PDA

View Full Version : Mười Hai Bến Nước


TT_LưuLyTím_TT
04-18-2012, 01:12 AM
Mười Hai Bến Nước

Chuyện Thứ Nhất

Tuổi hai mươi, như một bông hoa xinh xắn, con trai trong xóm ai cũng mơ ước được lấy Thơ về làm vợ. Mủi dọc dừa, da trắng mịn, dáng mi nhon, lại chăm chỉ giúp cha mẹ sớm chiều hỏi thử có ai không ưa? Mặc cho các chàng thanh niên đeo đuổi, Thơ chỉ mỉm cười không đáp trả. Thời đó bà con trong xóm có con gái đẹp chỉ muốn gả cho Việt Kiều.
Ông bà Năm Kiềng suốt đời làm ăn chất phát, bốn đứa con lớn lên trong sự kham khổ, khi nghe có người mai mối thì cũng ưng ý sẽ gả Thơ cho Việt Kiều. Anh chàng con rễ tương lai sẽ ghé thăm coi mắt con gái mình chiều nay. Cả nhà rộn ràng, kẻ nhổ lông gà, người hông xôi gấc, tiệc tùng lên mâm tíc tắc. Riêng Thơ cảm giác lẫn lộn, nửa vui nửa lo lắng, nghĩ đến lấy chồng nơi xa sẽ phải rời cha mẹ, nhưng nước Mỹ là thiên đường chắc cuộc sống sẽ không phải lo túng hụt.
Mặt trời vừa xuống thấp, ai cũng nôn nao, Thơ ngồi trong phòng dỏi mắt ra khung cửa sổ chờ hoàng tử của đời mình xuất hiện. Một ông già mang đôi kính đen đi ngang, Thơ cháng voáng, hên sao ổng đi thẳng. Cô ngồi xuống bật cười riêng mình, sao mình suy nghĩ vớ vẩn quá, nghe nói anh ta chỉ lớn hơn mình 7 tuổi, còn ông già đó lớn hơn cở 40 tuổi lận. Nhưng nếu lỡ người đó già và xấu như ông già mới đi qua thì sao? Đang mãi mê chải tóc và suy tư Thơ nghe em gái gọi :

- Chị Hai, có khách, mẹ biểu lên nhà châm nước !
- Hai lên liền.

Thơ luống ca luống cuống làm rớt cái lược, tim đập loạn, hai má đỏ hồng bẻn lẻn lên chào khách. Trên phòng khách 2 người đàn ông trẻ ngồi nói chuyện với ba Thơ. Thơ mang nước trà lên rót mỗi người 1 ly, Thơ không dám ngó lên sợ chạm phải ánh mắt một trong hai người đó. Ba Thơ cất giọng nghiêm trang hơn mọi ngày :

- Thơ, con chào Chú Bảy, chào anh Phong đi con.

Bấy giờ ánh mắt Thơ mới ngó lên, chạm phải ánh mắt thật sắc bén của Phong khiến cô thẹn thùng, bối rối. Chú Bảy đứng lên vội vàng :

- Anh dẩn tôi đi ra coi vườn, thời gian hạn hẹp, để 2 đứa nó tự nhiên 1 chút nha anh Năm.

Ông Năm Kiềng làm chủ nhà nhưng lại đi theo sau chú Bảy như khách vậy. Lòng dạ ông rối bời, không biết con gái sẽ đặng chuyến lương duyên hay ba chìm bảy nổi nơi xứ lạ quê người. Miệng thì đối đáp chuyện cây cối vườn tượt mà lòng thì mông lung.

Không khí trong phòng khách như chìm vào thế giới của sự lặng im, Thơ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trước ánh mắt của Phong. Tiếng cười của Phong phá tan sự yên tỉnh, đốt phá sự e thẹn của Thơ.

