vui_la_chinh
05-04-2005, 04:45 AM
Thức Khuya Coi Ma
Thức Khuya Coi Ma
Tôi Ðang Bị Tai Họa .... Help !
Tôi tên Minh , đang học năm cuối tại Michigan University , niên khoá 1999-2000 .
Bạn bè gọi tôi là "Minh lì", vì tôi không biết sợ là gì . Bất cứ trò chơi nguy hiểm nào tôi cũng tham dự . Mọi thách đố dù nguy hiểm cở nào tôi cũng dám làm . Tôi là một thằng liều mạng .
Nhưng vì 'liều mạng' mà trong tuần qua tôi đã làm một chuyện kinh khủng . Kết quả là hiện giờ tôi đang bị chuyện đó làm ám ảnh , hoang mang .
Tôi bối rối quá . Chưa bao giờ tôi cần ai giúp đỡ về tinh thần , mà bây giờ tôi phải lên Net để nhờ bạn giúp . Nhưng trước hết tôi mong bạn hãy giữ bình tĩnh nghe tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện .
.... Ðầu tuần rồi , trước ngày lễ Thanksgiving , bạn tôi đã thách tôi làm một việc . Ðó là lẻn vào nhà xác....
Mr. Wangliu
Ðầu tháng 9 năm nay (1999) , tôi theo bạn bè ghi danh vào lớp G.E.(General Education) cuối cùng , để chuẩn bị ra trường . Các bạn tôi chọn lớp tâm lý học (Psychology) vì lớp này có ông thầy Johnson dễ tánh , cho bài làm dễ và điểm cao .
Nhưng không may , chúng tôi mới học 2 tuần thì ông Johnson nghỉ , và một ông thầy già nua , gốc Tàu vô dạy thế . Ông này là người dị tướng . Dáng ông cao, gầy ốm như người thiếu ăn lâu năm . Mặt ông hốc hác , hai gò má nhô cao . Hai mắt lõm sâu , nhưng ánh mắt thì sáng như 2 tia điện . Tay chân ông khẳng khiu . Ðặc biệt là đôi tay của ông ta . Ðôi tay xương xẩu , da của bàn tay trái là mầu nâu đậm , còn da của bàn tay phải lại có màu trắng tái . Ở ngón giửa của tay phải, ông đeo một chiếc nhẫn dị kỳ . Nó là một cục đá tím , to lắm , hình cái đầu . Mỗi khi ông viết bài lên bảng , chiếc nhẫn và cục đá phản chiếu ánh đèn , lấp lóe ánh sáng tím , bắt chúng tôi phải nhìn...
Sau một tháng học chúng tôi mới hỡi ôi , ông ta là "hung thần" . Trong giờ học , ông hay bất ngờ chỉ một người bắt trả lời . Ông cho bài quiz mỗi buổi học . Và ông chấm bài , cho điểm rất keo kiệt . Chúng tôi bỏ sức học mà vẫn bị điểm D và F . Vì quy luật khó khăn của trường , chúng tôi không thể bỏ lớp nên đành cắn răng học . Chúng tôi oán ghét ông lắm , nhưng chẳng làm gì được . Ai cũng "phó thác" cho số mạng , lớp này được điểm gì thì được . Ai dè khi chúng tôi đang chán nản thì có biến cố xảy ra .
Mò Vào Nhà Xác
Cách đây 2 tuần (nghĩa là 1 tuần trước Thanksgiving) . Tất cả chúng tôi tụm lại một cái bàn trong thư viện để học bài thi midterm . Ai cũng chán nản không muốn học bài môn psychology . Ðứa ngồi chửi đổng , đứa than van , chắc GPA sẽ bị xuống . Ðúng vào lúc đó thằng Kim , mặt mừng rỡ chạy vào thông báo :
- Hey you guys , ông WangLiu Smith chết rồi .
- Cái gì , ông WangLiu chết rồi ? Sạo mầy ? Ðang nằm mơ hả !
