Vina Forums

Vina Forums (http://forums.vinagames.org/index.php)
-   Nhật Ký Online (http://forums.vinagames.org/forumdisplay.php?f=152)
-   -   C'est Ma Vie...! (http://forums.vinagames.org/showthread.php?t=21947)

ML'Amour 06-21-2010 02:22 PM

In memories of Dad....
 






" Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương
Ngọt ngào như giòng nước tuôn đầu nguồn..."


Nghĩa trang sáng nay đầy người thăm viếng...
vì nằm ngay trong trung tâm của phố Việt...
nên lúc nào cũng có người ra vào vội vã...
Hôm nay...
lại có thêm hai, ba cái đám tang...
đang chuẩn bị làm lễ di quan...
Tôi có khá nhiều kỷ niệm những buổi tiển đưa ...
bạn bè...người thân nơi này....
Chủ Nhật nào cũng thế...
ngày hôm nay lại là ngày Father's Day ...
nên càng đông hơn nữa...
Có lẽ cũng có nhiều người mất Bố như tôi...

Hoa muôn màu muôn sắc...đủ loại...
từng cụm chạy theo hàng dài...thật đẹp mắt...
Dường như mộ nào cũng được thắp nhang thơm...
hương thoang thoảng tỏa bay trong gió...
Khộng nhớ rõ từ bao giờ...
tôi đã không còn thấy sợ khung cảnh nghĩa trang....?
không còn phải ngoãnh mặt sang nơi khác...
khi mỗi lần xe chạy ngang qua...
ngược laị...
tôi còn thích cái không khí an bình nơi ấy...
Thỉnh thoảng có những buổi chiều trời vừa tắt nắng...
hoàng hôn xuống thật nhanh cho bóng tối bao trùm...
Người gát cổng phải rọi đèn đưa tiển tôi ra về..
vì tôi vẫn cứ ngồi đó...im lìm không muốn rời xa....
Lạ thật...
đúng là có phép nhiệm mầu....
cho một đứa con gái rất sợ ma...
sợ màn đêm...lại có thể trở thành gan dạ...
ù lỳ...ngồi miệt mài một mình trong nghĩa trang...
vào những đêm trời lạnh sướt mướt...

Hôm nay nhớ Bố thật nhiều...
nhớ những ngày hai Bố con ...
chiều chiều ra thăm mộ Mẹ...
ngồi yên lặng hằng giờ nơi này...
hay vào những ngày nắng đẹp...
tôi nằm dài ra cỏ tỉ tê tô màu...
lên những cánh hoa sen...những con chim én...
những chữ chạm khắc trên bia đá của Mẹ tôi...
mà bây giờ... chỉ còn một mình tôi cô quạnh ...
câm nín xót xa...quỳ lặng lẽ bên cạnh...
hai tấm bia mộ nằm song song bất động...
như mơ hồ...nhìn lại tôi...

Hai bậc sinh thành...lẽ sống của đời tôi...
hai lần ra đi đột ngột ngỡ ngàng như một giấc mơ...
nhẹ nhàng như một giấc ngủ bình yên...
không mộng mị...
Vô Thường...
từ đó tôi mới thật sự tin vào hai chữ Vô Thường...

Bất chợt...tôi thèm lắm có Bố tôi bên cạnh lúc này ...
nhớ bàn tay Bố thật gầy và càng gầy hơn...
từ ngày Mẹ ra đi để Bố ở lại một mình...
Cuộc đời Bố sau đó thương xót quá...vô cùng cô quạnh...
đến nỗi tôi tự hứa với chính mình...
nếu một ngày nào tôi có phải ra đi...
rời khỏi thế gian này...tôi chỉ cầu xin Trời...
hãy cho tôi được đi sau người bạn đời...nếu có....
Thà là để cho tôi sống hết những chuổi ngày còn lại...
trong niềm nuối tiếc cô đơn đọa đày...
còn hơn nhìn người ấy sống...qua viễn ảnh của Bố tôi...
Chắc tôi sẽ không an lòng nhắm mắt...

Dù là con gái út...
có lẽ sẽ được cưng chìu lắm nếu tôi biết làm nũng...
Dù là 15 năm mồ côi vì thế sự...
và thèm tình thương đến khát...
Tôi lại rất thâm trầm...chỉ biết trách nhiệm...
bổn phận và tuân theo lời tuyệt đối...
nhưng tôi vẫn sợ bố tôi như sợ Cọp...
ngay từ ngày còn rất bé...
Mà lạ thật...
tôi không dám đến gần Bố nhiều...
và chỉ sống bên Người lặng lẽ như một chiếc bóng...
Muốn lắm chứ...muốn được cưng chìu vòi vĩnh....
như những người con gái khác...Daddy's girl...
thì ngược lai...
tôi âm thầm chăm sóc cho Người như một bé trẻ thơ...
nhưng có lẽ vì thế mà từng ngày qua...
cái hố sâu sợ hãi đó...càng được lấp đầy...
Những tháng ngày cuối đời cuả Bố tôi...
Tôi sống quanh quẩn bên Người...
bất kỳ đi đâu...nơi nào...cũng có tôi...
Bố con tôi... trở thành bạn thân...
Vậy mà...khi đến ngày Bố tìm về với Mẹ...
một lần nữa...
tôi cũng không được quỳ bên cạnh Người...
lần cuối ...
Lại tiền...cũng chỉ vì tiền ...
vì công việc làm ăn không cho phép...
và vì tôi đã ỷ y rằng chỉ còn 6 ngày nữa ....
là tôi và Bố tôi sẽ lên đường cho một chuyến du lịch...
lần đầu...chỉ riêng có hai Bố con...
Daddy Daughter time...
đi bất cứ nơi nào trên Thế Giới...
không cần phải lo lắng định ngày trở lại....
bắt đầu là chuyến về ăn Tết tại quê nhà...

Và y như Mẹ tôi...
Bố tôi lìa khỏi trần gian yên bình trong giấc ngủ...
Như có hẹn ước trước...cũng ngày tháng đó...
cũng vào cái giờ của....nửa đêm về sáng...
khi ánh bình minh vừa lóe sau rèm...

Định mệnh đời tôi đó...
lúc nào cũng sống trong niềm ân hận muôn vàn...
Bốn cái vali...những tấm vé máy bay....
vẫn còn nằm ngỡ ngàng...chưa tỉnh giấc...
Cho hằng đêm tôi vẫn mơ...
vẫn thèm thực hiện một chuyến đi chơi xa...
không có ngày về...y như thế...
như Bố Mẹ tôi đã ra đi...
Hằng đêm tôi vẫn ước thầm....
giá mà bình minh đừng bao giờ đến nữa
nhưng oan nghiệt thay...
tôi cứ phải thức trắng để chứng kiến...
một ngày mới...
lại bắt đầu...

Hôm nay ngày Father's Day...
mọi người vui cười...quay quầng hạnh phúc...
Tôi âm thầm nấu mâm cơm chay cúng Bố...
mời Mẹ về ăn chung...
Mùi hương nhang khói...
mùi trầm toả lên thơm ngát...
như hương vị quen thuộc ngày nào...
Hương vị sống...
tiếng nói của Bố...tiếng cười của Mẹ...
Cầu xin cho con thêm một lần...
được quỳ xuống bên cạnh hai đấng sinh thành....
nói một câu....Cho con xin lỗi....

Và nếu Trời còn cho con làm người...
kiếp sau và muôn kiếp nữa...
thì hãy cho con xin...được làm con của Bố Mẹ....
nguyên vẹn lại từ đầu....


" Và con nhớ mãi những ngày tháng qua
Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng...
Con nguyện ghi sâu trong tim... "



ML'Amour 07-09-2010 03:15 AM

ML'Amour diary...!
 






" Tội nghiêp quá...xây những lâu đài ước mơ....
Biển vắng những chiều sắp mưa
Tình cũng như là đám mây mịt mờ...."


Thêm một ngày buồn...
chồng chất lên trên những ngày buồn có sẳn...
Đã lâu lắm rồi....
tôi không còn muốn share
những cảm xúc của tôi nữa....
vì những chân tình quá sâu đậm....
của những người bạn thân thương trên đất Ảo...
Một chuyện buồn...một cơn đau nhói...
một buâng khuâng trong đời...
cũng không dám tâm sự...tỏ bày...
trong trang nhật ký...
chỉ vì sợ mang đến sự lo lắng, quan tâm xót xa
đến cho những người bạn quý đó....

Những sự quan tâm đến từ những private mails...
nhiều lắm...từ cả những người...những nicks...
mà tôi chưa được một lần tiếp thức...
Ăn gì chưa...? Ngủ được ko ? Nhớ uống thuốc..
Sao rồi ? Im lìm quá...? Lo cho em lắm...!
khi một ngày lặng lẽ trôi qua...
mà không thấy bóng dáng tôi trên mạng....
dù chỉ post một bài thơ...hay một đoản văn...
sưu tầm đâu đó...những chia xẽ vu vơ....
và như thế....tôi tự hứa với chính tôi
như điểm danh...mỗi ngày tôi đã cố gắng...
loggin....I was here...! I'm ok..!
như đền đáp lại...
những chân tình trân quý đó....
Thế mà....
Một chút ngỡ ngàng...bất ngờ đúng hơn ...
cho một tình bạn...rất xa...
xạ lạ lắm...

Tôi luôn nghĩ rằng...
Thế giới Ảo muôn thuở là ảo...
là những gì không sờ chạm được...
rất mông lung mơ hồ...rất thơ...
và không bao giờ tồn tại được
dù là một chuyện tình thật đẹp
từ hai tâm hồn tình cờ tìm đến nhau
ở cái khúc cuộc đời đang trong cơn hụt hẩng...
mất thăng bằng...đang chìm đắm trong vực sâu...
là một thế giới không thể link được vào
với cuộc sống bình thường phải cần có sự hiện hữu
của 5 giác quan mới thật sự tạo nên một nhịp thở...
một rung cảm yêu trọn vẹn ...
Một nicks...một diễn đàn...
một niềm vui buồn chia xẽ....
Rồi một ngày vô tình lạc lối...
là gió đưa tôi đến phương này...
qua một bản tình ca....
hai nicks...hai diễn đàn...một avatar...

" Em xõa tóc soi vai mời thiên cổ...
Anh dại khờ sỏi đá chất chênh vênh..."

thế thôi...
nguyên thuỷ duy nhất vẫn là tôi ...
không ai thay thế được...
thơ không hay...văn không xuội...
chỉ có một niềm đam mê học hỏi...
muốn dồn hết vào đầu những gì có thể....
cho đến một ngày...
khộng còn tiếp thụ được nữa ... thì đành...

Tôi thích nơi này...
vì tôi được nguyên một góc trời...
thật lắng...
một nơi có rất nhiều
thi nhân thiên phú ghé thăm...
và những vần thơ dài hay như bất tận....
Tôi thích vì không ai biết tôi cả...
và không ai nói chuyện với nhau...
mỗi người một góc trời riêng biệt...
một chốn khá bình yên...
Còn ngoài ra ai là ai... từ đâu đến...
đã đến lúc nào...sẽ đi về đâu...
tôi cũng không biết...không để ý...
không tìm tòi...không hứng thú....

Nhưng thật lạ...có nhiều người biết đến tôi...
tìm đến tôi...muốn hiểu về tôi...
và thậm chí có người...còn muốn yêu tôi !
yêu thôi...vu vơ thật lạ...
yêu nhưng không muốn gần nhau...
và tôi cũng thích như thế...
có lẽ tôi không bình thường như tôi từng nghĩ...

Tôi nghĩ mình đã thật sự không làm phiền đến ai...
không ảnh hưởng đến ai.. không làm bối rối ai...
chỉ là những câu chuyện bên lề...
những lời đùa giỡn vô hại
hy vọng mang đến cho nhau một nụ cười...
một cảm giác tự tin yêu đời cho hai phía...
hay chia xẽ những lời hay ý đep...
những suy ngẫm thâm thuý của đời...
những góc thật lắng cho riêng mình....
nói ra được mà giống như còn giấu kín trong tim
vì đó là thế giới Ảo...
nơi tôi mãi mãi lặng lẽ một góc trời của riêng tôi....

Đơn thuần và đơn giản hơn nữa
là tôi chưa từng bao giờ...có ý nghĩ
sẽ bước ra khỏi thiên đường đất Ảo này
by all means, với bất cứ một người nào ..
như định mệnh...muôn thuở...
tình chỉ đẹp khi còn dang dở...
dù rất nửa vời...mơ hồ không rỏ...
vì dường như hầu hết ai cũng có gia đình...
đang đổ vỡ...sắp đổ vỡ...
hay chỉ là....đang chán nhau...
và thường luôn có bóng dáng...
một người đàn bà bên cạnh...
song song với vô số những mối tình....
phất phơ lẽ tẻ khác....all over net .
Đàn ông dường như họ yêu vô tư hơn đàn bà...
và rất sợ sống một mình trong sự cô đơn...

Ôi...những "mối tình" mờ ảo trên đất ảo...
hậu quả của những giòng văn...
không xuôi tai mấy...tiêu điều đời tôi...
thật buồn cười ...cho cái thế thái nhân tình...
thôi cũng đành....
cứ cho là một niềm vui đơn giản...
trong một ngày buồn bất chợt...


