sớm hiểu hoàn cảnh của mình nên sis tập thói quen tự mình thu xếp cuộc sống của mình, không dựa dẫm nhờ vả vào ai, sis cũng đã sống như thế suốt nhiều năm trời không lời than van, rất nhiều rất nhiều lần sis bệnh, sis chỉ có một mình với 4 bức tường, nhưng cũng chưa từng than van...Sis không than thở không có nghĩa sis sống hạnh phúc, cũng có nhiều khổ sở đó chứ chỉ là ko nói ra mà thôi. Nhưng hình như chẳng ai hiểu điều đó cả, họ chỉ biết than thở về những khó khăn của họ, rồi oán trách tức giận. Rồi giằng xé nhau ra. Ai mà không có lúc khó khăn, cần hiểu nhau thông cảm với nhau chứ, đã khó khăn rồi, cắn xé nhau ra có được gì không hay chỉ thoả lòng trong phút chốc.
Sis cảm nhận hết những điều đáng buồn đó, không nói ra nhưng thấy nó đọng lại trong lòng rất nhiều, thế là sis từ từ càng lạnh lùng hơn, khép kín hơn. Ss không muốn bản thân phải buồn phiền vì những điều không đáng, những người không đáng.
Sis vẫn nhìn đời bằng hy vọng đấy chứ, nhưng nói thật sis nhìn con người thì không còn được đầy lòng tin như vậy nữa.
Có thể em nói đúng nếu cứ đứng tách biệt ra xa sẽ thấy cô đơn lắm, nhưng có lẽ hiện tại sis chưa có tinh thần để xáp lại gần. Hihihi.....
Đành vậy em ạ, hy vọng sẽ có lúc nào đó sis thấy có niềm tin hơn ở con người.
Cám ơn em một người lạ đã hỏi đúng tâm trạng của sis

>>>sis có ít bạn lắm phải không sis , em cảm nhận như vậy , một người bạn theo đúng nghĩa đó sis , 1 người bạn mà đứng trước người đó sis được là chính mình với tất cả những tốt xấu vốn có của sis. Nếu có thì chắc hẳn ss đã không cô đơn thế này?
ss biết không , ss đứng càng xa mọi người thì thời gian để ss có thể xích lại gần mọi người càng lâu hơn nữa. Sự xa cách của ss với mọi người có lẽ không bao giờ làm sis vui , ss sẽ càng ngày càng cảm thấy cô độc , buồn lắm
Em không đủ tuổi cũng như kinh nghiệm sống để khuyên sis đâu , ss đừng giận em nhé .
SS mạnh mẽ và tự lập , nhưng em lại cảm thấy đáy lòng sis yếu đuối , ss chỉ bắt buộc phải mạnh mẽ để sống thôi phải hok ss ?
ss nếu không chê em trẻ người non dạ , thì ss cứ thử làm theo cách này xem nhé ss , em không chắc là tốt nhưng ss cứ tham khảo nhé , biết đâu sẽ làm ss thấy tốt hơn..... cách của em là " ss cứ coi mọi chuyện thật là bình thường " chỉ vậy thôi ss , mọi chuyện xảy ra ss đều hãy cứ cho là bình thường thôi , lòng ss cứ lặng như mặt nước hồ thu , ss không tức giận , không buồn bã , giống như ss ở trên đỉnh núi cao mà nhìn xuống thế gian vậy. Những hỷ , nộ , ái , ố......cứ cho là thoảng qua đi , đời là vô thường. Cái gì là được và cái gì là mất , cái gì là buồn còn cái gì là vui? tất cả chỉ do con người tự tạo ra thôi mà ss. Tâm trạng của ss cũng vậy , cứ nhìn vào mặt tốt thì cho là tốt , cứ nhìn vào mặt xấu thì thành xấu , nhìn biết giả tạo mà cứ cho là thật đi thì cũng có sao? miễn mình hài lòng , mình vui thì được rồi. Con người không có xấu thì thành thánh nhân cả rồi , con người mà không có tốt thì thành con vật rồi chỉ còn bản năng thôi. Vậy đó ss , ss đứng trên cao mà nhìn xuống , tội chi ss phải bận lòng? Cứ lại gần mọi người đi ss. :blowkiss:

KiWi 12-01-2008 05:22 AM

Trích:

Nguyên văn bởi takechi (Post 120462)
>>>sis có ít bạn lắm phải không sis , em cảm nhận như vậy , một người bạn theo đúng nghĩa đó sis , 1 người bạn mà đứng trước người đó sis được là chính mình với tất cả những tốt xấu vốn có của sis. Nếu có thì chắc hẳn ss đã không cô đơn thế này?
ss biết không , ss đứng càng xa mọi người thì thời gian để ss có thể xích lại gần mọi người càng lâu hơn nữa. Sự xa cách của ss với mọi người có lẽ không bao giờ làm sis vui , ss sẽ càng ngày càng cảm thấy cô độc , buồn lắm
Em không đủ tuổi cũng như kinh nghiệm sống để khuyên sis đâu , ss đừng giận em nhé .
SS mạnh mẽ và tự lập , nhưng em lại cảm thấy đáy lòng sis yếu đuối , ss chỉ bắt buộc phải mạnh mẽ để sống thôi phải hok ss ?
ss nếu không chê em trẻ người non dạ , thì ss cứ thử làm theo cách này xem nhé ss , em không chắc là tốt nhưng ss cứ tham khảo nhé , biết đâu sẽ làm ss thấy tốt hơn..... cách của em là " ss cứ coi mọi chuyện thật là bình thường " chỉ vậy thôi ss , mọi chuyện xảy ra ss đều hãy cứ cho là bình thường thôi , lòng ss cứ lặng như mặt nước hồ thu , ss không tức giận , không buồn bã , giống như ss ở trên đỉnh núi cao mà nhìn xuống thế gian vậy. Những hỷ , nộ , ái , ố......cứ cho là thoảng qua đi , đời là vô thường. Cái gì là được và cái gì là mất , cái gì là buồn còn cái gì là vui? tất cả chỉ do con người tự tạo ra thôi mà ss. Tâm trạng của ss cũng vậy , cứ nhìn vào mặt tốt thì cho là tốt , cứ nhìn vào mặt xấu thì thành xấu , nhìn biết giả tạo mà cứ cho là thật đi thì cũng có sao? miễn mình hài lòng , mình vui thì được rồi. Con người không có xấu thì thành thánh nhân cả rồi , con người mà không có tốt thì thành con vật rồi chỉ còn bản năng thôi. Vậy đó ss , ss đứng trên cao mà nhìn xuống , tội chi ss phải bận lòng? Cứ lại gần mọi người đi ss. :blowkiss:

Thanks em :hoa:

KiWi 12-01-2008 05:29 AM

Không ngờ đã 11 năm trôi qua, 11 năm chị sững sờ nhìn thấy em trước cửa nhà chị, không tin vào mắt mình khi em bằng xương bằng thịt đứng đó, 11 năm không chút tin tức, không liên lạc vậy mà cuối cùng em vẫn còn nhớ và vẫn tìm ra chị. Không biết nói sao cả.... không biết nói sao cả nhưng có lẽ đây là điều làm chị cảm thấy vui nhất. Em vẫn như ngày xưa......


Múi giờ GMT. Hiện tại là 12:29 AM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.