- Thật mà , tao vừa nghe tin từ văn phòng đó .
Cả bọn nhao nhao , xúm lại bên thằng Kim đối chất , bảo nó thề thốt sự thật . Tụi nó không tin ông WangLiu thầy dậy lớp psychology mắc dịch đã chết . Thằng Kim thông báo tiếp :
- Tao nói chuyện với con nhỏ thư ký của văn phòng General Education Center . Nó nói là ổng bị đứng tim , đứt động mạch mà chết . Hiện giờ xác còn nằm ở nhà ổng , ba bốn ngày nửa họ sẽ đưa ra nhà quàn .
Cả bọn nữa nghi nữa tin , tụm lại bàn tính với nhau .
- Hay là mình giả vờ tới nhà ổng thăm đi ?
- Thôi, hay là đợi họ đem xác ra nhà quàn đi.
Bất ngờ thằng Hùng quay lại nói lớn với tôi :
- Hey Minh , tao thách mày tới tìm thăm ông thầy đó .
Nảy giờ mãi ngồi nói chuyện với Lan , nên tôi chỉ nghe loáng thoáng cái tin giật gân này . Tôi quay lại hỏi :
- Tụi bây nói cái gì mà ồn ào vậy ?
- Ông WangLiu chết rồi . Mầy dám đi thăm xác của ổng không ?
Tự nhiên lúc đó tôi nổi máu anh hùng gật đầu liền (Có lẽ là tại muốn giựt le với em Lan) và tuyên bố một câu lạnh lùng:
- Tao sợ gì chớ , dù ổng có vô nghĩa địa tao cũng vô thăm .
Nói xong tôi liếc nhìn em Lan . Lan nhăn cái mặt lại sợ hãi . Còn bạn tôi thì lại được dịp nhao nhao :
- Không cần vô nghĩa địa đâu . Ba ngày nữa họ đưa vô nhà xác đó . Minh, mày dám vô đó thăm không ?
- Tao sợc cóc gì ?
- Nhưng mà mày phải đi một mình , à mà lấy gì làm chứng là mầy đi thăm xác ổng chứ ?
Bất chợt cả bọn im lặng nhìn tôi thách thức . Tôi đã "phóng lời thì phải theo lời" , nhìn lại chúng thách thức .
- Hay là mày lẻn vô nhà xác, lột chiếc nhẫn đá tím ông Wangliu đeo nơi ngón tay , đem về cho tụi tao coi làm bằng chứng đi...
Chuẩn Bị Ði Vào Nhà Xác...
- Phải có chiếc nhẫn đá tím của ông WangLiu hay đeo làm bằng chứng , mới tin được . Nếu không , ai biết mày vô thăm xác ông thầy lớp psychology !
Nghe lời đề nghị quá táo bạo , mọi người quay lại . Kẻ vừa nói chính là Tuấn . Nhận ra Tuấn tôi thấy nóng mặt liền . Thằng này muốn khích tôi mà . Nó là tình địch của tôi , vì cũng đang theo Lan . Tôi nhìn Tuấn lườm lườm không nói Tuấn không ngán nhìn lại tôi khinh khỉnh rồi nói :
- Mày có tiếng là "Minh Lì" mà sợ gì chớ ?
- Ừ đó , phải có chiếc nhẫn làm bằng chứng , đi lấy đi Minh . Lấy đi , tụi tao tôn mày làm đại ca , bao mày một chầu nhà hàng..
- Hay là sợ rồi , muốn rút lại lời nói không !
Cả đám bạn nhao nhao khích tôi . Tự nhiên máu nóng trong người tôi sôi lên , không thể để mất danh dự , không để bạn cười . Nhất là Lan , tôi là người hùng không sợ . Nghĩ vậy tôi liền đấm bàn nói lớn : - Ðược, tao sẽ đem chiếc nhẫn về cho tụi bây xem . Tao mà lấy không được thì không còn là Minh Lì nữa , tụi bây muốn gọi tao Minh gì cũng được . Tụi bây chờ ! Ba hôm sau tao sẽ đem chiếc nhẫn về đây .