" Tình là nhớ xin nhớ không lừa dối ai...
đừng nói câu chuyện lứa đôi....
tình cũng như dòng nước trôi..."


ML'Amour 07-16-2010 03:35 AM

C'est Ma Vie...
 





" Trả lại em cuộc sống yên vui...
với tiếng cười vời vợi...
Trả lại em mộng ước nơi xa..."


9 giờ đêm...
Nhìn quanh...
Tôi sửa soạn ra đường...
vuốt mặt...cười với đời...
giã lã với nhân gian...
cứ xem như là một giấc mộng...
một sự vội vàng ko nên có...
một niềm bâng khuâng...
đúng lý phải vui hơn...
một kỷ niệm phải đáng nhớ hơn...
không tê tái...phủ phàng
như định mệnh đời tôi...
mãi vào một cái khung duy nhất...
đôi bàn tay...dìu vào đời...
những niềm hạnh phúc cho người..

Khộng...không thể để tinh thần...
suy sụp như thế này được...
tôi đã cố gắng ghê lắm mới...
lê lết được một quảng đường rất xa ...
để đến gần ánh sáng cuối đường hầm đó...
Ánh sáng... lu mờ rồi tắt hẳn ...
Tôi lại gục chìm trong bóng tối...
mò mẫm trong tuyệt vọng...
lại tự trách....tự phạt mình...
tự thất vọng với chính mình lần nữa...
Cơn mộng đời...như ánh trăng...
treo lung linh trên trời cao...
quá xa tầm tay với....

Bước ra đường....
Gió nóng thổi hực vào người...
làm tôi tỉnh táo hơn...
cả tuần quanh quẩn...trốn cái nóng...
trốn đời...trốn ảo...trốn tôi....
Tội bị hụt hẩng như một đứa bé...
lạc đường...lạc lối...
has no place to go...

Đập cửa một tiệm hoa quen thuộc...
vì tôi biết anh chủ còn lẩn quẩn trong đó
đang arranging những orders của khách
cho ngày mai ...
Một rừng hoa...
một thế giới đẹp thầm lặng...
tôi mê lắm...
tôi hít mạnh làn hơi lạnh toát
trộn lẫn mùi hương của hoa...
Tôi mê man mùi hương này từ ngày còn bé...
Tôi có thể nhịn ăn..nhịn mua một món quà..
để thay thế một bình hoa tươi trong góc nhà...
Gia đình tôi rày la hoài cho cái tánh...
bày đặc giở hơi này của tôi...
nhất là trong cái thời thế như bây giờ...
Nhưng đêm nay...
những cánh hoa Calla màu tím hồng e ấp...
và những nụ hoa Bromeliad màu đỏ thẩm
vương lên trong tôi một sự sống...
một chút niềm tin tạm bợ...
trong vũng tối nhạt nhòa...
đang vây kín lấy tôi....

Rời khỏi tiệm...lại nhìn quanh....
Tôi thật sự không biết...
hôm nay là ngày thứ mấy
mà đường phố vắng tanh như ngày tận thế...
Xe lăn bánh....
trong đầu tôi vẫn chưa tìm ra...
một điểm đến...


" Trả lại em...
lời nói đơn sơ với tấm lòng rộng mở
Trả lại em...vọng ngóng xa xôi...."


ML'Amour 07-17-2010 11:05 PM

C'est Ma Vie...
 






Những giòng thơ quấn xoáy tâm hồn
Tình chợt lắng nghe tim thổn thức
Vần trăng đó từng ngày ấp ủ
Vòng tay anh giấc mộng nồng say
Lung linh trên cao ánh trăng rơi
cho đêm đêm tình về lặng lẽ
say đắm mơ hoài mộng liêu trai
ngây ngất bên anh ngã thiên đường...

Ánh nắng lung linh chan hòa...
như cứu vớt một vầng trăng...vừa tắt...
Em cảm ơn đời...
Em cảm ơn anh...


ML'Amour 07-21-2010 12:22 AM

Vô tâm và Ích kỷ ...
 






" Sao em nỡ đành quên...
kỷ niệm chan chứa êm đềm.
Sao em nỡ đành quên...
cho lòng này đau xót thêm...."


Bạn tôi...
Nó rất đẹp...! Đẹp lạnh lùng...
Phải... ngay cả một đứa luôn
bị chê là ruột để ngoài da...
chẳng để ý đến ai...như tôi
cũng nhìn nhận rằng nó rất đẹp....
Nó lại rất thông minh...
Chỉ một điều... nó quá vô tâm.

Cái vô tâm đó không xấu...
nhưng sẽ giết dần lòng nhân ái trong lòng con người.
Và...nó là một nạn nhân...
để rồi nó dần mất đi những thứ vô cùng quý giá.

Nếu không quá vô tâm...
có lẽ nó sẽ không để người phụ nữ mang thai...
phải đứng trên xe bus.
Nhìn sự khó nhọc của chị lúc xe thắng gấp ...
lòng tôi chợt xốn xang.....

Nếu không quá vô tâm...
có lẽ nó sẽ không dùng lời lẽ nặng nề như thế
để xua đuổi đứa bé bán vé số tội nghiệp kia...
Nó có nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu bé ấy...
khi nhìn chiếc đồng hồ báo sắp đến giờ xổ số ?
Những tờ vé số trên tay cậu bé...
lúc đó.....đè nặng trái tim tôi ...

Nếu không quá vô tâm...
có lẽ nó cũng không để mặc người đàn bà...
băng qua đường một mình.
Ngưới ấy mù... không thấy nó...
không nhờ nó đưa qua đường nên nó không đưa
nó trả lời như thế...khi tôi nó hỏi tại sao...?
Vậy thì nó cũng mù rồi sao ?
để không thấy những bước chân
dò dẫm của bà cụ bị mù đó chứ...?

Nếu không quá vô tâm...
có lẽ nó sẽ nhận thấy sức khoẻ mẹ nó...
đang dần xuống rất nhanh...
thấy được nhưng cơn ho giữa đêm của mẹ...
Để rồi hôm nay...
nó sẽ không phải khóc ngất khi bác sĩ báo rằng...
có thể mẹ nó đã bị bệnh nan y...
thời kỳ gần cuối...

Nếu không quá vô tâm...
có lẽ nó đã nhận thấy rằng tôi và nó...
sắp phải xa nhau...
Là bạn thân...
nó cũng không hề hay biết ..
đời tôi sẽ xảy ra chuyện lớn....
trong khi những người khác đều an ủi tôi...

Tôi không trách nó...
Tôi chỉ thương nó mà thôi...
Chỉ mong mỏi nó bỏ sự vô tâm đó đi...
nếu không nó sẽ còn mất đi những thứ còn quý giá
hơn những thứ vừa đánh mất rất nhiều..!
Không rõ đây là lần thứ mấy tôi khuyên nó...
nhưng tôi vẫn cứ nói...
bởi vì nó là bạn tôi thương lắm...

Hãy nhìn xung quanh...
lắm lúc mình sẽ thấy sự vô tâm của mình
đã chà đạp tàn nhẫn lên người khác...
Đến khi đó sẽ không còn là vô tâm nữa...
mà chính là sự ích kỷ...
Và ích kỷ là liều thuốc độc mạnh nhất...
giết chết tâm hồn con người...

Vô tâm có thể được tha thứ...
nhưng ích kỷ thì không...
Đừng bao giờ để sự vô tâm của mình...
biến dần thành...sự ích kỷ...


" Sao em nỡ đành quên...
lúc đi về ai đưa đón...
những khi buồn ai đến thăm ...
còn đâu nữa mà mong...."


ML'Amour 08-15-2010 01:52 AM

ML'Amour diary...
 





" Triệu người quen ...
có mấy người thân
Khi lìa trần ...
có mấy người đưa..."


Sao có những cuộc hôn nhân..
mấy chục năm dài...
dăm ba mặt con..
một sớm một chiều ...
trở thành thù nhau...?

Sao có những chuyện tình lãng mạn...
yêu nhau chất ngất....
một sớm một chiều ...
như người xa lạ...?

Sao có những mối tình thân...
từng ngày rĩ rã...
một sớm một chiều ....
đi vào thiên thu...?

Hôm nay tôi cảm thấy như...
vừa đánh mất một tấm chân tình..
một người bạn...
một người anh...
thỉnh thoảng...
như một người tình...
tâm sự và chia xẽ từng ngày với tôi ...
lúc nào cũng lo lắng cho tôi ...
rất ân cần...
kiên nhẩn...
lặng lẽ lắng nghe...
từng hơi thở...
khộng đều mấy của tôi...
từng ý nghĩ ...
không bình thường lắm của tôi ...

Một tình thân ...
mà tôi vô cùng trân quý...!

Cái cảm giác mất mác này...
buồn nhiều và sâu đậm hơn tôi nghĩ...
hơn cả khi tôi mất đi ...
một người tình....
mà tôi từng yêu say đắm...

Tim tôi có nhiều ngăn...
dù Thượng Đế chỉ ban cho Tôi ...
một trái tim duy nhất...
Tôi suốt đời chỉ biết ôm ấp
và khư khư cất giữ....
Nếu lỡ một lần ngự trị ...
trong tim tôi thì....
ngàn đời không lối thoát...

Có lẽ vì thế ..
mà những người đi qua đời tôi
đã không bao giờ trở thành ...
người xa lạ...
Tim tôi lớn quá...?
Lòng tôi bao la quá...?
hay chỉ vì tôi không thể...
buông rơi...

Nhưng sao lại phải buông rơi....?
tấm chân tình ...
một lần trao nhau...?
những vết lăn trầm...
một thời...thật ngọt....!


" Lệ xóa cho em được không ...
những kỷ niệm đắng ...
Lời nói yêu thương ngày xưa
có trở về tìm...? "


ML'Amour 08-25-2010 05:01 AM

ML'Amour diary...
 





" Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi..."


Cơn mưa đầu mùa …
có cái gì cô quạnh ….
Gió thổi mạnh bạt cả những tàn dừa
Tiếng rít và những cơn bụi lốc xoáy
quyện vào không trung...
một màu xám trắng như dãy sương mù
giăng lã tã dưới ánh hoàng hôn..?
Tiếng phong linh khua vang trong sợ hãi …
Một cơn giông đang đến....
Và mưa ào ạt đổ xuống đời...
ngay trước mắt tôi...

Tôi đứng lặng nhìn...
như ngắm một bức tranh sống
nhưng sao lòng khắc khoải...?
Hôm nay tôi buồn …
những cơn buồn bất chợt
dạo này cứ lẫn quẩn trong tôi...
chực chờ một phản động nhỏ
là xâm chiếm vây kín lấy hồn tôi....
Vì sao thế …?
Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ
và phương thức sống đến không ngờ
Trong tôi...
Chẳng còn gì là tuyệt đối nữa …
Lòng người cũng bạc như vôi …
Thật lạ...
Tôi nhận thức được bản tánh tôi
nồng nàn hơn tôi tưởng …
Nhiều người nói tôi lạnh lùng lắm …
có thể rất vô tình …
Nhưng rõ ràng là khác hẳn...
vì tôi thấy những lời nói đầu môi chót lưỡi
đến rất nhẹ nhàng từ những người
đã đến với tôi...
nhẹ hơn một cơn gió thoảng
trong một ngày nắng dịu nhất...
Tôi câm nín nhưng tôi ấp ủ
Tôi có thể lạnh lùng...
nhưng chưa một lần là kẻ quay lưng …

Có lẽ tôi nên xem nhẹ tình cảm lại…
giữ nắm trái tim tôi thật chặc...
Và tập chấp nhận những thực tế
khá phủ phàng …
Những cái nhói đau vô thường
Tôi không muốn cảm nhận nó nữa …
Cái nhói...
ngỡ như mơ hồ nhưng rất thật …
Cơn đau đó...
sóng dậy từng ngày …như thách thức….
Tôi muốn nó...tôi như van xin nó...
đừng bao giờ đến nữa.....

" Này em hỡi...
Con đường em đi đó...
Con đường em theo đó
Ðúng hay sao em...?
Xa nhau rồi...
Thiên đường thôi lỡ...
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si..."


ML'Amour 09-25-2010 09:20 AM

C'est Ma Vie...
 





" Gió bay từ muôn phía...
tới đây ngập hồn tôi..."

Hai mươi bốn tây tháng Chín ....

Ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời
Ngày tôi giải thoát một đời người
Ngày tôi cứu sống một mạng người
Ngày tôi dấn thân một kiếp người
Một ngày rộn rã tiếng cười ...
Một ngày tuôn rơi nước mắt ...
Một ngày hân hoan chào đón ...
Một ngày âm thầm lạc lối ...

"Nhiều khi thiết nghĩ không biết sống để làm gì ?"
Câu nói đó...
thốt ra từ một người thật hiền lành mộc mạc ...
có một cuộc sống rất thăng bằng ổn định
trong sự bình tâm và hạnh phúc ...
Sao như thế...?
Nó cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi...
với muôn vàn dấu hỏi...?

Nhìn lại mình ...thật sự đời đã rong rêu ...
Hôm nay ...
Hai mươi bốn tây tháng Chín...
Ngao ngán...chán chường ...
Bất chợt...tôi thấy chẳng còn thiết tha gì nữa...
trên cái cỏi tạm này ...
Thiên đàng Địa ngục hai bên ...
bên nào...cũng là cỏi chết ...