- Anh về đây và còn 3 ngày nữa anh sang Mỹ lại. Anh đi vội quá nên không có thời gian giành cho Thơ nhiều. Tới đây ngồi xuống đây nói chuyện với anh, chắc anh không có làm Thơ sợ tới khúm núm vậy chứ?!

- Dạ ,.....

Thơ nhìn lén khuôn mặt Phong, anh chàng không những đẹp trai mà lại còn có lún đồng tiền nữa. Da trắng, tướng tá khôi ngô, hơn nữa con lai dĩ nhiên là có nét Mỹ nét Tây , đẹp !

Phong nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Thơ, nhìn điệu bộ rụt rè của cô, anh thấy khác hẳn với những người con gái mà mấy tuần rồi anh được giới thiệu.

- Anh muốn cưới em làm vợ, em đồng ý nha?!

- Dạ,...

- Trời đất, cái gì cũng dạ?

- Dạ,.....

- Ngày mai anh sẽ làm tiệc và mời vài người đại diện cho đám cưới của mình.

- Dạ,....

Thấy cô không dám nói gì nhiều, càng e lệ, càng yểu điệu thục nữ, Phong càng thích. Cuối cùng mình cũng tìm ra được một người con gái ngoan đẹp về làm vợ. Phong kéo Thơ vào lòng vuốt ve mái tóc.

Không tưởng tượng được những điều đã xãy ra, Thơ cứ như con mèo ngoan ngoãn trong vòng tay chủ nhân. Người đàn ông này đã sức thu hút mà trong xóm này không có người con trai nào có thể so sánh được. Thơ đã tìm được bến tựa cuộc đời mà cô nghĩ không còn bến nào khá hơn.

Bà Năm Kiềng nãy giờ lui cui dưới bếp, xong thập thò bên cửa sợ phá đám con cái bàn chuyện tương lai, thấy Phong chưa chi đã ôm ấp con gái bà trìu mến thì bà cảm thấy đó điều bất ổn, nhưng dù gì đi nữa nó cũng là Việt Kiều, nếu mất mối này không khéo không có mối khác, lại còn mang tiếng được coi mắt nhưng bị chê không cưới. Bà ngó xa xăm, thương con nước mắt chảy dài. Rồi như không chịu được nữa bà tằng hắn :

- Tới giờ dùng cơm, con Hai xuống dọn phụ Má, lẹ cho anh Phong với chú Bảy còn về lại trển để mà nghỉ ngơi, tối rồi.

Thơ lúng túng mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang làm chuyện không phải phép. Cô chạy xuống bêp lăng xăng như gà mắc đẻ. Bà Nâm Kiềng ngó con bật cười :

- Hồi ba mày đi hỏi Má, Má không dám ngồi đối diện, mày cả gan cho nó nắn tay vuốt tóc, con cái thời bây giờ.... hơiiiiii

- Má, sao má lại....

- Má nói vậy thôi, bây giờ có nơi quyền quý cưới hỏi thì cũng đánh nước liều, chỉ hy vọng là cuộc sống sau này của con sẽ không có bị bại hoại như những đứa buôn cám bán lợn trong xóm này....

- Dạ ,....

- Cái gì mày cũng dạ, Má sợ rồi người ta ăn thịt sống mày luôn đó Hai àh.

- Dạ ,....

- Dạ, cái thằng tía mày, dạ hoài , bưng mâm lên đi , tao đi mời Ba mày với chú Bảy.

Ba đứa em của Thơ chạy lòng vòng đùa vui tíu tít. Đứa muốn đám cưới có heo quay, đứa thích vịt quay, đứa đòi áo lụa đỏ đẹp giống cô dâu. Thơ vui ngập lòng, cô sẽ được làm cô dâu, được cưới đi qua nước Mỹ, được xe hoa, nhà lầu.....

- Mời anh Bảy và cháu Phong dùng cơm tối, tự nhiên nha.