Ðám bạn chợt im lặng nhìn tôi . Có ánh mắt thán phục , có anh mắt như nữa ngờ , nữa tin , cho rằng tôi dại . Còn Lan thì trong ánh mắt nàng đã nói rằng : "Anh đúng là Minh lì" . Lan đâu có biết rằng tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn lấy lòng Lan .
Tối đó về nhà , tôi suy nghĩ dữ lắm , lòng có chút hối hận , sao mình dại dột vậy , sao lại bốc đồng nghe lời xúi dục của bạn . Lỡ lấy không được nhẫn rồi sao? Nhưng đã hứa thì phải làm . Tôi đắn đo trằn trọc khá lâu rồi ngủ hồi nào không hay...
Qua ngày hôm sau , một mình tôi lân la tìm đến nhà thầy Wangliu . Quả thật là ông đã chết . Từ ngoài ngỏ...
Ðứng Bên Ngoài Nhà Xác
Hôm sau tôi tìm tới nhà ông WangLiu lúc 3 giờ chiều . Ðó là căn nhà nhỏ nằm im lìm trong con đường vắng nhỏ . Quả thật ổng đã chết . Từ ngoài ngỏ tôi từ từ đi vào sân trong . Trước cửa lớn có gắn lồng đàn đỏ . Dựng sát vách bên cạnh là vòng hoa phúng điếu lớn . Lúc đó tôi chẳng thấy ai ra vào ngôi nhà , chỉ thấy trong nhà ngọn đàn mờ mờ . Tôi đứng tần ngần trước cửa , phân vân không biết làm sao . Cuối cùng tôi đánh bạo bấm chuông .
Kính koong - kính coong - kính coong - Xeẹeeet , xeẹeẹet , keủeet
Một bà già Tầu lẹt xẹt đi ra mở cửa , hỏi :
- Yes? Who are you ? (Vâng ? anh là ai ? )
- Mam, I am looking for professor WangLiu , is he home ? (Thưa bà , tôi tìm giáo sư Wangliu , ông có nhà không ? )
- Hic hic , Wangliu is not here , he's gone forever hic hic hic (hic hic , Wangliu không còn ở đây , ổng đã đi luôn rồi hic hic hic) .
Chưa nói hết câu bà già khóc nức nở . Tôi bối rối chưa kịp làm gì thì bà nói tiếp (Xin dịch thẳng ra tiếng Việt) :
- Ông ấy chết trong bệnh viện ngày hôm kia . Sau khi giảo nghiệm họ mới đưa ông vào nhà quàn Camino Memorial , để sửa soạn (làm đẹp) cho tử thi . Ba ngày nữa làm lễ mai táng .
Nghe bà nói vậy tôi kín đáo thở phào (vì không phải tìm cách vô nhà bà) . Rồi tôi giả vờ phân ưu vài câu và rút lui liền .
Trên đường về tôi quyết định ghé nhà quàn dọ thăm . Nhà quàn Camino Memorial nằm khuất sau ngọn đồi , trên đồi có rất nhiều ngôi mộ . Tôi lái xe vào tận bãi đậu xe sát nhà quàn . Ði vòng ra cửa trước , cửa khóa , tôi ghé mắt nhìn vào không thấy ai . Lúc đó 5 giờ chiều trời đã tối . Tôi mò mẫm ra nhà sau đễ xem xét địa thế . Có một dãy nhà sáng trưng , có căn cửa còn mở . Tôi hồi hộp lại gần dãy nhà đó . Căn phòng đầu tiên là restroom . Qua khỏi restroom tôi nhìn vào căn thứ nhì . Bên trong có hai người đàn ông mặt áo trắng , họ đang lui cui làm việc bên một cái xác chết . Ðúng là nhà chứa xác rồi ! . Tim tôi đập thùi thụi !. Tôi cố gắng chú mục nhìn kỷ khuôn mặt xác chết , đúng rồi , ông Wangliu...