Đêm nay trăng vẫn còn sáng quá...


ML'Amour 10-01-2010 02:43 AM

C'est La Vie...
 






Đôi khi cũng chợt giật mình...
khi nhận ra dường như mình...
đã quá xa một thời tuổi trẻ.
Những lúc...khi đến cái thời điểm...
Xuân đã qua đi nhưng mùa đông chưa đến...
thì lòng bổng dưng khắt khoải...
chợt khi nhìn về quá khứ... chợt khi nghĩ đến tương lai.
Thật lòng mình không muốn...
nhưng mỗi khi nhìn về dĩ vãng vẫn có những điều
cứ àm mình ray rứt lẫn cả nuối tiếc khôn nguôi...
Tương lai thì chưa đến...
nên thôi...cũng chẳng phải bận lòng....
Chỉ biết rằng hiện tại giờ đã khác xưa.
Ngày ấy...
mình nhìn cuộc đời với nhiều tâm trạng khác nhau
lúc vui... lúc buồn...lúc mơ mộng...lúc giận hờn...
Và thật sự là cái cảm giác mơ mộng...
thường xuyên lấp đầy trong tâm trí...
Tưởng tượng cũng nhiều nhưng luôn cảm thấy háo hức...
vì biết rằng...cứ mỗi một ngày qua đi....
là mình học thêm được nhiều điều mới mẻ.
Dù là chuyện vui hay buồn...thì tất cả...
cũng là những trải nghiệm...
đáng để làm hành trang mang theo bên mình...
suốt cuộc hành trình còn lại...

Ngày xưa, lòng còn ngây thơ và hồn nhiên thật
Nhưng cũng chính vì cái ngây thơ và hồn nhiên đó
mà đôi khi trở thành ấu trĩ...
Những chuyện ngày xưa cảm thấy sao quá nặng nề...
khiến mình mãi chìm trong phiền muộn...
nhưng giờ đây tất cả không còn quan trọng nữa...
Tâm trạng bây giờ...
phải tập chấp nhận trong thanh thản...
phải cảm thấy vui với những gì mình đang có.

Qua bao nhiêu năm rồi...dù muốn hay không
vẫn phải hiểu rằng trên đoạn đường đời dài đằng đẵng
Khi còn trẻ...
thì người ta mải miết đi không muốn dừng lại...
nhưng khi đã đi được nửa đoạn đường
sao mình không thong thả ung dung...
có cảnh đẹp thì dừng chân ngắm cảnh...
có cây xanh bóng mát thì hãy ngồi xuống nghỉ ngơi.
Để mai sau cho dù có luyến tiếc một cảnh đẹp
có mong tìm lại một bóng mát ven đường...
thì cũng đã hiểu rằng...
đoạn đường ta đã đi qua sẽ không bao giờ quay lại.

Mình còn nhớ...
một câu mở đầu rất hay trong bộ phim nào đó
"Khi bạn rất muốn một điều gì đó, bạn hãy buông nó ra.
Nếu nó quay trở lại, nó sẽ là của bạn mãi mãi.
Còn nếu không...
nó chưa bao giờ là của bạn ngay từ phút ban đầu".

Câu nói này... dường như
đã khai tâm cho một kẻ nhiều tâm sự...
đôi khi...mình hay nghĩ ngợi những chuyện đã qua,
để bây giờ thấu hiểu một điều
Những gì mình chưa có hay chưa làm được...
thì cũng cứ thanh thản đón nhận...
bởi vì biết đâu nó đã chẳng bao giờ là của mình...
vậy thì ray rứt làm gì...?
Nó tương tự như một câu châm ngôn của ai đó
" Cái gì là của bạn.... nó sẽ là của bạn.
Cái gì không phải của bạn...
thì cho dù có cố gắng cũng không bao giờ có được ".

Nhưng tất nhiên...
cuộc sống thì không thể dừng lại.
Mình chỉ cố gắng ghi nhớ trong lòng...
Khi muốn làm điều gì đó... hãy cố hết sức mình...
nếu không đạt được....
thì cũng không có gì phải ân hận...
vì điều đó có lẽ...không thuộc về mình...

Em... cứ đi bên cạnh cuộc đời....



ML'Amour 10-04-2010 10:23 PM

C'est La Vie...
 






Cảm ơn đời...
một trái tim thánh thiện....

Khi những sự việc không thể giải thích,
các câu hỏi thường đi vào chổ bế tắt.
Thật ra, ở đời không có gì là tuyệt đối,
không cái hoàn toàn đúng hoặc hoặc hoàn toàn sai.
Phải, trái nhiều lúc chỉ là khoảng cách của một sợi tóc.
Ở mỗi một giai đoạn, cùng một câu hỏi
sẽ có những câu trả lời khác nhau.
Tâm tình khác thì câu trả lời cũng sẽ là khác.
Trong đời người,
những chuyện không như ý vẫn thường xẩy ra.
Sống để làm gì?
Không phải ai cũng có thể hỏi được.
Trước hết, hãy tự hỏi bản thân và hãy tự so sánh...

- Đau thương của mình có hơn nhiều kẻ khác không?
- Hình hài của mình có tệ hại hơn nhiều kẻ khác hay không?
- Mình có thật sự khốn khổ và túng bấn không?
- Từ nhỏ mình có thiếu tình thương không?
- Nỗi đau của mình đang có phải là
những nỗi đau đớn của thể xác không?
- Có bao giờ nghĩ rằng ăn buổi hôm nay
rồi ngày mai còn có gì để lót lòng không?

Nếu các câu trả lời là không thì chúng ta vẫn được xem là
có một cuộc sống hạnh phúc và may mắn.
Khi một người không phải thiếu thốn
hoặc vật lộn với cuộc sống,
họ mới có thể hỏi câu sống để làm gì?
Ngược lại,
những người phải đối điện với những bất hạnh hay khốn khó,
họ sẽ không hỏi câu sống để làm gì đâu,
mà sẽ hỏi tại sao giữa loài người với nhau
lại có quá nhiều chênh lệch
hoặc tại sao cuộc đời lại quá bất công?
Cuộc đời thường có những nghịch cảnh xẩy ra.
Rồi không có một câu trả lời được xem là
thoả đáng hoặc tuyệt đối.
Bình giải duy nhất cho mọi vấn đề là nhờ ở vào sự bình tâm.
Nên học hiểu để chấp nhận và hãy biết ơn
với những gì mình đã có và được ban cho.
Tháng Chín,
nếu như đó là một giải thoát của sự đau khổ
thì còn vấn vương để làm gì?

Một người hạnh phúc không phải là người có tất cả.
Ngược lại,
một người có tất cả sẽ là một người cô đơn
vì họ không còn có mục tiêu nữa.
Hạnh phúc thật sự không phải là ở vật chất
mà là biết thoả mãn với những gì mình đang có.
Triết lý cao siêu nhất cuối cùng vẫn là triết lý đơn giản nhất,
và người chấp nhận những điều đơn giản
sẽ là người hạnh phúc.
Nhiều người bỏ công cả đời đi tìm kiếm những thứ xa vời
nhưng cuối cùng lại ở gần trong tầm tay của mình
mà không hay biết.
Hãy lưu tâm để ý đi, nếu nói theo nhà Phật:
Trong cuộc sống, mọi thứ đều chứa ẩn huyền cơ.
Còn nói theo người Tây phương hay trong kinh thánh
có nhiều đoạn có ý nghĩa tương tự:
Everything happens for a reason.
Vậy reason đó từ đâu ra, ý nghĩa gì và tại sao?

Thế gian này không bao giờ có chuyện ngẫu nhiên đâu.
Một người thông minh không phải do ân huệ của trời ban.
Thần đồng không phải do năng khiếu của bẩm sinh.
Danh nhân hoặc vĩ nhân trong lịch sử
không phải là do may mắn mà có.
Tất cả là do họ đã bỏ công vun đắp từ bao nhiêu kiếp.
Một người chuyên tâm học hỏi về một thứ gì đó,
từ kiếp này sang kiếp khác,
sẽ đi đến một giai đoạn được xem là kết tụ.
Thí dụ như một thần đồng âm nhạc Mozart,
ông đã có thể viết được nhạc khi vừa mới lên 6.
Đức Đạt Lai Lạt Ma tái sinh từ kiếp này sang kiếp khác,
kiếp nào cũng thế, ông vẫn phải trau dồi, học hỏi thêm
và để mở lại trí tuệ từ những kiếp trước.
Tuy là một vị hoá thân,
ông vẫn không thể thoát khỏi sanh, lão, bệnh, tử
(bình đẳng như mọi người). Còn nhiều nữa,
Khổng phu tử, Lão tử, Albert Einstein, Thomas Jefferson,
hoặc cha đẻ trong ngành y khoa là ông Louis Pasteur, v.v..
Tất cả là sự tích tụ của học hỏi từ nhiều kiếp.
Ngược lại,
sự mê muội cũng sẽ mang đến cùng kết qủa tương đương.
Sống là để trải, nghiệm, trau dồi, học hỏi, mở mang trí tuệ,
luyện tập thích nghi với mọi hoàn cảnh,
sống là để tu tâm dưỡng tánh.
Nếu như sống cho có lệ, sống một cách lay lất hoặc sống
cho qua ngày thì không những kiếp này mà nhiều kiếp nữa,
ý niệm về cuộc sống cũng vẫn sẽ vẫn như thế,
con người vẫn sẽ tiếp tục bi quan.
Đừng để uổng phí,
đời sống còn rất nhiều thứ và mục tiêu để cho mình thực hiện.


Rồi chiều nay tóc rối...mênh mang...
lạc loài như chiếc lá rụng bên đường...
Elle...gió bay từ muôn phía....
qua rồi...cơn giông tháng Chín...
dù không một chút vấn vương...

Ừ...ước gì câu trả lời là không...!


ML'Amour 10-07-2010 05:55 AM

C'est Ma Vie...
 





" Gọi nắng cho vai em gầy....
đường xa áo bay...."


Oan nghiệt quá...
một kiếp người 
Một bản kịch dài...
muôn đởi không dứt 
Đâu tiếng cười
lời nói ngày xưa
Thốt ra ngay
từ trái tim chân thật...
Khi bóng đêm về...
âm thầm...
lặng lẽ...
Định nghĩa cho mình
hai chữ Cuộc Đời 
Sao nhẫn tâm...
cướp bao niềm hy vọng
Như sợi nắng vàng...
vấn vương trên tóc
Một sớm tình cờ...
trùm phủ lớp mây đen
Còn đâu nữa...
hương thơm đời con gái ?
Của một thời vang tiếng...
nét kiêu sa...
Thông minh mỹ lệ
bóng trang đài !
Còn gì hở....
khi tay hoài hụt với ?
Một vầng trăng rơi rụng...
cũng xa vời !!!
Hũy bỏ hình hài....
bao thống khổ !
Kiêu sa ơi...
.... ôi kiếp sống đọa đày....



ML'Amour 10-13-2010 03:43 PM

C'ét Ma Vie...!
 






Cho em xin những phút Hoài vọng vào đời...
một chân tình ấp ủ mãi khôn nguôi
Tạ ơn đời...Tạ ơn người...


Tôi nhìn Em trong vực sâu thầm lặng
Trong cô liêu như đáy nước trăng chìm
Nghe âm vang chập chờn buồn quá đổi
Mưa lạnh lùng dòng nước hững hờ trôi
Đôi khi...
nhìn mắt nhau, thầm muốn hỏi
Định mệnh nào ...
toàn vẹn đến cho Em ...?
Trong tiềm thức chứa chan vô vàn mộng
Song...
ngại ngùng nhìn bờ bến xa xôi
Mỗi lần, thấy hoàng hôn lòng chợt chạnh
Giật mình ...?
xin chút nắng hãy còn xanh
Trông hắt hiu nhưng nắng chiều không lạnh
Ánh tà dương gọi tim nhịp thật nhanh
Quanh Em và tôi bao trùm hiu quạnh
Mãnh vai mềm hiện hữu giọt mong manh
Đại dương ơi ...
muôn đời ôm lặng lẽ
Xé miên trường lai láng hồn chợt se...!
Gió dìu sóng, nghe bồi hồi rất nhẹ
Trắng mù khơi mộng ước mềm loang khẽ
Tôi thấy Em...
chiếc bóng ngần tan biến
Riêng nỗi niềm hoài vọng vẫn triền miên
Nghiêng vách song hứng giọt mưa nặng trĩu
Điêu linh lòng ...
quặn ...
thắt ...
buốt từng cơn
Sờn ...
xước vai đau đớn bao hờn tủi
Cúi xin đời ban ân phúc bạt sơn


" Em còn nhớ anh nói rằng
khi nào em đến với anh
xin đừng quên chiếc áo xanh
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng....
có màu nào không phai...."


ML'Amour 10-19-2010 12:29 AM

C'est Ma Vie...
 






" Xin cho tôi... tôi như giấc ngủ.
Ru em... đưa em một lần.
Ru em vào mộng... đưa em vào đời.
Một thời yêu đương.
Cho tôi xin em như gối mộng.
Cho tôi ôm em vào lòng ..."

Hmm...
Hãy ôm em vào lòng...

Ôi những niềm hạnh phúc...
mong manh...như huyền thoại
từ muôn phía...
Nhưng...
Sao cô đơn quá đổi ?
Sao lòng quạnh hiu trống vắng ?

