![]() |
Nếu
Nếu một ngày nước mắt cạn... Thì sao? Cả thi ca không còn trong huyết mạch? Em khù khờ, em ngây ngô, đáng trách Hay cuộc đời cuồng loạn đã khiến xui? Từ giã người, từ giã bấy cuộc vui Ôi thiên thu ! Có là bao để tiếc Cuộc tình này đắm say và da diết Tội trái tim non nớt trỗi nhịp đau. Đêm nay lòng đối diện với canh thâu Dày vò mãi mảnh duyên vừa vụn vỡ Từ nơi xa đời lan truyền tin dữ Nàng Thi sầu đã chết, mộ tình vun ! Anh có buồn, có tiếc, có nhớ nhung Xin vì nhau thả trôi dòng tang trắng Suối tình chung chảy xuôi bờ tỉnh lặng Rồi ngàn sau lấp dưới bụi phù sa. Ôi buồn, buồn... Thơ nức nỡ, xót xa Có nghe không anh ơi lời thút thít Lệ cạn rồi, thi ca dòng đã lệch Nhạt nhòa đây đoạn cuối khóc duyên mình ! TTTT |
Giọt Nước Mắt Em
Tay nào vo giọt nước mắt thêm tròn Mà em khóc cứ lăn dài trên má Chị khi sầu cũng chán đời nghiệt ngã Lúc chợt như điên dại bởn cợt lòng Đời quá buồn em hỡi có thấy không Mím chặt môi nhé em đừng bật khóc Lấm cả rồi, bờ mi ngoan, mắt ngọc Vì ngày mai, nối tiếp một ngày mai. Em nghe đi, lời chị nói có sai Kiếp bể dâu mấy người tròn hạnh phúc Chị nhốt rồi đời mình trong đáy ngục Mộng yêu đương phảng phất bóng phù vân Đắn đo chi phút ngắn ngủi ái ân Mật tình yêu đong bằng đôi trủng mắt Khi chị biết mình yêu anh chơn chất Là lúc đời bẫy rập dựng đầy truông Bước chị đi than khóc với chim muông Đường chị về cô đơn làm hành lý Em có lẽ đã không cùng suy nghĩ Ậm ừ thôi chia sẻ được bao giờ Đời cạn rồi hạnh phúc lẫn ước mơ Nếu khóc được thì em ơi cứ khóc Chị nơi đây sẵn sàng lau mắt ngọc Như nhiều khi tự dỗ lấy lòng mình Sao em còn ngồi đó với lặng thinh Ai , ai , ai vo tròn giòng nước mắt Để em khóc giọt tròn lăn trong vắt Mà chị đau hơn cả vạn lần đau. TTTT |
Ma('t em noi' lo*`i ye^u
Sao anh kho^ng the^? hie^u? Tay em dang run run Sao anh cha(?ng na(m' ca^`m Nhu*~ng ca^u noi' xa xa(m Tu*o*ng? chu*`ng kho^ng ma` co' Bo'ng anh gio*` theo gio' Nu. ho^n tha^`m em trao Khi na`o ta ye^u nhau La`m sao em bie^t' du*o*c. Ti`nh em muo^n' la(ng ca^m Da^~u cho*` de^n' tra(m na(m Va^~n kho^ng mo`n thu*o*ng nho*' Da^~u cho*` hoa`i muo^n thuo*? Va^~n ye^u mi`nh anh tho^i Suo^'t do*i` kho^ng thay do^i?. |
Mắt Buồn !
Đêm trở giấc thơ không còn khóc nữa Ta tìm ta nước mắt đã cạn khô Bàn tay ốm nâng niu bàn tay ốm Hạnh phúc ơi sao quá đổi mơ hồ Ngày xa xưa ký ức buồn chưa xóa Biết khi nao hồn lành lại vết tình Người ra đi lâu rồi chưa đành lạ Yêu thương còn ăn rĩ trái tim mình Ta với mình nhìn nhau cười chua xót Cằn cổi rồi khóe mắt ướt trăm năm Trách được chi lời đam mê môi ngọt Để âu sầu vướng mộng mị xa xăm Ôi dấu yêu ! Anh có bao giờ hiểu Thời tóc xanh thiếu nữ đã không còn Đời hoa mộng gấm nhung ai màng thiếu Mà chỉ buồn khi hụt hẩng sắc son. TTTT |
Bài Thơ Không Muốn Gởi Cho Anh !
Đợi !
Đợi anh về Thu úa lá vàng hiên Mảnh trăng thanh soi buồn qua kẽ nhớ Đâu hết rồi cánh cúc tươi rực rỡ Con bướm hờn chết rã cánh vì đâu Ai hát ru điệu lý " Nhớ Tìm Nhau" Tiếng võng đưa nghẹn ngào trong đêm vắng Mái lá nghèo buổi cơm chan muối mặn Người xa người canh nấu ngọt khó chan Em đau lòng gọi hai tiếng tình lang Góc phòng riêng mấy Thu còn lặng lẽ Gió Đông về lướt qua thềm rất nhẹ Mà tưởng chừng như lạnh thấu tâm tư Trời đổi mùa anh hỡi hết rồi Thu Đợi người xa nửa đời em khổ lụy Người đàn bà yêu không cần lý trí Nhưng em thì mê mụi cả con tim Đợi anh về đơn chiếc bóng sao đêm Lẻ loi em giữa giòng đời xuôi ngược Tình, hởi tình ! Đong đưa tơ mệnh, phước Một nửa đời trông ngóng áng mây bay. TTTT |
Đời vẫn thế !