Ngón Tay Quái Ác...
Tôi ngồi thụp xuống đất tính toán , làm gì bây giờ đây ? Ðợi đêm khuya lẻn vào sau nhà ? Hay là ngày mai trở lại ? Ðang suy tính tôi chợt nghe có tiếng động bên trong phòng . Tôi đứng dậy nhìn vào bên , hai người đàn ông đang cởi cái áo khoác trắng ra và nói gì với nhau . Ðầu tôi chợt lóe lên một sáng kiến . Tôi vội quành ra ngỏ trước và đi thẳng vào phòng gặp hai người
- (Bằng tiếng Anh) Xin lỗi , hai ông có biết là họ đã đưa xác ông Wangliu đến đây chưa ?
Hai người đàn ông giật mình nhìn tôi , suy nghĩ một chút rồi nói :
- Oh , Wangliu hả nằm kia , chúng tôi còn sửa soạn , trang điểm và mặc đồ cho ổng . Ngày mai ông hãy trở lại thăm , bây giờ chúng tôi phải đi ăn tối .
Nghe họ trả lời vậy tôi đánh liều nói tiếp :
- Vậy hả , mai mới được thăm hả . Tiếc quá , vậy mai tôi trở lại .
Và tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình :
- À restroom chổ nào vậy ông , tôi xin đi nhờ một chút .
Họ tưởng tôi muốn hỏi restroom thật . Một người chỉ tay hướng dẫn tôi vào bên trong . Tôi đi vội vào trong restroom . Chẳng cần xem xét nữa tôi tiến về phía cửa sổ và mở sẵn chốt cửa . Xong rồi tôi đi ra ngoài phòng ngoài , cũng vừa kịp lúc thấy hai người đẩy xác ông Wangliu vào trong một ngăn tủ sắt lớn . Lúc họ đẩy xác vào , tay phải ông WangLiu chợt bung ra , tòng teng , tôi thấy rõ chiếc nhẫn đá tím lóe lên . Tôi chào hai người rồi đi ra khỏi dãy nhà .
Nhưng tôi không về , mà lái xe ra sau một chổ khuất , rồi đậu lại ngồi suy nghĩ . Tôi phải hành động liền trong đêm nay . Ðể ngày mai , lỡ có nhiều người đến viếng xác ông thì càng khó làm . Bây giờ họ đi ăn tối , dịp may rất tốt để lẻn vào lấy nhẫn . Quyết định xong tôi ngồi chờ . Khi hai người giữ xác vừa lái xe đi tôi liền ra khỏi xe , lom khom chạy lại chỗ dãy nhà . Tim tôi đập liên hồi . Tay chân tôi run lên . Quái , bình thường tôi lì lắm mà sao bây giờ yếu vậy ! Kệ , tôi chạy lại chổ cầu tiêu (Restroom) rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa (Slide Window) qua một bên , và hết gân , hít hơi , đu người vào bên trong . Chẳng khó khăn gì lắm . Tôi lần mò vào trong căn phòng chính (có lẽ vì là nhà chứa xác , nên họ không gắn còi báo động-alarm) . Ðúng là những học tủ chứa xác chết rồi . Tôi định vị trí hộc tủ của ông Wangliu và kéo cái ngăn kéo ra . Phì . Một hơi lạnh toát ra làm tôi rởn người . Ðầu óc tôi tê cứng không còn suy nghĩ gì nữa , tôi giở cái khăn đậy xác ra . Ðúng là ông Wangliu , mặt ông tím thẩm , nhìn còn dữ hơn ở trong lớp . Tôi đã liều rồi , chụp lấy tay ông tìm chiếc nhẫn . Tay ông khô đét , cứng ngắc , tôi nhắm mắt cầm chiếc nhẫn kéo ra khỏi ngón tay ông...
