PDA

View Full Version : Hạnh phúc của chàng trai "liệt chồng liệt"


be_nghich18
06-15-2012, 03:11 AM
Bị ô tô đâm cách hôm bảo vệ thạc sĩ chỉ 7 ngày, rồi lại thêm một tai nạn lật xe, hạnh phúc dường như đóng lại với chàng giảng viên Trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Nhưng không ngờ, cuộc đời đã bù đắp lại cho anh một tình yêu mà với nhiều người nó thật "lạ lùng, không thể hiểu nổi".

Tôi xuyên rừng tìm gặp đôi vợ chồng trẻ, anh Minh, chị Lam (Minh Tiến, Đoan Hùng, Phú Thọ) giữa một trưa hè nắng gắt hơn 40 độ C. Giữa bạt ngàn là cây, đường đi hun hút, không một bóng người, chỉ ngằn ngặt tiếng ve kêu khiến tôi bỗng có cảm giác rờn rợn, đến nỗi không dám dừng xe ngang đường rút điện thoại gọi cho nhân vật.

Phi xe ngược lại tìm người hỏi thăm, vừa nghe tôi nhắc tới tên đôi vợ chồng trẻ, một phụ nữ đã mau mắn: "Cái nhà nhỏ nhỏ nép bên vạt đồi đấy. Ở đây chúng tôi cứ bàn tán về cô ấy mãi, trẻ trung, nghề nghiệp đàng hoàng mà không thể hiểu nổi vì sao lại quyết định lấy một người chồng như thế. Hôm họ cưới tôi cũng đến dự, chú rể mặc pijama, ngồi xe lăn, hai người cười tươi lắm, nhưng chúng tôi cứ thấy chạnh lòng".http://img-hcm.24hstatic.com:8008/upload/2-2012/images/2012-06-13/1339581949-liet1.jpg
Vợ chồng anh Minh, chị Lam
Hai lần tai nạn, liệt chồng liệt

Cái câu họa vô đơn chí với anh Minh thật đúng, mà rủi một nỗi, lần nào cũng là những cái họa lớn, làm biến đổi hẳn cuộc đời của một con người, nỗi đau này chưa dứt lại chất chồng thêm niềm tuyệt vọng.

Đầu húi trọc, đôi mắt sáng, sống mũi cao, gương mặt anh Minh toát lên vẻ mạnh mẽ, thông minh. Thần thái ấy tương phản hoàn toàn với thân hình gầy gò, đôi chân và một cánh tay teo nhỏ chỉ như cổ tay em bé của anh lọt thỏm trong bộ quần áo rộng thùng thình, phơ phất trên chiếc xe lăn. Bằng một chất giọng cố vo cho tròn âm, anh Minh chậm rãi kể cho tôi nghe những biến cố lớn lao của đời mình.

Anh vốn là dân công nghệ thông tin của Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, học giỏi, được giữ lại trường. Trước ngày bảo vệ luận văn thạc sĩ 7 ngày, anh tới nhà một người bạn dự tiệc. Lúc về, khi tránh một bác lao công bất ngờ rẽ ngang đường, anh đã bị chiếc xe tải đi cùng chiều va phải, cán gãy đốt sống.

"Lúc tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở trong bệnh viện, chân không cử động được. Cứ nghĩ hết chấn thương là khỏi, không ngờ, bị liệt luôn từ đó. Quả là một cú sốc đối với tôi và cả gia đình", anh Minh buồn rầu nhớ lại.

Gia đình tìm hết thầy này thuốc nọ, đưa anh sang cả Ba Lan chữa trị, nhưng đều không có kết quả. Chân chưa chữa xong thì một lần trong chuyến đi cùng bạn bè, ô tô lật, anh bị hất văng xuống ruộng. Anh thoát chết nhưng lại thêm một tay bị liệt, sức khoẻ yếu đi rất nhiều.

Đến nhà bác chơi, yêu cô giáo của cháu

Anh Minh bảo, anh rơi vào khủng hoảng một thời gian khá dài. Bao ước mơ, khát vọng bỗng chốc tiêu tan. Nhưng rồi anh nghĩ, mình phải sống, phải vui vẻ lạc quan để chiến đấu lại số phận. Cơ thể mình tật nguyền nhưng tinh thần vẫn lành lặn, không cớ gì lại bi quan.

Việc đầu tiên anh làm là đi chơi cho khuây khỏa. Từ Hà Nam, anh bắt xe lên Phú Thọ thăm người bác ruột. Không ngờ, chính cuộc đi chơi này đã đem tới cho anh một tình yêu mà đến bản thân anh cũng không dám tin đó là thật.

"Đó là cô giáo của đứa cháu tôi. Chúng tôi là bạn, rồi yêu nhau lúc nào không hay, có lẽ đó là cơ duyên", anh Minh cười nhẹ. Cái "duyên" ấy đã buộc hai người vào chung một số phận mà mỗi giây phút ngọt ngào, hạnh phúc đều phải đánh đổi bằng bao cay đắng, tủi buồn chất ngất từng ngày.

Theo Mai Loan (Bee)