" Em ơi...Hãy làm lại từ đầu...! "

Ừ...
Ước gì tôi có thể làm lại từ đầu...
ngay từ lời nói...đầu tiên...
Phải....
Em mãi vĩnh viễn...muôn đời
chỉ là một con chim gãy cánh...!
Vòng tay anh...
Trái tim anh...
Tình yêu anh...
sẽ không bao giờ có thể
cho em...
một bầu trời xanh ngát...
một khoảng lắng bình yên...
hay sẽ cho em...
một ngày nào
lượn bay trong nắng...

Thì có lẽ đã..
không có những giọt nước mắt
âm thầm tuôn rơi...
không có những đêm dài
thổn thức lòng đau...
không có...
những lời ru êm đềm
từng đêm...
dìu em vào giấc mộng...

Tôi muốn quá...
Tôi ước được....
vẽ cho chính mình...
một bầu trời xanh hy vọng
có những vạt nắng vàng ấp ủ...
niềm hạnh phúc hiền hòa
dù mong manh...
như tơ trời...

Tôi đang lắng nghe...
niềm vọng ước của lòng mình...


"Tôi như là con ốc...
bơ vơ nằm trên cát
chui sâu vào thân xác lưu đầy
Dã tràng ơi !
Sao lấp cho vơi sầu này... ? "


ML'Amour 10-24-2010 02:41 PM

C'est Ma Vie...!
 






" Thôi nín đi em lệ đẫm vai rồi...
buồn thương nhớ ơi..."


Đứng giữa ngang đời
vẫn phân vân
Dù biết mai sau
trở thành cát bụi
Hôm qua đã sống...
Hôm nay đang sống...
Ngày mai còn sống...?

Ta mãi mê
đường đời rong ruổi
Buổi chiều tà ...
tóc hết còn xanh
Như lá rụng...
đời thoáng mây qua
Ta đã khóc... cười...
đêm... sáng... tối
Uẩn u hoài
khoảnh khắc vội xa...

Ta ngu ngơ
giả vờ đá cuội
Ngoảnh nhìn đời
con mắt vu vơ
Ta vô tư...
hồn ta mê muội...?
Bóng đêm lần...
mò mãi đam mê
Đêm bâng khuâng
dò tìm qua kẽ lá
Lá rụng tàn...
xác cũng rã tan
Hồn ta đó....
rời mê cung... mỏi...!
Tìm cỏi về...
lối chửa mòn nhanh
Thôi lanh quanh...
thôi không quạnh quẽ
Bấp bênh đời...
gắng gượng tàn canh...

Đêm nay em khóc...
khóc cho vơi niềm đau....
lần cuối...

Rồi tất cả cũng trở về...
cát bụi mà thôi...


ML'Amour 10-26-2010 06:50 AM

C'est Ma Vie...
 






" Em có nghe...
mùa Thu mưa giăng lá đổ...
Em có nghe...."


Một lần nào đó...
Em có nghe ...
từ những linh hồn Thơ
khi con tim...
thoáng chút rung động
nhẹ nhàng hay đắm say...
dù chỉ là một thoáng qua...
thì sẽ sáng tác được Thơ...?

Từng đêm ...
anh cho em
những giòng thơ
tha thiết...chân tình
Từng ngày...
những lời yêu
ngọt ngào...như ướp mật
từ lúc nào...
như bước khẻ vào tim...

Anh thật sự...
Muốn vẽ cho em
từng nấc thang...
lên thiên đường...?
Muốn nắm tay em
dìu nhau vào mộng...?
Muốn say cùng em
giấc mộng liêu trai ...?
Anh...đa tình
lãng mạn
cuồng si ...!
Em...ngỡ ngàng
ngại ngùng
tim bối rối...!

Có lẽ nào...
anh là niềm hạnh phúc
chợt đến
trong cơn tuyệt vọng này...?
Có lẽ nào...
anh là chốn bình yên
cho riêng em
thật lắng...?
Có lẽ nào...
Thượng đế ban cho em
niềm hạnh phúc hiền hòa
như giấc mơ huyền thoại...?

Ừ...thì em...
Thôi...
rũ buồn trong kỷ niệm...
Thôi...
chết đuối trong niềm đau..
Thôi...
dẫm lên chiếc lá úa vàng
nằm bơ vơ bên đường...
thêm lần nữa...

Ừ...thì anh hãy cho em
những lời Thơ
yêu thương...mật ngọt...
những phút giây
đắm đuối...cuồng si...
dù chỉ là...
trong cơn say...ảo mộng...!

Ừ...thì anh hãy ru em
trong vòng tay nồng ấm
những đêm dài vô tận
đợi chờ
một điều gì mơ hồ không rỏ
Từng sợi nắng ban mai...
bò qua khung cửa...?
Hay....
lúc em chìm đắm
trong vũng tối nhạt nhòa
nguyện cầu
một ngày nào
bình minh ơi...
thôi đừng đến nữa...

Thêm một ánh trăng ...
lung linh...
trên biển trời bao la của anh
Có thể sẽ...
không rực sáng...
như đêm trăng tròn 16
không quy luật
như một áng trăng rằm
Nhưng có lẽ...
Vầng trăng này...
sẽ âm thầm
soi bóng anh đi
từng ngày...

Anh ơi...
Anh có biết...?


"Nắng úa dệt mi em...
và mây xanh thay tóc rối
nhạt đôi môi em thơm nồng..."


ML'Amour 10-27-2010 01:39 PM

C'est Ma Vie...!
 





Không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá..
nhất là khi mình không muốn nghĩ đến...
Vì một lời hứa ...
sẽ cùng anh cắt băng khánh thành
cho buổi khai trương một hộp đêm/nhà hàng
của anh từ vài tháng trước...

A talk of the town...private party is here...!
Tôi đã phải cố gắng để ngồi dậy...
cho cô hair/makeup artist của tôi ...
muốn làm gì thì làm ...
miễn sao cho tôi thoát khỏi cái nhìn...
quá tơi tã và rũ rượi như bây giờ...
Chắc hẳn cô ta phải cần đến...
phép tiên hôm nay rồi...
Dậm tỉ mĩ màu phấn hồng đậm hơn...
màu son tươi sáng hơn...
nét mắt vẽ đa tình hơn...
để che phủ...khuôn mặt xanh mướt ...
bệnh hoạn của tôi ...như thường lệ...

Bộ outfit trẻ trung...
khá lộng lẫy màu hồng fushia...
có điểm nhiều hạt crystal sáng lóng lánh...
Sao bổng nhìn chói chang ...
cho tôi cái cảm giác thật khó chịu...
Tôi với tay lấy chiếc áo dạ hội màu đen ....
hở vai mềm rũ...
Lại là màu đen...
Sao cứ mãi là màu đen sầu muộn...?
Đêm nay là một buổi tiệc vui mà...
Vì sự thay đổi bất ngờ trong giờ phút cuối...
hình như đó muôn thuở là đặc tánh của tôi
Plan B...tôi liền nghĩ ngay đến...
A diamond...playboy bow tie necklace...!
will give an instant uplift...
but soothing enough for my restless....
moody mood tonight...
Sure...Everything will be just fine...!

Bước ra xe...nắm chặc tay anh ...
Tôi nhìn quanh...
suýt lảo đảo như người đang bị say sóng
Nhà báo...đài truyền hình...truyền thanh..
nhốn nháo...ánh đèn...
khung cảnh quen thuộc ngày nào...
quần là áo lượt...người với người...
tiếng cười nói xôn xao...
tay bắt mặt mừng...
Ai cũng hy vọng cho mình một cơ hội
hay một niềm vui tình cờ sẽ đến...
mỗi người khoát lên mình ...
một chiếc mặt nạ khác nhau...
và dĩ nhiên với tôi...
cũng không ngoại lệ...
nhưng sao đêm nay ....
tôi cảm thấy ngao ngán ....
như đi lạc vào một thế giới....
đã từ lâu...
không còn thuộc về tôi nữa.

Vũ khí của tôi là nụ cười...
tôi vẫn biết như thế...
Nụ cười xóa tan phiền muộn...
và mọi điều nghi vấn...
Nụ cười trấn an mối lo âu ....
cho người đối diện...
Một nụ cười...có đủ ma lực...
cho tôi làm tròn lời hứa với anh ...
đêm nay...
Một người khách quý nhất...!

Giá mà tôi có thể chấp nhận được...
tình yêu từ người đàn ông này....
cho tôi một đời sung túc...
cho cả họ được nhờ...
từ kiếp này đến nhiều kiếp nữa...
nhưng tôi không nỡ...không đành...
mang đến cho anh hay bất cứ ai
một niềm hạnh phúc...
quá mong manh...
Một tình bạn không hơn không kém...
gần 10 năm trời...còn gì
dù tôi vô cùng trân quý....
nhưng mãi vẫn giữ nguyên....
trong ô gạch đầu tiên...!
Đối với anh...
là một điều hết sức... lạ lùng...!
nhưng với tôi...
lại là một niềm kiêu hãnh lớn...!

Khi buổi tiệc vừa bắt đầu ....
thì tôi cũng vừa sắp ngã quỵ...
theo từng cái cảm giác điêng điếng
mồ hôi tôi cứ tuôn ra từng cơn...
lấm tấm lạnh...
Tôi nhìn vào đôi mắt bối rối của anh...
cười cười nói ....
(lại là nụ cười trấn an lòng người)
"Anh cho tài xế chở em về trước...
It's your big night...
Smile...keep smiling honey...
Just think that ....
You're still holding my hands...huh "

Duổi thẳng người trong xe...
tự pha cho tôi một ly red bull...
thật lạnh...
bỏ lại sau lưng rừng người
và tiếng nhạc ồn ào...
rời xa khung cảnh ăn chơi
của giới thượng lưu...
Thoang thoảng hơi lạnh ....
tiếng dương cầm êm dịu ...
làm tôi cảm thấy dể chịu lại ...
Tôi bảo anh tài xế chạy một vòng ....
ngược hướng về nhà...
Tự nhiên ...
Tôi muốn ngắm thành phố về đêm...
dường như....đã lâu lắm rồi...

Cảm giác thoải mái thật....
dù cơn sốt vẫn còn đang hành ...
âm ỉ trong tôi ...
Nếu tôi không còn cảm thấy thích
lối sống này như thế này nữa
thì thật là số phần của tôi ....
đang trong cơn vất vả …
Có lẽ là đúng …
vì tôi đang thoải mái lắm...
dù tôi ngồi đơn độc…chỉ có một mình....
Ngắm nhìn bầu trời lấp lánh vạn vì sao ....
lúc tỏ lúc mờ...
Và đêm nay...
Anh là vì sao sáng nhất nơi này...!

Tôi thầm nghĩ…
Ước gì anh có thể làm thơ cho tôi đọc...
bằng chính ngôn ngữ...
Tôi yêu tiếng nước tôi...
thì có lẽ...
tôi đã bảo anh tài xế...
hãy quay đầu xe lại...chốn phồn hoa đó....
cho một sự bắt đầu...

Trên cao...bao vì sao sáng....


ML'Amour 10-28-2010 10:59 AM

C'est La Vie...!
 






" Mùa Thu nào...
đưa người tình đi biền biệt.
Dòng sông nào...
đưa người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay....
bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim....
ta nhớ người vô bờ..."

Mùa Thu...
thì vẫn trở lại
lá vẫn rơi
hoa vẫn nở vàng
thung lũng...
sương vẫn giăng mờ
khắp núi đồi
nhưng còn anh....
thì như cánh chim trời
ra đi biền biệt ....

"Thời gian nào....
trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào....
không buồn phiền trên dấu môi
Chiều vàng lên biêng biếc....
bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong....
ta hát vì xa người ...
Em vẫn chờ anh....
trên bao la đồi nương...
Trên mênh mông chiều sương ..."


ML'Amour 10-29-2010 10:03 AM

C'est Ma Vie...!
 






" Làm sao...
giữ được người trong mộng...?
Để được tình yêu
dẫu muộn màng...."

Có phải chăng...
những mối tình ảo mộng...
đều là duyên tiền kiếp..?
Dù cho ngũ giác....
đã bị khóa kín...
thật tội tình...
Sao vẫn nồng nàn...
mãnh liệt...?
Sao như thật gần...
sờ chạm được...

như đã từng yêu
say đắm lắm...
như từng trong nhau...
thật khít...?
cho từng đêm
em lặng lẽ
đợi anh về
xây giấc mộng liêu trai....

Ừ có lẽ...
Duyên tiền kiếp...
phố trần xa ngút mắt
Nợ yêu đương...
hoài vọng trả vay nhau
Anh về gói tình em
vào chăn ấm
Mơ được gì....
đêm đắp mộng chơi vơi....

Hmm...
Dường như
em đang cảm được...
vườn địa đàng
thênh thang mở rộng
cho đêm đêm
ma nữ em về
lượn bay trong gió ...

Mộng du ơi...
Có phải chăng...
bàn tay anh...
đang dìu em...
từng bước ngọc ngà ...??

Anh có biết...?

" Sao người trong mộng....
vẫn hiện về...?
Sao người trong mộng...
vẫn say mê...? "


ML'Amour 10-30-2010 09:34 AM

C'est La Vie...!
 






Những hình vo tròn...
cứ nằm chơ vơ trước mặt...