Thức Khuya Coi Ma
Tôi Ðang Bị Tai Họa .... Help !
Tôi tên Minh , đang học năm cuối tại Michigan University , niên khoá 1999-2000 .
Bạn bè gọi tôi là "Minh lì", vì tôi không biết sợ là gì . Bất cứ trò chơi nguy hiểm nào tôi cũng tham dự . Mọi thách đố dù nguy hiểm cở nào tôi cũng dám làm . Tôi là một thằng liều mạng .
Nhưng vì 'liều mạng' mà trong tuần qua tôi đã làm một chuyện kinh khủng . Kết quả là hiện giờ tôi đang bị chuyện đó làm ám ảnh , hoang mang .
Tôi bối rối quá . Chưa bao giờ tôi cần ai giúp đỡ về tinh thần , mà bây giờ tôi phải lên Net để nhờ bạn giúp . Nhưng trước hết tôi mong bạn hãy giữ bình tĩnh nghe tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện .
.... Ðầu tuần rồi , trước ngày lễ Thanksgiving , bạn tôi đã thách tôi làm một việc . Ðó là lẻn vào nhà xác....
Mr. Wangliu
Ðầu tháng 9 năm nay (1999) , tôi theo bạn bè ghi danh vào lớp G.E.(General Education) cuối cùng , để chuẩn bị ra trường . Các bạn tôi chọn lớp tâm lý học (Psychology) vì lớp này có ông thầy Johnson dễ tánh , cho bài làm dễ và điểm cao .
Nhưng không may , chúng tôi mới học 2 tuần thì ông Johnson nghỉ , và một ông thầy già nua , gốc Tàu vô dạy thế . Ông này là người dị tướng . Dáng ông cao, gầy ốm như người thiếu ăn lâu năm . Mặt ông hốc hác , hai gò má nhô cao . Hai mắt lõm sâu , nhưng ánh mắt thì sáng như 2 tia điện . Tay chân ông khẳng khiu . Ðặc biệt là đôi tay của ông ta . Ðôi tay xương xẩu , da của bàn tay trái là mầu nâu đậm , còn da của bàn tay phải lại có màu trắng tái . Ở ngón giửa của tay phải, ông đeo một chiếc nhẫn dị kỳ . Nó là một cục đá tím , to lắm , hình cái đầu . Mỗi khi ông viết bài lên bảng , chiếc nhẫn và cục đá phản chiếu ánh đèn , lấp lóe ánh sáng tím , bắt chúng tôi phải nhìn...
Sau một tháng học chúng tôi mới hỡi ôi , ông ta là "hung thần" . Trong giờ học , ông hay bất ngờ chỉ một người bắt trả lời . Ông cho bài quiz mỗi buổi học . Và ông chấm bài , cho điểm rất keo kiệt . Chúng tôi bỏ sức học mà vẫn bị điểm D và F . Vì quy luật khó khăn của trường , chúng tôi không thể bỏ lớp nên đành cắn răng học . Chúng tôi oán ghét ông lắm , nhưng chẳng làm gì được . Ai cũng "phó thác" cho số mạng , lớp này được điểm gì thì được . Ai dè khi chúng tôi đang chán nản thì có biến cố xảy ra .
Mò Vào Nhà Xác
Cách đây 2 tuần (nghĩa là 1 tuần trước Thanksgiving) . Tất cả chúng tôi tụm lại một cái bàn trong thư viện để học bài thi midterm . Ai cũng chán nản không muốn học bài môn psychology . Ðứa ngồi chửi đổng , đứa than van , chắc GPA sẽ bị xuống . Ðúng vào lúc đó thằng Kim , mặt mừng rỡ chạy vào thông báo :
- Hey you guys , ông WangLiu Smith chết rồi .
- Cái gì , ông WangLiu chết rồi ? Sạo mầy ? Ðang nằm mơ hả !