- Dạ cho con xin phép nói vài lời

- Chau cứ nói đi

- Dạ, con đã nói chuyện với em và con xin phép 2 bác với chú Bảy cho tụi con làm đám tiệc ra mắt bà con.

- Nếu 2 đứa đã đồng ý thì ba mẹ tán thành.

- Tui cũng vậy, chú Bảy chúc mừng 2 con.


*******

Trời chưa hửng sáng chú Bảy và ông Năm Kiềng đã đi chặt dừa làm cổng cho đám cưới, bà Năm Kiềng vắt giò lên cổ chạy mời bà con sang ăn tiệc . Phong và Thơ ra tiệm áo cưới mướn mấy bộ gấm và mâm quả. Cũng may dì của Thơ là chuyên gia nấu cho đám cưới nên mọi sự đều thuận tiện. Đám cưới nhỏ, gọn, người người ngạc nhiên, chúc tụng, chén thù chén tạc. Những chàng trai trong xóm tiếc ngơ ngẩn, có chàng bảo " gái đẹp là vợ Việt Kiều thiệt không sai ! ".

Đời con gái của Thơ quá suôn sẻ, hai chục năm sống bên cha mẹ, chưa cặp bồ, đùng một cái có chồng Việt Kiều, cô hảnh diện với hàng xóm và bè bạn.
Ông bà Năm Kiềng cũng nở mày nở mặt với bà con. Họ tin rằng con gái sẽ thoát khỏi kiếp sống cực nhọc lao lực chốn vườn tượt này. Tuy vậy 2 ông bà cả đêm khó ngủ. Bên kia nhà phòng cô dâu chú rễ đèn dầu chưa tắt, bà Năm Kiềng nhớ lại thời con gái lao đao lận đận của mình, cũng may ông Năm Kiềng không có rượu chè cờ bạc hay làm điều gì khiến cho bà và con cái khổ. Thôi, vậy cũng yên lòng , gả 1 đứa còn 3 đứa, ông bà vẫn còn lo dài dài.

Thơ ngồi khép nép góc giường, cái giường của mình nay đã là giường của 2 vợ chồng. Phong uống nhiều quá nên chàng nằm xuống đã ngủ thiếp đi, Thơ cởi áo vét cho chàng, lấy khăn ấm lau cho chồng rồi pha 1 ly chanh nóng để sẳn. Nằm kế bên người chồng say, Thơ bổng dưng chợt thấy cảm giác lo lắng, cô trách mình sao quá vội vàng trong việc định đoạt tương lai, có khi nào chàng là người chỉ biết say xỉn, thế giới bên kia, cuộc đời mình sẽ về đâu. Người chưa kịp yêu thương đã lấy làm chồng. Thơ ơi, liệu rồi mi có thuận buồm xui gió, có một tương lại sáng rạng hơn không? Lần đầu tiên trong đời, xác thịt người đàn ông vừa mới quen biết trong 1 thời gian ngắn đã làm lòng cô rối loạn, hạnh phúc hay lo âu khiến cô cảm thấy chật vật trên chiếc giường mà cô đã nằm mỗi ngày. Chàng cũng bảnh, cũng ngọt ngào, cũng biết tỏ vẽ yêu quý mình đó thôi, Thơ , đừng suy nghĩ viễn vông nữa, người chồng của mi nằm đó, chàng đẹp hơn cả giắc mơ khờ dại thời bé tí của mi.

Phong trở mình, chàng đã bớt say, thấy vợ ngồi ngó mình dưới ánh đèn dầu le lói thì thương lắm. Chàng ngồi bật dậy chạy ra hiên xúc miệng thật vội và vào phòng, kéo Thơ vào lòng, những nụ hôn theo nhau đưa đôi vợ chồng tân hôn vào thế giới yêu đương thắm thiết. Cuộc đời của Thơ đã thuộc về người đàn ông này.