Thế là...
lại thêm một đêm mất ngủ
Sẽ hư vô...
ánh ỏi đến bao giờ...?
Khi phía ấy...
không một lời nhắn nhủ
Thu không mùa...
và nơi ấy không thơ...?

Thế là...
lại thêm một đêm mất ngủ
Trắng đêm dài....
lòng tự hỏi vì sao...?
Tiếng còi tàu...
lất lây về chốn ấy
Gió vi vu...
trượt suốt tháng năm nào...?

Thế là...
lại thêm một đêm mất ngủ
Tiếng thạch sùng chắt lưỡi...
giữa đêm khuya
Trăng khuyết nửa....
như vần thơ lỡ nhịp
Như anh và em...
Thu lạc cõi không ngờ...!

Thế là....
lại thêm một đêm mất ngủ
Trên ấy chợ tình...
anh sánh bước chân quen
Sẽ là em, là ai...?
Thêm một đêm mất ngủ
Bình minh ngoài xa
Mây đã lại buông rèm...


Thế là lại trắng một đêm....
không ngủ...!!!


ML'Amour 11-01-2010 05:03 AM

C'est Ma Vie...!
 






" Nắng úa dệt mi em...
Và mây xanh thay tóc rối...."


Này anh hỡi...
đừng mộng du đếm bước
Thu đã về...
sao cứ ngỡ trong mơ...
chôn vũng sầu...
trong rừng Thu tưởng nhớ
Tóc rối ân tình
chờ tay anh gỡ
Vuốt nhẹ nhàng
từng sợi chứa đam mê...

Cám ơn anh...
những giòng thơ nồng nàn
Sưởi ấm đời nhau...
trong cơn ảo mộng
Hai nửa mảnh đời ...
một nốt cung vang
Ừ...
rồi cũng qua ...
những ngày mưa tháng Mười

Mùa tàn Thu...


" Ngày mai....
khi mưa ngang lưng đồi
Chờ anh...em có nghe..."


ML'Amour 11-03-2010 01:12 AM

C'est Ma Vie...
 

TiTi Angel@


Cuộc đời...
có những lúc sao buồn quá đổi...

Chẳng lẽ ...
càng ngày tình cảm con người
dường như khô cạn dần..
cho sự mất mác...
đau đớn...đối với tôi ...
là một sự trừng phạt
cho những ngày còn lại...
nhưng đối với nhiều người...
lại là một chuyện...
thật vớ vẫn vu vơ...
ko thể nào hiểu được ...?

Mấy hôm nay tôi buồn ghê lắm...
Cố làm đủ mọi trò...
kiếm đủ thứ chuyện...
vuốt mặt ...mĩm cười với đời ...
cho quên đi nổi buồn sót xa
của tâm tư một bà Mẹ ...
có đứa con rũ bỏ nhà ra đi...

Tôi đắm chìm trong cơn đau...
hụt hẩng
và chỉ khóc có một ngày...
ko vật vã cả tháng trời...
bỏ ăn bỏ ngủ
sống trong niềm ân hận
vất vưởng...như trước kia...
Cứ tưởng tim mình đã hóa đá...
ko còn tình người...
ko còn lại bao nhiêu nước mắt
rơi xuống đời nữa...

Từng ngày qua...
tôi cứ ngỡ sẽ quên đi...
nhưng cơn đau này...lạ quá ...
lại âm thầm từng ngày...
lặng lẽ xâm chiếm lấy tôi...
Trời ơi ...sao buồn quá đổi ...
Thà là nó đau bệnh và chết trong vòng tay tôi
hoặc bị tai nạn xãy ra ngay trước mắt tôi...
hay vì bị bắt cóc chuộc tiền như lần trước...
hơn là nó rời bỏ tôi ra đi...
âm thầm ...nhẫn tâm như vậy...

Titi...5 tuổi đời sống với tôi...
đẹp như một con nai vàng ngơ ngác nhỏ ...
hiền lành nhất...nhúc nhát nhất...
ẻo lã như một công chúa bị đày ...
Cũng chỉ vì tánh nhúc nhát
ko tranh giành của nó
nên nó chịu thiêt thòi nhiều nhất
nó thường chỉ nằm nhìn tôi
nhiều hơn là được nằm sát bên tôi
hay trong vòng tay vòng chân của tôi.
Chỉ những lúc được một mình riêng bên tôi
như đứa con một...thì nó đáng yêu vô cùng...
Tôi ko bao giờ quên được..giây phút đó ..
sự hạnh phúc tràn ngập trong ánh mắt nó...

Tôi cứ ra sau vườn nhìn quanh...
và tìm kiếm khắp nơi trong tuyệt vọng...
Đã cho người truy tìm xác nó ...
Trung tâm Bảo vệ thú vật cũng ko có tin tức gì...
Có lẽ nào nó đã có người chủ mới...?
Chắc chắn sẽ ko có ai muốn trả nó về...
Nghĩ đến đây tôi thấy lòng quặn thắt...
Mãnh đất sau vườn nhà tôi cứng như đất sét...
rộng thênh thang như một khu rừng cho nó chạy nhảy...
Cái gì đã cho nó sức mạnh phi thường ?
đào một cái hố ngay cổng rào để thoát ra ngoài...
rời xa tôi vĩnh viễn...??
Tại sao ? Tại sao nỡ lòng nào như vậy ?

Chó là thú vật chung thành nhất...
có đuổi đi cũng tìm đường về mà...
nhưng sao nó lại muốn bỏ tôi ra đi chứ...
đến một con Chó mà nó cũng muốn rời xa tôi nữa...
Tôi ko biết tôi đã sống như thế nào...
mà bất hạnh cứ đổ xuống đời...
Tôi còn nhớ nhiều ngày tôi bị bệnh sướt mướt...
cầm một ly nước cũng ko nổi...
đành ráng nhịn cho qua cơn khát...
nhưng tôi đã phải bò từng nấc thang xuống lầu
để đổ đầy những chén sữa tươi và thức ăn cho nó cơ mà...
Tôi đã từng massage cả 5,6 giờ đồng hồ
khi nó trúng mưa và lên cơn sốt
mà chính tôi cũng ko bao giờ được như thế
trong suốt cuộc đời làm người của tôi...!

Tôi thương nó nhất vì nó là dư âm còn lại của TiTô...
The love of my life...!
cũng đã rời xa tôi trong một ngày đông thật lạnh...

Ước gì cho thời gian quay ngược lại...
Cho tôi đừng lên phòng đêm ấy...
Cho đêm đó là đêm tôi thức trắng chờ bình minh...?
Sao tôi vô tình ko có số điện thoại mới trên vòng cổ nó ?
Nếu tôi chạy xuống vườn khi nghe tiếng Chó sủa vang ?
Nếu tôi nhìn kỷ vào ánh mắt nó ..lần cuối cùng....
Nếu đêm đó...tôi đừng sống cho tôi...
đừng đắm chìm trong thế giới ảo mộng của tôi...
Nếu và nếu....
Thì có lẽ...
Titi...nó đã ko bao giờ có cơ hội hay ý muốn nào....
bỏ tôi lại một mình...
với niềm ân hận vô biên như bây giờ ...

Cứ mỗi lần ...
tôi sống một chút ích kỷ cho riêng tôi...
thì ông Trời lại lấy đi mất....
một niềm thương yêu khác trong đời tôi
và cứ như thế mãi...
dường như...lúc này....
tôi ko còn lại gì...để mất nữa...


Có những lúc....
cuộc đời sao buồn quá đổi...



ML'Amour 11-05-2010 01:07 PM

C'est Ma Vie...!
 






" Thôi xin ơn đời...
trong cơn mê này
gọi mùa thu tới...
Tôi đưa em về
chân em bước nhẹ...
Trời buồn gió cao
đời xin có nhau..."


Nếu em là...
nguồn cảm hứng...
cho vần thơ anh ngọt...
em sẽ...
buông lơi mái tóc bồng...
lã bay trong gió
nhốt hồn anh
trong ánh mắt tình si...
cho tim chết đuối
ko còn lối thoát

Nếu em là...
bóng tình anh tương tư
trong hư ảo
em sẽ...
ươm hoa ướp mật ngọt...
đẫm bờ môi
say đắm cùng anh
giấc mộng thiên đường
cho hương thơ ngọt
cho tình nồng thắm...

Anh có biết...?


" Lối em đi về...
trời không có mây
đường đi suốt mùa...
nắng lên thắp đầy...."



ML'Amour 11-08-2010 09:56 AM

C'est Ma Vie...
 






" Lệ xóa cho em được không...
những kỷ niệm đắng...
Lời nói yêu thương ngày xưa ...
có trở về tìm...?"


Đêm qua....
Anh đọc thơ cho tôi nghe...
Dường như ...
đã lâu lắm rồi mới nghe lại giọng anh...
Vẫn tình...
vẫn êm ái như giòng suối chảy...
nhưng có gì buồn man mác....
cho cả hai....
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn giản ...
như thế này
chỉ có thể xãy ra trong thế giới ảo mà thôi...

Tôi trân quý Anh...
một tấm chân tình trên đất Ảo
Cái cảm giác ảo thật hay nữa vời...
dù thế nào đi nữa ...
anh cũng đã mang đến cho tôi
những giây phút thật xúc đông...
một chút tình ...
nhất là trong khoảng thời gian này...
Tôi cảm thấy mình hạnh phúc ....

Vì thật sự...
Có bao nhiêu cặp vợ chồng
dù là mới cưới...
hay những cặp tình nhân...
đang yêu nhau tha thiết
đều là nhà Thơ...
còn đọc thơ cho nhau nghe...?
ở bên ngoài... thế giới thật...?

Có lẽ vì thế nên càng ngày...
Thế giới Ảo
từ từ xâm chiếm đời sống và tâm hồn
từng người một...
Dường như...
ai cũng có một thế giới riêng...
một khung trời riêng ...
dù sống chung một mái nhà...
dưới một mái trường ....
và luôn cả ở nơi làm việc...
Mỗi người một nổi niềm...
một tâm sự...một nổi đau...
một góc sầu tức tưởi...!

Có lần nào...
một người trên đất ảo đã nói với tôi rằng...
Tôi là típ người trãi lòng...nguyên trái tim...
luôn cả cảm giác thầm kín ...
qua những trang bài viết của tôi...
qua những vần thơ dù là thơ con cóc...
nhưng lại gói gém trọn tâm tư...
like an open book...!
mà với họ thì hoàn toàn ngược lại...
văn thơ lai láng...chữ nghĩa phì nhiêu
nhưng ...
ko một ai biết tí ti gì về họ ...
hoặc cảm giác thật của họ cả ...
ngoài cái nick !

Có lẽ người đó là người hạnh phúc...
đã và đang được hưởng mọi thứ ...
họ muốn trên đời
hay chấp nhận và bằng lòng
với những gì họ đang có...
nên ko cần thiết phải...lãi nhãi như tôi...
Có người còn tặng cho tôi biệt hiệu là
A drama queeen...!
Ừ mà thật vậy...
Có thể người đó đã nhận xét chính xác về tôi...
Tôi dám viết những gì nhiều người muốn dấu...
Tôi dám nói lên những ý nghĩ ..
vụt thoáng qua trong đầu...
dù mâu thuẩn hay thỉnh thoảng...
thật bồng bột đến ngu xuẩn...
Tôi than thở nhiều...
Hình như...
tôi chỉ viết được những chuyện ko vui...
Nhật ký nên viết mỗi ngày mới gọi là nhật ký
và nên ghi xuống những chuyện gì xãy ra
trong ngày...vui buồn lẫn lộn...
như xe cán chó...chó cán xe...
chứ ko như nhật ký của tôi....
phải gọi là góc thở than thì đúng nghĩa hơn...

Thời còn tuổi đọc sách hoa tím...
tôi ko tệ như bây giờ...
Ngày nào cũng bắt đầu bằng câu...
Sáng ngủ dậy...
lúc mấy giờ chính xác với đồng hồ....
và ghi rỏ mấy giờ khi buông bút xuống.....
đi ngủ...!!

Dường như...
Tôi cũng có gòng máu di truyền....
Tôi mê thơ và có một tâm hồn rất thơ......
nhưng lại ko biết lấy một vần ....
bằng trắc nào làm vốn cả....

Tôi mê văn chương...
Còn dám ôm cả hoài bảo sẽ có một ngày
viết hồi ký về đời mình...
có thể dựng được thành phim.
Một ngày...
khi cảm thấy mình...sắp sửa ra đi...
vì tôi đã trãi qua một cuộc đời ...
khá ly kỳ và thú vị ...
thăng trầm...
gom đủ hỉ nộ ái ố mà đời ban cho
trong suốt cuộc hành trình
của một đứa bé gái tỵ nạn
đặt chân lên xứ người
với một gia tài thật vĩ đại....
No English...No Money...and No Parents...
và đương nhiên ...
ko có bao nhiêu ...vốn liếng chữ nghĩa ...
ngôn ngữ của chính Mẹ đẻ ra mình....

Nhưng...
lại cũng là chữ nhưng....
Vốn liếng văn thơ của tôi ....
đã sẳn nghèo nàn...
Thêm hoàn cảnh cũng như bản tánh
ko cho phép tôi được sống trong mơ....
Tôi đành phải...
ngơ ngác lẫn bôn ba...
bước vào đời...
Một thế giới...hình như văn thơ ....
ko đủ tạo cho mình một chổ đứng...
và như thế...
tất cả những niềm ước mơ ...
ngỡ thiên đường....khép sau khung cửa...
đều bị tôi cho vào quên lãng...
một cách tội tình....