- Thật mà , tao vừa nghe tin từ văn phòng đó .
Cả bọn nhao nhao , xúm lại bên thằng Kim đối chất , bảo nó thề thốt sự thật . Tụi nó không tin ông WangLiu thầy dậy lớp psychology mắc dịch đã chết . Thằng Kim thông báo tiếp :
- Tao nói chuyện với con nhỏ thư ký của văn phòng General Education Center . Nó nói là ổng bị đứng tim , đứt động mạch mà chết . Hiện giờ xác còn nằm ở nhà ổng , ba bốn ngày nửa họ sẽ đưa ra nhà quàn .
Cả bọn nữa nghi nữa tin , tụm lại bàn tính với nhau .
- Hay là mình giả vờ tới nhà ổng thăm đi ?
- Thôi, hay là đợi họ đem xác ra nhà quàn đi.
Bất ngờ thằng Hùng quay lại nói lớn với tôi :
- Hey Minh , tao thách mày tới tìm thăm ông thầy đó .
Nảy giờ mãi ngồi nói chuyện với Lan , nên tôi chỉ nghe loáng thoáng cái tin giật gân này . Tôi quay lại hỏi :
- Tụi bây nói cái gì mà ồn ào vậy ?
- Ông WangLiu chết rồi . Mầy dám đi thăm xác của ổng không ?
Tự nhiên lúc đó tôi nổi máu anh hùng gật đầu liền (Có lẽ là tại muốn giựt le với em Lan) và tuyên bố một câu lạnh lùng:
- Tao sợ gì chớ , dù ổng có vô nghĩa địa tao cũng vô thăm .
Nói xong tôi liếc nhìn em Lan . Lan nhăn cái mặt lại sợ hãi . Còn bạn tôi thì lại được dịp nhao nhao :
- Không cần vô nghĩa địa đâu . Ba ngày nữa họ đưa vô nhà xác đó . Minh, mày dám vô đó thăm không ?
- Tao sợc cóc gì ?
- Nhưng mà mày phải đi một mình , à mà lấy gì làm chứng là mầy đi thăm xác ổng chứ ?
Bất chợt cả bọn im lặng nhìn tôi thách thức . Tôi đã "phóng lời thì phải theo lời" , nhìn lại chúng thách thức .
- Hay là mày lẻn vô nhà xác, lột chiếc nhẫn đá tím ông Wangliu đeo nơi ngón tay , đem về cho tụi tao coi làm bằng chứng đi...
Chuẩn Bị Ði Vào Nhà Xác...
- Phải có chiếc nhẫn đá tím của ông WangLiu hay đeo làm bằng chứng , mới tin được . Nếu không , ai biết mày vô thăm xác ông thầy lớp psychology !
Nghe lời đề nghị quá táo bạo , mọi người quay lại . Kẻ vừa nói chính là Tuấn . Nhận ra Tuấn tôi thấy nóng mặt liền . Thằng này muốn khích tôi mà . Nó là tình địch của tôi , vì cũng đang theo Lan . Tôi nhìn Tuấn lườm lườm không nói Tuấn không ngán nhìn lại tôi khinh khỉnh rồi nói :
- Mày có tiếng là "Minh Lì" mà sợ gì chớ ?
- Ừ đó , phải có chiếc nhẫn làm bằng chứng , đi lấy đi Minh . Lấy đi , tụi tao tôn mày làm đại ca , bao mày một chầu nhà hàng..
- Hay là sợ rồi , muốn rút lại lời nói không !
Cả đám bạn nhao nhao khích tôi . Tự nhiên máu nóng trong người tôi sôi lên , không thể để mất danh dự , không để bạn cười . Nhất là Lan , tôi là người hùng không sợ . Nghĩ vậy tôi liền đấm bàn nói lớn : - Ðược, tao sẽ đem chiếc nhẫn về cho tụi bây xem . Tao mà lấy không được thì không còn là Minh Lì nữa , tụi bây muốn gọi tao Minh gì cũng được . Tụi bây chờ ! Ba hôm sau tao sẽ đem chiếc nhẫn về đây .