Ngày thứ 3 trôi quá quá lẹ, lần đầu tiên Thơ khóc tiển người đi xa. Tiển người chồng mới cưới hôm qua về lại Mỹ. Phong lau mắt lệ cho vợ, chàng cũng xót xa, nắm tay mãi không muốn rời.

- Năm sau anh về , anh sẽ nhớ em lắm, em chờ anh nghe !

- Dạ,....

- Anh thương nhất chữ dạ của em, ngọt ngào, hiền lành... Anh đi nha, em về tự chăm sóc bản thân giùm anh, em bịnh anh buồn áh, anh sẽ gọi phone cho em thường xuyên.

- Dạ,.... em chờ anh...

Vẫn tiếng dạ mềm mại , Thơ nhìn chồng đi vào phòng cách ly qua làn nước mắt.

Những ngày tháng qua thật vội nhưng khi chờ đợi 1 điều gì đó thời gian sẽ không trôi như lòng mình muốn. Mỗi ngày Phong gọi về cho Thơ, nhưng tiền điện thoại không rẽ, thời gian là mỗi tuần. Thơ chấp nhận mọi hoàn cảnh và các lý do chính đáng, mỗi tiếng dạ là mỗi vết cứa vào trái tim mà cô tự ban cho mình.

Đời con gái ngắn ngủi quá, Thơ bây giờ đã là đàn bà có chồng, chỉ có buồn là chồng ở xa quá. Cô xót xa nhìn xuống cái bụng nay đã lúp lúp. Cuối tuần này Phong bọi về cô sẽ báo cho Phong biết tin vui, nó là đứa con trai thứ nhất của hai người. Bên kia đầu giây Phong vui lắm, giọng anh hớn hở, Thơ cũng toe toét cười.

- Anh sẽ về ngày em sanh !

- Dạ,..

- Hứa 1 năm mà nay anh được về sớm hơn, mừng quá !

Ngày sanh nở Phong chưa về kịp, Thơ 1 mình loay hoay, cũng may có mẹ giúp, có tiền của Phong trang trải, phòng hộ sinh cũng sạch sẽ, người đở cũng chăm chút cô tốt hơn những người kế phòng. " Đi biển 1 mình " là đây, cuối cùng Thơ cũng rặn ra được 1 cậu con trai kháu khỉnh, giống hệt cha, mủi cao, mắt to, lún đồng tiền. Phong về sau 2 tuần vợ sanh , anh mang tã sữa về, ẳm bồng con đi ra đi vô, bà con ai nấy thấy Thơ thiệt có phước.

- Anh về được 3 tuần thôi, sợ trở qua bển mất việc

- Dạ,....

- Anh muốn sanh thêm 1 đứa nữa

- Mới 3 tuần, em phải kiêng thêm

- Nếu vậy thì thôi....

- Ông xã, anh giận hả? Em chìu theo ý anh, anh đừng giận em nữa

Kết quả 2 đứa con năm một ra đời. Thơ chăm con quần quật, tiền Phong gởi về mua sắm quần áo, cho con đi học nhà trẻ... Thơ có xe dream chạy ngon lành, bà con ngưỡng mộ lắm. Cuối cùng sau bảy năm Phong cũng ráng giành dụm đưa được vợ và 2 con sang Mỹ.

Sự thật dù có phơi bày ra sao đi nữa thì Thơ cũng vui lòng, đoàn tụ vợ chồng con cái, diễm phúc quá còn gì !

Việc làm của Phong là đi phụ sửa tàu, leo lên leo xuống sửa máy tàu, làm thợ máy. Hai vợ chồng lui cui với 2 đứa nhóc chẳng dư dả được bao nhiêu. May nhờ có người bạn rủ đi làm móng tay. Làm nail không gì khó, 2 vợ chồng đã vào nghề, đồng ra đồng vô cũng khá hơn. Thơ sanh thêm 1 thằng con trai kháu khỉnh nữa. Lúc này bà nội giữ cháu giùm, 2 vợ chồng làm lụng để dành mua trả góp 1 căn nhà rộng có đủ phòng cho tụi nhỏ. Ai ngó vô cũng khen 2 vợ chồng tình tứ, con cái ngoan hiền, hạnh phúc.