Cho đến một ngày....
tôi lang thang ...
ngờ nghệch trong cơn khủng hoảng...
Tôi bước vào thế giới Ảo....


" Triệu người quen có mấy người thân...
Khi lìa trần có mấy người đưa. ..... "



ML'Amour 11-17-2010 12:22 AM

C'est La Vie...
 






" Này em hỡi...
con đường em đi đó ...con đường em theo đó...
chắc qua bao lênh đênh...."


Không gian và thời gian...
có thể làm chúng mình
trở nên xa cách
nhưng anh biết giờ này
anh đang ngồi đây
thưởng thức những phút giây
yên lành
sâu lắng
thì ở nơi khung trời nào đó
em cũng đang đi dạo
dưới vòm trời
vằng vặc ánh trăng
bên giòng sông lặng lờ
Em hãy ngước lên bầu trời
nơi có vần trăng tỏa
và chúng ta sẽ thấy nhau
qua nghìn trùng xa cách...

Cuộc sống...
từng ngày qua
đã cho anh nhận ra rằng
những con người
biết trân quý
biết gìn giữ
biết tận hưởng
sống cho trọn vẹn
ngày hôm nay
với tất cả những gì đã
và đang đến
kể cả những gì đã đi qua
thì không còn chờ đợi gì
cho ngày mai nữa
Mọi thứ sẽ trở nên tươi sáng
tốt đẹp và vui vẻ hơn
khi mình biết thay đổi
cách nhìn nhận
cách suy nghĩ về chúng
Và...khi không gian
như đêm nay
trở nên thênh thang
tự do như thế này
thì em bận lòng gì nữa
những đau buồn
của ngày hôm qua....

Phải thế không em...?


" Mưa bên chồng... có làm em khóc...."


ML'Amour 11-17-2010 10:37 PM

C'est Ma Vie...
 





" Em đứng dậy kẻo mưa về ướt áo
kẻo sa vào mê ảo trận mù tim..."


Có đôi lúc...
Tôi nghĩ...
Thế giới ảo
cũng bị ghiền
như ma túy...
trong cơn tuyệt vọng
như men rượu độc...
nhưng rất ngọt
như một canh bạc...
đánh đổi cả cuộc đời
như một đêm mây mưa...
với người mình yêu thương nhất !

Một lần nào đó anh bảo tôi...
coi chừng em sẽ ghiền....
khi tôi mới chập chửng
bước vào Net life
với cái bản tánh
cuồng nhiệt đam mê sẵn có...
Tôi ko tin anh
chỉ nghĩ anh ghẹo phá tôi cho vui...

Tôi non nớt đến ko ngờ
thành thật đến tội nghiệp
ngây thơ đến buồn cười...
Tôi mê man tìm kiếm...
đọc như nuốt chững...
muốn ôm hết vào lòng
những gì có thể...
Tất cả những gì viết cho người
viết cho tôi...
và viết luôn cả cho người
tôi ko quen biết...

Mà thật lạ...
Khi một người bị thất tình
hay đánh mất niềm tin
thì dường như
khi nghe những bản nhạc tình
khi đọc những vần thơ yêu
đều có cảm tưởng như
người tác giả đó
đã viết cho riêng mình...
đã nhìn thấu được
con tim
tâm tư
cảm giác
lẫn cả niềm đau...
gói trọn vẹn
trong những lời thơ nhạc ấy
như mình đã từng tâm sự
khóc than...?

Thế giới ảo...
y như vậy...bao la hơn
Trong cơn khủng hoảng...
chới với
cuốn theo giòng đời
Khoảng thời gian
sông có khúc người có lúc này...
tôi bị trúng ngay con vi khuẩn
của một căn bệnh mà xưa kia
tôi luôn bảo rằng
"ấm ớ hội tề"
"vớ va vớ vẩn"
"bệnh tửng thì có"
mà thế giới Ảo đã...
tận tình ban cho tôi ...

Bệnh hoang tưởng !
Incurable diseases !?
Một cái bịnh thuộc loại...
tâm thần...!
Mà thật vậy...
Tôi tin
Tình yêu hay Cuộc đời...
lắm lúc...cũng ko khác gì
một cơn điên tức thời mà thôi...


Ừ...
Ước gì đêm ấy đừng mưa...
Ước gì đêm ấy anh đừng đưa tôi về....



ML'Amour 11-19-2010 10:27 AM

C'est Ma Vie...
 






" Hay anh buông hết...
Anh về bên em...."


Loay hoay mãi...
ko thể nào
mang câu này ra khỏi đầu...
có gì đó vấn vương
chán chường mệt mõi
một sự chịu đựng vỡ bờ
đượm sắc buồn
an phận
nhưng nồng nàn quá đổi....

Nếu nghĩ buông hết được
thì đã buông được
nửa đoạn đường.
Nếu về bên nhau được
thì đã là cõi phúc...
Trong cuộc tình
nếu người ra đi
một ngày nào đó
bổng quay về
thì chắc hẳn
sẽ có người hạnh phúc...
ko có nghĩa là hai
nhưng sẽ có...

Dường như
trong đời người....
ai cũng trãi qua
ít nhất một lần
chờ đợi
nghe câu nói...
" Anh về bên em...."

Ước gì...
một ngày nào...
tôi được nghe
anh tha thiết nói...
dù chỉ là
một lần
trong giấc mộng
chập chờn
đứt đọan....


" Tìm trong tháng ngày buồn
đôi mắt nào khô...
đường tim chơ vơ..."


ML'Amour 12-01-2010 08:29 PM

C'est Ma Vie...
 






" Cho em quên....
cơn mộng ảo xa xôi
thơ ngây ngày nào
Em quên được phút trong tay
mưa bay dạt dào..."

Không hiểu sao lúc này
tôi dể khóc quá...
một vần thơ hay
cũng làm tôi khóc được...
Thế giới Ảo - Thật bao phủ đời tôi
không lối thoát...
Tôi trà trộn cả hai như xào nấu...
một món ăn quen thuộc
Nhiều khi tôi không nhớ
tôi đã nói gì....làm gì...với ai...?
Tôi đem cuộc đời mình vào góc Ảo tỉ tê
và mang cả thế giới Ảo...
chuyển ngược lại vào đời...!
Như mal mal...
chẳng lẽ đó là cái giá tôi phải trả...?

Tôi như một tảng băng lạnh ngắc
với những người muốn yêu tôi...
và nồng nàn xây mộng...
với những người tôi không biết mặt...

Tắt máy...
tôi trở về phòng...
chìm đắm trong bóng tối đơn côi
Tắt máy...
anh trở về phòng...
lên giường với một vòng tay ấm
Vô tư....
như ánh trăng soi lặng lẽ
đêm tròn...đêm khuyết

Hạnh phúc là đâu..?
Đam mê chốn nào...?

Dường như lâu rồi
tôi ko còn nhớ
cảm xúc yêu đương
như thế nào nữa...
Tôi cứ quay cuồng
với những mối tình mộng mơ
trên đất Ảo...!

Đêm nay...
trong cái lạnh giá rét
chuyển mùa...
Anh tha thiết...
"Nếu ngày nào anh được bên em...
anh sẽ...
hôn lên mắt lên má lên môi em
cả ngày không biết chán...
your face...your smile...so sweet...
nhìn chỉ muốn nựng...muốn yêu..."

Đã từ lâu ...
tôi không còn nhớ
đã có người đàn ông nào
nói với tôi những lời ngọt ngào
và ấm nồng như thế nữa...
nhất là.....
trong cái khoảng khắc....
góc đời...tôi đang đứng...
Họa chỉ có..
từ những giòng thơ tình
lãng mạn cuồng si
từng ngày...
trong thế giớl ảo mộng mà thôi...

Tôi không biết đó...chỉ là...
những câu nói
chót lưỡi đầu môi ?
hay những lời lã lơi...
ong bướm đưa tình ?
nhưng Anh đã làm tôi...
Chết lặng !
cho từng giọt nước mắt...
cứ âm thầm rơi xuống ...

Lại khóc....

Đôi khi...
Tôi cũng muốn lắm...
một vòng tay ôm xiết....
Rất...Thật...như Anh...!!!


" Em xin được khóc cô đơn...
ôi thân phận mình...Thế gian còn ai...? "


ML'Amour 12-07-2010 02:31 PM

C'est Ma Vie...
 





" Yêu cho biết bao đêm dài
Cho quen với nồng say..."


Buổi sáng ... 

Căn phòng đơn sơ
như những gì đơn giản nhất
trong anh 
và tình em
cần thiết như giọt sương mai
cho mặt trời được lấp lánh 

Ngày của anh
bắt đầu bằng trang nhật ký em 

nơi có lời yêu được ướp bằng mật thơm
và những dòng nước mắt
còn lem nhoà vết máu đầu môi
đêm qua vừa cắn vỡ. 



Ôi ! .. buổi sáng trắng sương mù
anh đi trong mây 
...
mà đôi chân địa ngục 

anh cố níu vóc hình em
dù mơ hồ hơn thiên cổ 

Đây rồi .... !

Em tóc biếc chấm vai gầy xanh tuổi 

Đôi mắt húp từ màn đêm hư hao 

nức nỡ đi em 

thổn thức đi em 

tim anh ứa dập theo tình yêu
vừa đánh rơi từ giọng ca MT

Những cụm từ hôn vội

thinh lặng môi em mím chặt dỗi hờn 

đêm qua ... còn tức tưởi ! 



Chiều rơi ...

bóng chạy dài trên cỏ sắc

Một ngày buồn rồi cũng trôi đi
thú đau thương mềm hơn bọt sóng 

Biển lại hiền hòa như tình yêu

Em cũng hiền ngoan như cánh nõn



Đêm xuống thật gần ...

anh ủ mặt vào đôi chân

em trắng muốt

hương cỏ non bừng dậy 

suối trăng vừa rịn máu



Lưỡi đêm liếm dọc dài trên dốc nhớ

Nấm độc trổ mầm 

Đêm trinh...
như em chưa lần chạm đôi tay
vào tội lỗi 

lá vỡ theo tình yêu mọc cánh 

bay trong đêm trăng
mùi thịt da trổ cành

anh nắm tay em...
mình đi vào nguyên thủy 

nơi loài người vừa mới biết yêu nhau...

Trinh trắng !

Nồng nàn mộng ảo
say đắm nhất - một thời yêu anh...


" Khi vui thấy trăng không mờ
Lòng buồn nên trăng úa
Kìa phồn hoa còn đó...dấu ân tình..."



ML'Amour 12-28-2010 07:56 AM

C'est Ma Vie...
 






" Khóc cho vơi đi những nhục hình...
Nói cho quên đi những tội tình..."


Thế cũng xong...
chỉ còn vài ngày nữa là hết năm...
hết tháng...hết ngày...
Và tôi...vẫn còn đây...!?!!

365 ngày....
viết được 109 trang nhật ký...
Khi buồn thì mới hí hoáy ghi chép ...
Vậy là chỉ có 109 ngày buồn...
rên rĩ...than thân trách phận ??!?
Và những ngày còn lại thì...
có lẽ vui quá nên ko viết gì được ??

Hmm...
Nếu thật vậy thì đời tôi không bi thảm
hay bất hạnh lắm...như tôi tưởng...
Có thể...2/3 ngày còn lại trong năm đó
đều quá vô vị...chán chường...
lặng lẽ trôi qua không luyến lưu
nên tôi đã không buồn viết đến...??
Vì tôi nhớ rõ...
những nụ cười nở trọn vẹn trên môi
đã không đến nhiều như thế...

Mùa Giáng Sinh năm nào...
cũng khơi lại trong tôi nổi niềm đau âm ỉ
như một vết thương không bao giờ lành hẳn...
và dường như năm nào tôi cũng ước ao
tìm lại được những phút giây hạnh phúc
tràn đầy kỷ niệm yêu thương
bên mái ấm gia đình đúng nghĩa...!
cũng như tự nhủ với chính mình
một lần nữa...sẽ cố gắng vượt qua...
cái khúc quanh định mệnh này ...
Chỉ là hoài bảo của một giấc mơ....
tôi mong mỏi và ôm ấp mà thôi...

Cơn cảm bệnh lạ lùng...kéo dài lê thê
như đọa đày vào những ngày cuối năm...
đã làm cho tôi có lúc...mừng hụt....
Cứ ngỡ cơ hội sắp được tương phùng với Ba Mẹ
ở một nơi nào đó...bên kia thế giới...
đang đến với tôi thât gần....

Có lẽ kiếp trước...
tôi đã làm nhiều điều không tốt lắm
nên ước vọng của tôi cứ rơi lạc vào thinh không...
Nợ đời còn phải trả...??
365 ngày tiếp nối...đang hân hoan chờ đón
và sẽ đưa tôi đi về đâu...? chốn nào... ?

Tôi nghĩ mình còn có duyên với Thế giới Ảo
nên tôi đã tồn tại qua hai mùa Noel....
Cám ơn anh...
Cám ơn những tấm chân tình trên đất Ảo...
đã từng ngày cùng tôi nhịp bước...
đã lắng nghe những âm vang cuộc đời...
Nhìn lại....
tôi đã trãi qua một quảng đường thật dài....
xa hơn cả dự đoán của tôi...