Ðám bạn chợt im lặng nhìn tôi . Có ánh mắt thán phục , có anh mắt như nữa ngờ , nữa tin , cho rằng tôi dại . Còn Lan thì trong ánh mắt nàng đã nói rằng : "Anh đúng là Minh lì" . Lan đâu có biết rằng tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn lấy lòng Lan .
Tối đó về nhà , tôi suy nghĩ dữ lắm , lòng có chút hối hận , sao mình dại dột vậy , sao lại bốc đồng nghe lời xúi dục của bạn . Lỡ lấy không được nhẫn rồi sao? Nhưng đã hứa thì phải làm . Tôi đắn đo trằn trọc khá lâu rồi ngủ hồi nào không hay...
Qua ngày hôm sau , một mình tôi lân la tìm đến nhà thầy Wangliu . Quả thật là ông đã chết . Từ ngoài ngỏ...
Ðứng Bên Ngoài Nhà Xác
Hôm sau tôi tìm tới nhà ông WangLiu lúc 3 giờ chiều . Ðó là căn nhà nhỏ nằm im lìm trong con đường vắng nhỏ . Quả thật ổng đã chết . Từ ngoài ngỏ tôi từ từ đi vào sân trong . Trước cửa lớn có gắn lồng đàn đỏ . Dựng sát vách bên cạnh là vòng hoa phúng điếu lớn . Lúc đó tôi chẳng thấy ai ra vào ngôi nhà , chỉ thấy trong nhà ngọn đàn mờ mờ . Tôi đứng tần ngần trước cửa , phân vân không biết làm sao . Cuối cùng tôi đánh bạo bấm chuông .
Kính koong - kính coong - kính coong - Xeẹeeet , xeẹeẹet , keủeet
Một bà già Tầu lẹt xẹt đi ra mở cửa , hỏi :
- Yes? Who are you ? (Vâng ? anh là ai ? )
- Mam, I am looking for professor WangLiu , is he home ? (Thưa bà , tôi tìm giáo sư Wangliu , ông có nhà không ? )
- Hic hic , Wangliu is not here , he's gone forever hic hic hic (hic hic , Wangliu không còn ở đây , ổng đã đi luôn rồi hic hic hic) .
Chưa nói hết câu bà già khóc nức nở . Tôi bối rối chưa kịp làm gì thì bà nói tiếp (Xin dịch thẳng ra tiếng Việt) :
- Ông ấy chết trong bệnh viện ngày hôm kia . Sau khi giảo nghiệm họ mới đưa ông vào nhà quàn Camino Memorial , để sửa soạn (làm đẹp) cho tử thi . Ba ngày nữa làm lễ mai táng .
Nghe bà nói vậy tôi kín đáo thở phào (vì không phải tìm cách vô nhà bà) . Rồi tôi giả vờ phân ưu vài câu và rút lui liền .
Trên đường về tôi quyết định ghé nhà quàn dọ thăm . Nhà quàn Camino Memorial nằm khuất sau ngọn đồi , trên đồi có rất nhiều ngôi mộ . Tôi lái xe vào tận bãi đậu xe sát nhà quàn . Ði vòng ra cửa trước , cửa khóa , tôi ghé mắt nhìn vào không thấy ai . Lúc đó 5 giờ chiều trời đã tối . Tôi mò mẫm ra nhà sau đễ xem xét địa thế . Có một dãy nhà sáng trưng , có căn cửa còn mở . Tôi hồi hộp lại gần dãy nhà đó . Căn phòng đầu tiên là restroom . Qua khỏi restroom tôi nhìn vào căn thứ nhì . Bên trong có hai người đàn ông mặt áo trắng , họ đang lui cui làm việc bên một cái xác chết . Ðúng là nhà chứa xác rồi ! . Tim tôi đập thùi thụi !. Tôi cố gắng chú mục nhìn kỷ khuôn mặt xác chết , đúng rồi , ông Wangliu...