Cùng chỗ làm nail, vợ chồng Thơ Phong quen thân với cặp vợ chồng Huệ Nhật, Nhật lù khù không biết tập xe cho Huệ thành thử Phong giúp giùm. Những ngày tháng đó Phong và Huệ đã dây dưa mà Thơ và Nhật không biết. Một ngày như thường lệ Phong dắt tay vợ đi vào chỗ làm, bất chợt thấy Huệ anh thả tay vợ ra. Thơ lấy làm lạ, cảm giác bất an. Năm lần bảy lượt Phong đang ôm cô lại phủi tay cô ra khi có sự hiện diện của Huệ. Thơ lo sợ, vì Huệ lúc nào cũng ngọt ngào ở phòng ăn, luôn gắp thức ăn cho chồng mình, nếu vì giúp qua giúp lại thì tình cảm anh em bạn bè có thể thân mật, đàng này chồng thay đổi , thập thò suốt. Thơ chăm chút cho chồng nhiều hơn nữa.

- Mình tìm 1 đứa con gái nữa nha anh

- Thôi, nếu lại là con trai nữa anh không muốn đâu

- Vậy thì thôi, em hiểu rồi ....

- Hảh , em nói hiểu rồi là hiểu gì?

Đoán biết vợ giận, có tật giựt mình, Phong tỏ vẽ như không có gì hết. Muốn giấu đi chuyện tình cảm lăng nhăng của mình anh bèn chìu vợ. Một đứa con trai nữa ra đời. Phong chợt thấy chán nản, không muốn gần gủi Thơ, đầu óc chỉ nghĩ tới Huệ. Huệ trẻ hơn, yểu điệu, chưng diện lại biết cách chìu mình.

Huệ cũng không khác gì Thơ, cô được Nhật về Việt Nam bảo lảnh qua Mỹ, Nhật không đẹp trai, trái lại còn khù khờ, không biết ga lăng ngọt ngào như Phóng. Huệ chê chồng tệ, có dịp là trả trớt với đàn ông xung quanh. Thấy Phong biết cách nói chuyện, âu yếm với vợ thì Huệ muốn được như Thơ, nghĩa là có người nói rù rì ngọt ngào bên tai, tay ôm tay dắt, hôn môi nhau trước mặt người khác theo kiểu Tây. Huệ liếc mắt đưa tình, làm đủ mọi cách ẻo lả để đưa Phong xa khỏi Thơ.

Bắt gặp họ gian díu bao nhiêu lần Thơ cố nén đau khổ mà bỏ qua cho Phong, vì Thơ thương 4 đứa con của mình. Thơ càng yêu chìu thì Phong càng tỏ vẽ phong lưu bay bướm. Đêm ngủ nhà Huệ, sáng về nhà Thơ, cuộc sống tẻ nhạt.

.....
còn tiếp

TTTT

vuongminhthy
04-18-2012, 01:50 AM
VMT mở hàng trước nha Lỳ? Truyện hay quá :chucm: , nhưng sao Dương Tiêu Phong điểu quá dzậy ta? Bắt cá hai ba tay cùng lượt :madtie:

TT_LưuLyTím_TT
04-18-2012, 03:19 AM
VMT mở hàng trước nha Lỳ? Truyện hay quá :chucm: , nhưng sao Dương Tiêu Phong điểu quá dzậy ta? Bắt cá hai ba tay cùng lượt :madtie:

:tanghoa: Thanks Khú 9, Lỳ ngồi buồn viết quẩn chơi đó mà hihi. Mấy người đẹp trai thì phong lưu đó mà. ( nói nhỏ thôi, kẻo không có người chạy vào đính chính cho đàn ông nữa :laughing: ) JK. haha

TT_LưuLyTím_TT
04-18-2012, 05:00 AM
tiếp theo....