Em lặng lẽ bước chân trên đường vắng
Gió vô tình thổi cuốn lá vàng bay Nghĩ mộng đời như nửa tỉnh nửa say Bao cay đắng dâng vội vàng lên mắt Vẫn biết đời duyên lỡ làng hiu hắt Khóc chi tình rã nát một đời đau Bước chân đi vô định chẳng tìm nhau Tình vụn vỡ khép cõi lòng sỏi đá Phải chăng mình được thành cây thánh giá Đứng trên cao xem nghiệt ngã cuộc đời Vân phù bay cũng một kiếp nổi trôi Mà lòng người vốn vẫn nhiều mơ ước Tình yêu kia mấy ai người hiểu được Chỉ khổ đau bi lụy cõi vô thường Nhưng cả đời vẫn nhớ nhớ thương thương Gieo nghiệt ngã dẫu tình không lối thoát Gạt nước mắt nhìn anh bên kẻ khác Cũng giản đơn như một lẽ đời thường Khóc suốt đời trong nỗi nhớ vấn vương Tự đày ải linh hồn trong tù ngục Khóc làm chi khi đời ngân biệt khúc Bởi hợp tan ly biệt lẽ cuộc đời Đọa đày chi trong nỗi khổ chơi vơi Thôi thing lặng trong hư vô giải thoát Nhắm mắt đi rồi ngày mai sẽ khác Sống trên đời nhiều cũng mấy chục năm Sẽ vạn lần để nước mắt tự lăn Rồi cũng sẽ tự khô và sống tiếp Bởi cuộc đời là hợp_tan_ly_biệt !!!!!! |
Đêm Trở Giấc III
Đêm trở giấc bàng hoàng nghe tiếng gió Luồn qua song rít ngọn nhớ lạ lùng Dĩ vãng xưa Biển Hồ... Ngày chối bỏ Một nửa trời sóng bạc trắng mông lung Em, Vẫn em, bước dài theo triền mộng Lòng mênh mang lạc mấy nẻo đường trần Ngở như đời lần gót miền vô vọng Mà tình là phảng phất bóng phù vân Những dối gạt Đã rồi chưa thức, tỉnh Sao chưa quên đánh nốt ván duyên tình Đỏ đen nào biến đổi lòng chân chính U mê nào chiếm hửu cả tâm linh? Đêm tỉnh giấc tóc mây dường đổi bạc Vòng tay mềm ôm gối mỏng nôn nao Gió vẫn lạnh Gió vẫn ru xào xạc Em, vẫn em Chưa tỉnh giấc mộng đầu ! TTTT |
Than !
Chưa ngủ ư, vầng trăng nhỏ trên cao
Thức buồn soi nhân tình không đủ chán? Có bao giờ thắp đôi dòng tản mạn Chiếu lòng người qua kẽ trái tim son? Hãy đến đây rọi nốt góc héo hon Mảnh hồn ta đang gập mình trăn trối Yêu ! Một tiếng yêu gây ngàn nông nổi Kiếp tội đồ, đơn điệu tiếng kêu ca. Trăng ! Phải rồi, ngươi quả rất kiêu sa Bận lòng chi chuyện trần gian, thế tục Khuyết hay tròn sáng soi đời hư thực Để mình ta chuốc chén đắng cuồng say Đêm dài quá, sầu cùng với men cay Lòng khó tỉnh giấc tình đau mấy thưở Màu trăng phai... Ôi canh trường đáng sợ Chợt rùng mình, bấn loạn nhịp con tim Trăng không còn lơ lửng bầu trời đêm Ta còn ta trói mình vào mộng mị Say say say điên đão cùng thi vị Cầm bằng vui.... Ôi , đơn độc chi bằng ! TTTT |
Baì thơ quá hay LLT , tâm tư tràn đầy cảm xúc , cám ơn LLT... cho thưởng thức bài thơ hay...
|
Buồn
Đêm đã khuya sao em còn chưa ngủ Ngắm làm gì... chỉ một mảnh trăng đơn Bà kể xưa , cũng bởi quá dỗi hờn Nàng Nga giận bước vào cung nguyệt cấm Đừng em nhé , xin em đừng say đắm Bỏ trần gian học sách của chị Hằng Cung Quảng buồn em có biết hay chăng ? Nên đêm đến hay nhìn về dương thế Trăng nông nổi uống cạn đời dâu bể Thả buồn rơi ta gánh cả tội tình Hồn thét gào cho thấu tận không thinh Chỉ gió lộng đáp lời vang vọng lại ! Đổ gánh rượu chuốc đất trời tê dại Vầng trăng say lấp ló giữa mây ngàn Má ửng hồng che dấu giọt châu loang Buồn... Buồn lắm..... Ánh trăng vàng cô độc ! QH |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:42 AM. |
Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.