Ngón Tay Quái Ác...
Tôi ngồi thụp xuống đất tính toán , làm gì bây giờ đây ? Ðợi đêm khuya lẻn vào sau nhà ? Hay là ngày mai trở lại ? Ðang suy tính tôi chợt nghe có tiếng động bên trong phòng . Tôi đứng dậy nhìn vào bên , hai người đàn ông đang cởi cái áo khoác trắng ra và nói gì với nhau . Ðầu tôi chợt lóe lên một sáng kiến . Tôi vội quành ra ngỏ trước và đi thẳng vào phòng gặp hai người
- (Bằng tiếng Anh) Xin lỗi , hai ông có biết là họ đã đưa xác ông Wangliu đến đây chưa ?
Hai người đàn ông giật mình nhìn tôi , suy nghĩ một chút rồi nói :
- Oh , Wangliu hả nằm kia , chúng tôi còn sửa soạn , trang điểm và mặc đồ cho ổng . Ngày mai ông hãy trở lại thăm , bây giờ chúng tôi phải đi ăn tối .
Nghe họ trả lời vậy tôi đánh liều nói tiếp :
- Vậy hả , mai mới được thăm hả . Tiếc quá , vậy mai tôi trở lại .
Và tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình :
- À restroom chổ nào vậy ông , tôi xin đi nhờ một chút .
Họ tưởng tôi muốn hỏi restroom thật . Một người chỉ tay hướng dẫn tôi vào bên trong . Tôi đi vội vào trong restroom . Chẳng cần xem xét nữa tôi tiến về phía cửa sổ và mở sẵn chốt cửa . Xong rồi tôi đi ra ngoài phòng ngoài , cũng vừa kịp lúc thấy hai người đẩy xác ông Wangliu vào trong một ngăn tủ sắt lớn . Lúc họ đẩy xác vào , tay phải ông WangLiu chợt bung ra , tòng teng , tôi thấy rõ chiếc nhẫn đá tím lóe lên . Tôi chào hai người rồi đi ra khỏi dãy nhà .
Nhưng tôi không về , mà lái xe ra sau một chổ khuất , rồi đậu lại ngồi suy nghĩ . Tôi phải hành động liền trong đêm nay . Ðể ngày mai , lỡ có nhiều người đến viếng xác ông thì càng khó làm . Bây giờ họ đi ăn tối , dịp may rất tốt để lẻn vào lấy nhẫn . Quyết định xong tôi ngồi chờ . Khi hai người giữ xác vừa lái xe đi tôi liền ra khỏi xe , lom khom chạy lại chỗ dãy nhà . Tim tôi đập liên hồi . Tay chân tôi run lên . Quái , bình thường tôi lì lắm mà sao bây giờ yếu vậy ! Kệ , tôi chạy lại chổ cầu tiêu (Restroom) rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa (Slide Window) qua một bên , và hết gân , hít hơi , đu người vào bên trong . Chẳng khó khăn gì lắm . Tôi lần mò vào trong căn phòng chính (có lẽ vì là nhà chứa xác , nên họ không gắn còi báo động-alarm) . Ðúng là những học tủ chứa xác chết rồi . Tôi định vị trí hộc tủ của ông Wangliu và kéo cái ngăn kéo ra . Phì . Một hơi lạnh toát ra làm tôi rởn người . Ðầu óc tôi tê cứng không còn suy nghĩ gì nữa , tôi giở cái khăn đậy xác ra . Ðúng là ông Wangliu , mặt ông tím thẩm , nhìn còn dữ hơn ở trong lớp . Tôi đã liều rồi , chụp lấy tay ông tìm chiếc nhẫn . Tay ông khô đét , cứng ngắc , tôi nhắm mắt cầm chiếc nhẫn kéo ra khỏi ngón tay ông...