Có một người bạn thân thương lắm
bảo rằng tiếng Việt của tôi
có vẽ...tiến bộ hơn xưa rất nhiều ...
Chỉ tiếc là tôi ko thể làm thơ...
như thở...
nhẹ nhàng như áng mây chiều
rơi rất chậm...
êm ả như giòng suối chảy
ngọt ngào...
tràn ngập hương yêu lai láng...
ủy mị mượt mà...
gói ghém qua từng cụm từ
văn hoa lãng mạn...
đượm đặc chất tình...
Thơ tôi...
như ma nhập hồn...
thỉnh thoảng được vài bài nghe xuôi tai
thấm thía...
đến tôi cũng sững sờ thích thú...
nhưng chỉ chợt đến chợt đi...
còn lại thì cứ đơ đơ sao đó ...
thật tình...thực tế...đến ngượng !
và đôi khi...lại vô tình
mang sự khó chiu vô cớ
đến cho người khác ?
Một vài châm biếm vu vơ...
vần pha thật lạ...?
Nhưng may mắn thay...
thế giới hư ảo này lại quá bao la...
cho tôi chỉ muốn làm bóng đêm...
lã lơi...vờn bay trong gió...
theo gót Thiên thần và cả loài Quỷ dữ...!

Vì biết đâu...
cuộc đời lại có duyên với tôi...thì sao ?
gần đèn thì phải sáng...thêm vài năm nữa...
tôi cũng sẽ là một thi hữu trong vườn thơ...
như ai...không chừng...?

Giấc mơ...dù có rã rời....
vẫn là mộng ước cả đời...tôi ấp ủ...!

Có đôi lúc....
tôi như nếm được...cảm được...
hương vị đắng trong thế giới...muôn màu này...

Mai về sau nước mắt có cạn....


ML'Amour 12-31-2010 06:23 AM

New Year 2011 !
 



New Year's Resolutions...

* Speak up...!
* Be a Charmer...!
* Sleep on my OWN bed...!
* Learn how to TAKE...! Take and happily Taken...!

:ngapp::chochut::ngapp:

ML'Amour 01-02-2011 05:36 AM

C'est Ma Vie...
 






New Year day ...
Ngủ li bì...như chết...!
Thân xác rã rời...
Hậu quả của...già mà
còn ham vui
còn ráng... níu kéo tuổi trẻ
còn muốn cố...điểm danh với đời...
I was here...!(?)!

Survived the count down...
đến after hour party thì...thấm đòn...
hình như món nào cũng có ....
Khá ngoạn mục và nhốn nháo...
Hy vọng chỉ là dứt điểm một năm cũ
hơn là bắt đầu cho một năm mới ...
Alert !
Về đến nhà giữa lớp sương mù dầy đặc
chân tay lạnh cóng....hơi tơi tã....
và một trái tim...cũng ko còn cảm giác...

Chỉ vài giờ của năm mới thôi...
mà tôi đã cho new resolution của tôi
bay vèo qua cửa sổ...nhẹ nhàng...êm ái
Sleep on my OWN bed ?...
Không...tôi thức dậy....
ngoan ngoãn trong bộ PJ mới bằng len
ấm cúng...
đôi vớ đỏ thật dầy có hình Santa Claus...
trên...chiếc ghế salon quên thuộc....!
cùng 3 con Chó quấn quít dưới chân....!
There's goes my first resolution...!
Just like that !

Ngày đầu năm...
Ly cafe thật nóng...
3 giờ trưa...Tôi bước ra vườn...
cảnh tượng hoang tàn
sau những ngày mưa gió bão
gió cuốn bay tuốt luốt...
toàn bộ khung trời bình yên của tôi...
lăn lốc ngỗn ngan xa lắc...
nhìn đã thấy thấm mệt ...
Tôi ráng hì hục kéo dọn bàn ghế
và những mãnh cỏ xanh ráp lại...
như muốn tạo cho chính mình
một niềm tin mới...
ngợp màu xanh hy vọng
trong ngày đầu năm vậy..

Khí hâu lành lạnh...dưới bầu trời âm u
dường như làm cho hương vị cafe
có vẽ ngon hơn thì phải ...
Tôi lên võng nằm...thở dốc...
muốn hít thở một hơi thật dài...
ôm gọn một ngày mới vào lòng
nhưng sao thấy...choáng váng quá...
Lạnh quá....

May mà tôi không...bồng bột phóng theo
nhập bọn đi trượt tuyết
trong NY's weekend này
Không thì có lẽ giờ này....
tôi đã dở khóc dở cười ở một góc núi nào đó
hay đang lao đầu xuống Black diamond runway...
để tìm một cảm giác mạnh....
một thử thách của định mệnh
trong ngày đầu năm...

Ừ...
Thôi thì lần này...
vùi đầu vào chăn êm nệm ấm...
sẽ bình yên hơn...
sẽ bình thường hơn...
Có lẽ...
cả thế giới cũng dành ngày hôm nay...
chỉ để ngủ mà thôi ...!


ML'Amour 01-05-2011 05:01 AM

More solutions to discipline...
 






Love

Smile

Yield
All the way

Speak up
Mind and Heart

Be a Charmer

Be the original Me

Broaden my Horizon

Sleep on my OWN bed

Appreciate the Simple things

Learn how to TAKE
Take and happily Taken





ML'Amour 01-05-2011 05:30 AM

C'est La Vie...
 






Every year...
I have made a bunch of New Year's resolutions
most of them are made ...to be broken
sometimes...immediately !

It’s that time of year again !

Millions around the world...
will make "resolutions" for the upcoming year.
Hope for change will be on the forefront of thinking
for many....

In my own opinion...
resolutions are simply a cognitive commitment to change.
This is why when one’s mental commitment to a resolution...
fades away... so...goes the resolution...!

Hmm...
Why not choose opt for a revolution instead...?!?
A revolution is a movement of change
A revolution does not simply center itself around a thought
but rather... action...!
It is sacrificial by nature...
focused on a better world...
and chooses to align itself with other people.
It is collaborative and accountable.

Hmm...
I am not only talking about a revolution from something
but also a revolution towards something meaningful
Consider finding others who will move with me in 2011
towards meaningful and memorable action.

Is there something that I deeply care about...?
Invite others to revolt towards it with me in 2011 ?
Agree to hold each other accountable (?)
for the sacrificial commitment that I will make...
in community...Ahhh

Nevertheless...
The world needs...my revolution...! Perhaps...!?!

Just in the nick of time...
a few days passed the entrance ...Voilà !



ML'Amour 01-29-2011 05:46 PM

C'est Ma Vie...
 





Cô đơn lắm dấu chân em
Đi vào đời vội vã bước trầm thiêng !


Những ngày cuối cùng của năm cũ
sao chẳng có chút nôn nao ...
rộn ràng như những năm trước ...
lo lắng ...vội vàng cũng ko ...?
Có lẽ đó là điều duy nhất
tôi nhận thấy sự thay đổi trong tôi ...
Sự buông rơi ...
một trách nhiệm ...
một bổn phận ...
một việc làm ko thể thiếu...
Nhà cửa chưa dọn...
lấy gì ...dọn tới kho ...?
Lại hình thức ...lại nội dung ...

Nhưng rõ ràng năm nay ..
đến giờ này chỉ còn ...
vài ngày phù du sót lại
để bước sang năm mới...
Lần đầu tiên ...
Tôi chẳng thiết tha gì
đến việc đón Xuân ...
hay chuẩn bị sẵn sàng
những phong tục lễ nghi hình thức
hằng năm cho những ngày Tết cả ...
Tôi còn lầm lẫn cả việc ..
tiển đưa ông Táo ..đi trước một ngày ..

Và thật lạ lùng ...
thậm chí tôi còn mơ ước ...
giá mà ngay lúc này mình được
bình yên lắng đọng
trong một góc núi
hay một miền biển xa xôi nào đó...
Tôi nhớ quá ...
những góc nhỏ âm thầm ngày nào
đã cho tôi một điểm đến
nằm vùi vài ngày ...
nhìn đời qua khung cửa ...
ngắm mây bay...
hít mùi hương của gió
luồng vào thật khẻ ...
chỉ khi nào tôi muốn ...

Thượng Đế đã dung túng cho tôi ...
Định mệnh cũng khoan hồng cho tôi
Dường như ...
khi tôi không nghĩ đến nó
thì nó cũng chẳng muốn tìm đến tôi ...
cũng như cái cảm giác nửa vời
đi không nơi đến
đứng không điểm tựa...
khoảng giữa không trung
là kiếp đọa đầy...
và những bài viết
ko có dấu chấm hết này ...
đã ko còn làm cho tôi
mệt mõi hay bận tâm tới nữa ...

Tôi như thật sự buông rơi ...
những xiềng xích quấn quít trên mình...
Nhẹ nhàng lắm ...
như tôi đang mọc dần đôi cánh ...
và sắp được bay xa...

Ai cũng bảo tôi hãy vui sống ...
hãy làm những gì mình muốn làm ...
những hoài bảo ....những ước mơ ...
vì tôi xứng đáng được như thế
nhưng sao tôi lại cứ cảm nhận
thật sâu đậm ...
sự tận tuyệt của một cuộc hành trình

Muốn quá...
Muốn đứng lên ...bước ra cửa ...
đi đến một nơi nào ...
ko có dấu chân ai ....



ML'Amour 02-08-2011 09:52 PM

C'est Ma Vie...
 




Pulling out of the driveway...
the clock on the dashboard read 9:24 am !!!
Hmm...
Sáng mồng 1 Tết ...
Trời lạnh ngắt ! Tôi xuất hành
lúc chín giờ hai mươi bốn phút ...
Kỳ lạ thật ...
Lại đúng là con số định mệnh đó !

Tâm hồn tôi nhẹ nhàng...thanh thản lắm ...
Như những bình hoa đậm sắc màu
cùng các mâm hoa quả thật thơm...
đang nằm lớp lang chung quanh tôi...
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong 10 năm ...
tôi có cảm giác bình yên như thế ...
Giờ này...
thường là quá sớm cho tôi rời khỏi nhà...
Bộ đầm len màu đỏ...chỉnh tề tươm tất
lại ko vội vàng hấp tấp...
lụp chụp như mọi khi....
mặc dù đêm qua tôi ngủ rất muộn...

Chạy một vòng...
Cúng xông đất đầu năm...lì xì ...
Những cú phone local chúc Tết liên tục
và quan trọng nhất là mọi người đều hỏi tôi câu
" Có nước ko ?"

- Sáng nay nhà chị có nước ko (?)

- Có chứ em ! Sao hỏi ...? Có chuyện gì à ?

- Ủa sao chị hên quá vậy ?
Vì hầu hết nhà ai cũng bị cúp nước từ sáng sớm..
Tụi em phải rửa mặt bằng...
nước uống trong bình đó...(?)
Ở đây hiện giờ cũng ko có nước luôn !

- Thật sao ? You're not kidding me, right ?
Sáng này chị không có check...
Chỉ đến xông đất cúng đầu năm rồi đi ngay...

- Thiệt đó !
Tụi em nghe nói là đêm qua...trời lạnh quá
hình như có 15 độ gì đó nên nhiều ống nước
của thành phố đã bị đông đá và còn bị bể nữa...

Hmm...
Tôi slowly turn on the faucet to hot...
nước chảy mạnh...bình thường (?)

- There is water here ...nice and warm ...
at this location...But anyway...
We have never opened on mồng 1 Tết...
Please put out the closed sign for me...
and enjoy your guys day off...
Besides... there is no water running !

Tôi mĩm cười một mình ...
nhớ lại sáng nay...
trời thì lạnh căm căm...tôi còn tỉ tê...
took a really nice...long hot shower
cho thật tỉnh táo để chào đón
một ngày đầu năm tươi đẹp ...

Có lẽ đây là điềm hên năm mới cho tôi ..?
trong khi cả thành phố đều bị froze up
No Water !
Nhưng riêng tôi thì...đúng là...
An vui tự tại...dạ thông dông...!?!
Hmm...
Mùa Xuân năm trước...
cũng vào thời điểm giao mùa này...
Tôi đã lê lết từng ngày...qua ngày...
nằm đó...chờ Thần chết rước đi...

Ừ lạ....
Đời...thật ko ai học được chữ Ngờ...!?!


ML'Amour 02-23-2011 02:25 AM

C'est Ma Vie...
 






Chị từng là một người có địa vị...
danh tiếng và nhan sắc...
Chị là một phụ nữ dường như có toàn bộ 
đức tánh mà mọi phụ nữ khác mong mõi...
Một người phụ nữ mà những người đàn ông 
đều muốn mang về...giữ lấy...
Trong nhà chị là người đàn bà quán xuyến...
gọn gàng ngăn nắp...nấu ăn ngon tuyệt vời 
Ra đường chị là một người xã giao giỏi...
giao tế thật khôn khéo...lịch thiệp
và có giọng nói như ru lòng người...
Chị là người tôi từng hâm mộ...
kính nể và thần tượng từ khi còn rất trẻ...