Một mình cô thân độc mã nơi đất khách quê người, gia đình chồng cũng như gia đình mình, nhưng dù họ thương Thơ đến bao nhiêu thì họ cũng không bỏ đứa con hư của họ. Mẹ Phong lấy làm tủi hổ với bạn bè, đứa con đi lạc đường của bà không màng tới lời khuyên nhủ.

-Phong, con không nghĩ tới hậu quả sao? Con Huệ nó có cái gì mà con mê con đắm đến độ lãng quên gia đình?

- Kệ con, việc con làm không cần má nói.

- Má xấu hổ...

- Con muốn tìm 1 đứa con gái....

- Trời, xưa nay người ta cầu cho có con trai nối giỏi tổ tông, con đi cầu con gái , bộ con điên rồi hả

- Má nói nữa con bỏ nhà đi cho má vừa lòng.

- Thằng con mất dạy, đồ bất hiếu... !

Bà Cẩm nước mắt lưng tròng, chứng đau tim lại tái phát, nhưng nó cũng không làm cho con trai thay đổi. Từng này tuổi đời, bà chỉ sống dựa vào gia đình Phong và ăn trợ cấp bệnh của xả hội. Bà thương Thơ như con gái , đứa con gái tối ngày chỉ biết làm lụng lo lắng cho gia đình. Cái áo nó cũng không dám mua, lo quần áo ủi thẳng thớm cho chồng, cho con, suốt ngày nó không lo cho bản thân, cho tới lúc thằng chồng thấy vợ thằng bạn đẹp hơn thì thay lòng đổi dạ. Nó vẫn đi làm 1 tuần 7 bữa, bữa khóc, bữa than.

*******

Buồn tủi bao nhiêu cho đủ, mười sáu năm trời chồng vợ nay đã không còn yêu thương nhau, Thơ gầy đi, khuôn mặt buồn khổ tưởng chừng như có thể hóa thành người điên bất cứ lúc nào. Phải chi cô làm điều gì sai trái, phải chi cô bỏ mặc chồng con, phải chi cô biết tự thương lấy bản thân mình thì giờ này đâu bị phụ bạc một cách tàn nhẩn như vậy. Bao nhiêu oán hờn tưởng chừng như thiêu hủy trái tim chân tình của Thơ. Phong ngang nhiên đi đi lại lại như chuyện phải là như vậy. Miệng hát nghêu ngao " Tình yêu không có tội... " Phải tình yêu dĩ nhiên là không có tôi, nhưng khi đã có gia đình rồi mà đi lấy vợ bạn lại xem đó là chuyện tự nhiên thì quả là quá đáng.

Những ngày tháng vừa rồi đối với Thơ là những chuỗi ngày khổ sở đau đớn nhất. Cô gọi cho mẹ ruột ở Việt Nam. Ông bà Năm Kiềng nghe phone con nước mắt đầm đìa, tưởng cuộc sống của con rất hạnh phúc ở xứ Mỹ, nào ngờ bây giờ nó lại khổ đau như vậy. Ông bà ước gì giờ này Thơ đang ở kề cận để ông bà ôm con vào lòng an ủi sẻ chia.

- Ba má đừng lo cho con, rồi cũng sẽ qua thôi, con chịu đựng được nhiều năm rồi, bây giờ sẽ không còn bao lâu nữa con sẽ dứt ra khỏi cảnh này ...

- Bộ mày ly dị nó hả con, rồi con cái mày ra sao?

- Dạ,.....


Phong chộp lấy cái điện thoại chọi xuống đất , miễng vỡ văng ra sàn nhà.

- Cô muốn ly dị?

- Phải, em không thể sống như vậy được

- Cậu tui đó, ổng 3-4 vợ đó, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường..

- Bây giờ là ở Mỹ...

- Ai mang cô qua Mỹ mà giờ này cô lên giọng với tui?