Chị đến thăm tôi trong một ngày mưa lớn...
trên tuyến đường xa lộ xuyên bang...
chị chưa bao giờ một lần đi qua...
Gần 2 giờ sáng chị xuất hiện nơi khung cửa...
Đã gần 10 năm trôi qua...
Tôi đón chị với bó hoa đồng tiền thật tươi
3 màu cam hồng đỏ mà chị thích nhất 
Dù chị lái xe một quãng đường dài 8 tiếng...
Chị vẫn đẹp...còn nguyên nét kiêu sa 
và dáng dấp thanh thon của người con gái xuân thì...

Vẫn nụ cười duyên dáng ngày xưa cũ...
Chị ôm lấy tôi...thật xiết...
"Rồi em sẽ có lại tất cả và chị cũng thế" 
Đó là câu nói đầu tiên chị thốt ra...

Cuộc đời chị trãi qua trong 10 năm...
như môt thướt phim hay có đủ mọi hỷ nộ ái ố...
và với tuổi đời chị bây giờ...
Chị ko ngờ chị phải làm lai từ đầu...
Tôi nghe xót xa quá...
Tôi ngắm nhìn chị thật kỷ...
Từ phong cách đến từng lời nói... cử chỉ...
sẽ có khối đàn ông có địa vị nơi thành phố này 
ước mơ được lo lắng cho chị...
Và chị sẽ có...nếu chị muốn.....
Bàn tay năm ngón kiêu sa đó...
dù đã gầy đi rất nhiều 
nhưng vẫn còn giữ nét thon dài quý phái...

Chị hỏi:
- Em có muốn đứng lên cùng với chị ko ? 
Tôi nhìn chị cười chưa hiểu rõ ý chị lắm...

Chị cầm lấy tay tôi ân cần:
- Em sẽ làm được tất cả như xưa...
Nhìn em tràn đầy sức sống...
Như thế này...sao buông trôi được ? 
Sao ko có ai ? Sao ko có người yêu ? 
Sao thế em ?

Tôi cười bối rối...
- Sao chị lại hỏi em nhiều thế....?

Tôi chỉ biết cười và cứ cười mãi thôi...
nguyên thời gian chị ở lại...
Tôi rất vui như trở về với ngày tháng cũ...
Đi chơi...ăn uống cười đùa...chọc phá...
Nói chuyện về những người xưa...chốn xưa...
mà tôi cứ ngở đã từ kiếp nào...lâu lắm...
ko phải ở kiếp này...
Dường như bất cứ lúc nào tôi nhìn qua chị....
tôi đều bắt gặp ánh mắt chị đang nhìn tôi...
và hai chị em lại cười....

Có lẽ chị cũng đang xót xa cho tôi...
Chị từng bảo với tôi rằng: 
- Em nghĩ chỉ có em thần tượng chị sao ? 
Chị cũng ngưỡng mộ em y như thế...từ ngày xưa !

Chị tâm sự...
khuyên bảo và cho tôi bao lời thương yêu 
- Hãy cố lên....Ko ai thương mình như chính mình...
Đời nào ai học được chữ Ngờ...
Chị tin tưởng và biết em sẽ làm được ...
Em là sức mạnh...là niềm tin cho mọi người 
và bây giờ vì chị... chị sẽ thu xếp và giúp em 
nếu em thật sự muốn làm lại từ đầu...

Tôi nằm mơ cũng ko ngờ có ngày ...
một người tài giỏi như chị lại nói với tôi như thế...
Nếu nắm lấy được bàn tay chị ...
tôi như người đang chết đuối được cứu vớt 
bằng một chiếc du thuyền đầy lòng nhân ái...

Thu xếp...? Bao lâu ? Đến lúc nào...?
Tôi chỉ lờ mờ nghĩ đến một ngày mai tươi sáng 
tràn ngập tiếng cười trong vắt...
nguyên thủy của tôi ngày nào...

Hôm tiển chị đi....chị ôm tôi thật lâu nói...
- Em như thế này mà ko có ai...thật là uổng...

Tôi cười lớn...
- Em để dành sẵn vài Đại Gia chờ chị đó nha
Em ko biết làm gì với họ cả ...Số em mạt...

Chị lại cười...
- Em cứ như thế này mãi thôi ...Gặp lại em sau nhé !

Xe lăn bánh...
Tôi và chị vẫn còn giữ nụ cười trên môi...

Sáng nay trời nắng ấm...
Tôi bước vào nhà...cảm giác thật bình yên ...


ML'Amour 02-28-2011 10:03 PM

C'est La Vie...
 





Sống để làm gì...?

Một câu trả lời rất ngắn gọn ...
Là thành công và hạnh phúc...!
Đó là mục đích của cuộc sống viên mãn
mà ai cũng muốn và đang cố gắng vươn tới...

Có người liệt kê tràn giang đại hải tất cả
những đòi hỏi từ tiền bac...tài sản... sức khoẻ...
danh tiếng để thoải mái... sung sướng…

Có người thì cao thượng hơn nữa...
Sống không nên tham lam và ích kỷ...
sống để làm theo lý tưởng mình ôm ấp...
một giấc mơ một ngày nào đó giúp đỡ người khác
và mang hạnh phúc đến cho mọi người…
Nếu như vậy thì còn tùy vào...
hoàn cảnh và mục tiêu sống riêng từng cá nhân..
tùy theo môi trường và phương thức sống
mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau
và câu trả lời đó sẽ còn tiếp tục...
thay đổi hoài theo thời gian
Thế thì ...
mình hãy sống thế nào để cảm thấy là đúng ...
là cái tâm thật bình an và yên ổn từng ngày...
hãy lắng nghe...
và đi theo tiếng nói của con tim mình chỉ lối....?

Hình như một lần mình đã nghe qua...
Vua hài Charlie Chaplin có nói rằng...
“Cuộc sống như một màn kịch
không có phần tập dượt trước.
Bởi vậy hãy hát ca, nhảy múa
và yêu mỗi giây phút của cuộc đời bạn
trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay”.

Tất cả...
như một cuốn phim chiếu chậm rì vì film đã chảy...
như một cuộn băng đã bị rè vì nghe nhiều đến nhão...
Từng ngày qua mình vẫn chưa thấu hiểu được
định nghĩa xác thực của 4 chữ đơn giản...
Sống Để Làm Gì...?

Ai cũng hiểu rằng cuộc sống rất quý giá
và đời người ai cũng chỉ có một lần....
Nhưng không phải trong mắt ai ...
cuộc sống nào cũng đều...tươi đẹp và đáng sống cả ...
Tất cả còn tuỳ thuộc vào thái độ ...
và mục đích sống của mỗi người.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi và mọi người vẫn sống
nhưng có lẽ ko chỉ có riêng mình ngồi đây từng giờ
cố tra tìm ra...một chân lý Sống...!
Để có thể tự mãn với với chính mình
và duy trì một tâm niệm cho mỗi sớm mai thức dậy...
Ta phải Sống....
để có...thêm một ngày nữa để yêu thương...???

Có phải chỉ thế thôi ..?

Thời gian ơi ...thời gian ơi ...xin dừng lại ....


ML'Amour 03-03-2011 09:15 PM

C'est Ma Vie...
 






Có người nói...muốn mua nụ cười của tôi...
nhưng tôi biết ko đơn giản như thế...
Họ muốn mua cái brain...
và lối suy nghĩ ko bình thường mấy của tôi...
Lối suy nghĩ táo bạo...
có gan làm giàu...
có muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp...
có dám cho đi hết sẽ nhận lại ...
ko chỉ là bỏ con tép để...bắt con tôm...
mà với cái bản tánh...
thích lùa đi...cả một lưới tôm hùm...
để xây nguyên một hồ cá quý ...cho vui...
Và most of all...
"cái khùng khùng mal mal lì lợm"
nhưng khá dể thương muôn thuở của tôi...!
Vì đã có một lần...một lá thư tôi gửi đi...
đã làm cho một người có quyền tước chức vụ...
gần như cao nhất...hống hách nhất...
cao ngạo nhất...being replaced !

Cái brain...
mà tôi nghĩ đang có vấn đề ko ổn lắm...
vì thỉnh thoảng nó cho tôi những
triệu chứng...lạ lùng...
những ảo giác mà tôi nghĩ...
ko có người nào có thể trãi qua
và bất an đến độ tôi nghĩ ...
có một ngày nó sẽ làm hại tôi
hoặc có thể...
hủy hoại luôn cả chính tôi ko chừng...
nhưng ngoài những lúc đó ra thì...
tôi thấy đầu óc mình vẫn còn ok...
còn minh mẩn...còn dùng được...

Một proposal...một offer...một công việc...
Ko dính dáng gì tới những bằng cấp tôi có...
nhưng có lẽ là một việc làm mà tôi giỏi nhất...
có khá nhiều kinh nghiệm...
và hợp với phong cách...tí điệu của tôi lắm...
Một việc làm dường như chỉ cần ăn mặc đẹp...
walking around with a notepad and a pen
and simply being beautiful...?

Một cơ hội...Đúng như tôi thường nói...
Cánh cửa hy vọng mở rộng...
với nhiều hứa hẹn đợi chờ....
Một cơ hội có thể xoay đổi cuộc đời...
ko những cho riêng tôi...
mà còn cho nhiều người khác nữa...

An instant power...!
So powerful đến mức một chữ ký...
một lời nói ...một ý kiến của tôi...
cũng đủ mang mùa Xuân hay niềm vui nhỏ..
đến cho bất cứ người nào...tôi muốn...

Hai hôm trước tôi đi ăn cơm tối....
Hàng chữ trong miếng bánh fortune cookie
"You will spend....
many years in comfort and material wealth"

Beautifully written...nằm gọn trong lòng tay tôi....
Chẳng lẽ đó sẽ là sự thật...?

Nhưng có lẽ...
họ biết được nhược yếu hay ưu điểm của tôi...
Khi nhúng tay hay bước chân vào làm...
bất cứ điều gì...công việc gì...
Tôi sẽ làm với tất cả đam mê...cho tới thắng...
dù lợi nhuận về cho bất cứ ai...ko quan trọng...
ko bao giờ ích kỷ cho riêng tôi...
Tôi mê tiền nhưng ko tham tiền...
"nó" chỉ là những tờ giấy lộn để trao đổi mà thôi...
Mua vui và mua hạnh phúc tạm thời ngắn hạn...
nhưng đôi lúc cũng có thể mua được...
cả sự thành công hiếm khó nhất...
Họ biết sự đầu tư vào tôi sẽ ko bao giờ thua thiệt...
là a wrongful investment or a poor judgmental !

Time schedules...Planning/Deadlines...
Consistently long hours working...
Freshen up verbal communication skills...
Especially...the proper appearance...
and of course most of all....
vũ khí của tôi...My smiles...! From the heart !
Routinely....On a daily basis...?
Chỉ nghĩ đến thôi....
tôi đã muốn chùng chân...đã thấy đuối rồi...
đã nghĩ đến sức lực mình còn cầm cự...
được bao lâu nữa...?
to start nhận lãnh...một project quá quan trọng ?
Có thể nào trở thành "một nhân viên"...
Aggressively...?
Tôi có làm được hay ko ...?

Nhưng...
Nếu vì công việc mới này mà tôi có thể đứng lên
hay có một lý do chính đáng để làm lại từ đầu...
Để tôi lại có thể tiếp tục cho... tiếp tục giúp ...
Và có thể nhìn thấy lại những nụ cười nở trên môi
của nhiều người chung quanh tôi...
như những tháng ngày xưa cũ...
Vẫn là tâm nguyện và việc làm tôi thích nhất ...
Nhưng lần này có hơi khác ...
ko phải từ cá nhân tôi mà là từ...
một núi tiền khổng lồ...đứng sừng sửng...
sau lưng tôi....like a dream...!

A proposal....
came from a CEO of the Entertaining World...
khi tôi lướt ngang qua mặt ông ta...
last night at the party...

"Is that you....L...? Your unforgettable fragrance...."

Tất cả cũng chỉ từ một bờ vai...
và một mùi hương xưa cũ...thoáng vụt qua....


ML'Amour 03-05-2011 11:49 AM

C'est Ma Vie...
 





Thật đúng là...
Được ăn...được nói...
còn được gói mang về ...
A triple triple red seven

Một buổi tối vui ...
tràn ngập tiếng cười ...

Một người bạn...một jackpot...
Một lời hứa hẹn...
A recognition...a connection...
A mission...!


:hoa:


ML'Amour 03-08-2011 11:11 PM

C'est La Vie...
 






Người hạnh phúc là ...
người chủ động ...
và biết rất rõ ..
lộ trình sống ...
làm việc ...
dâng hiến ...
thưởng thức của mình
và biết thưởng thức một cách hợp lý
tất cả những yếu tố ...
mà cuộc sống có thể đem lại...

Con đường để có được hạnh phúc ...
một hạnh phúc thật bền vững ...
là hành trình tìm ra ...
khuynh hướng đúng ...
đến tận cùng giới hạn
và vượt qua nó được ...

Vì hạnh phúc không ở đâu xa...
hạnh phúc ở bên cạnh ta...
và chứa đựng trong những điều ...
đơn thuần ...giản dị nhất...!

Em có biết ....
em đã tìm được một bến đổ bình yên ?
và hãy luôn nhớ rằng ...
bến của người ...
bao giờ cũng ...sóng im biển lặng cả ...

Thì em ơi ...
khóc mà chi ...khi đời chỉ là cõi mộng....




Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:18 PM.

Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.