Phong tấn Thơ sát vách tường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

- Cô nghe tui nói đây, không cần biết tui làm điều gì, miễn là cô đừng có cãi lại lời tôi, cô hiểu không?

- Dạ,....

Tiếng dạ của Thơ làm cánh tay cứng như thép của Phong dừng lại, mém chút nữa cô đã bị anh bóp cổ đến nghẹt thở. Phong ngồi xuống ôm lấy chân Thơ khóc lóc xụt xùi.

- Em đừng đưa tui đến con đường cùng..

- Dạ, không, nhất định là không.

Thơ ôm đầu chồng, hôn lên trán anh.

- Em tha thứ cho anh và cũng xin anh hãy tha thứ cho em ...

Phong đứng chồm dậy, chiếc phone trong túi rơi ra. Tin nhắn của Huệ " Anh sắp qua chưa ? Em tắm rửa rồi, đang nằm trên giường chờ anh nè " Không nói không rằng Phong chụp lấy phone từ tay Thơ rồi chạy như bay ra khỏi cửa trước cặp mắt nhòa lệ của Thơ. Phong chạy ra đường, leo lên xe, tiếng đạp ga thật mạnh như rất gấp rút. Có lẽ anh thấy có tội với vợ, có lẽ anh không muốn làm phật lòng Huệ ...

***********

Mười hai giờ khuya chưa thấy con trai về bà Cẩm bực bội đi đi lại lại trước cửa nhà. Hồi chiều bà nghe tiếng Thơ khóc, bà gỏ cửa phòng mà Thơ không mở. Giận chồng giận luôn mẹ chồng, thiệt là không đúng chút nào, bà nghĩ.

Tiếng phone trong nhà reo lên, bà chạy vào chộp phone :

- Thằng Phong mày về đây tao biểu..

- Chị Cẩm, chị làm ơn coi con Thơ nó có sao không giùm tui ! Nó đang nói chuyện rồi nó khóc nó nấc nấc làm như nghẹt thở... chị làm ơn, tui xin chị...

- Hảh? Chị Năm, chị nói sao, tui gỏ cửa phòng nó không cho vô, trời ơi , nó làm chuyện gì vậy nè?...

Bà Cẩm luýnh quýnh gỏ rầm rầm trên cửa, tiếng đứa con nhỏ khóc trong phòng, mà Thơ vẫn không lên tiếng. Bên kia bà Năm Kiềng khóc la, bên này tiếng trẻ hốt hoảng la hét như một cảnh địa ngục. Bà Cẩm bấm cell phone gọi Phong.

- Cái thằng khốn nạn, con Thơ nó chết rồi kìa...

- Má, má nói sao? Má ?!!!!

Phong đậu trước cửa nhà Huệ, nghe phone mẹ gọi anh chạy về hốt hoảng.

- Má, má nói cái gì?

- Cái thằng trời đánh, mày chịu về rồi hả? Mày vô coi con Thơ nó làm cái gì trong đó mà con nó khóc mà nó không có dỗ, Chị Năm gọi cho Má nói nó bị cái gì tao không hiểu, tao đập cửa nó không mở .....

Rút chìa khóa ra từ trong túi, Phong đánh rơi chiếc phone ra, bà Cẩm cầm lên thấy hàng chữ " Hãy tha thứ cho em như em đã tha thứ cho anh " , bà lẩm bẩm :

- Cái con quỷ cái đó nó nhắn gì cho mày nữa hả, con vợ mày nó khóc hồi chiều tới giờ đó.

- Dạ không phải , cái này của con Thơ đó má.

Hai người bước vào phòng, thằng Út hơn một tuổi ôm chân mẹ khóc. Miệng Thơ đầy bọt trắng. Bà Cẩm hoảng quá té xỉu, Phong chồm qua xốc vợ dậy.

- Thơ, Thơ, em, em ơi .....

- Anh Phong, em nè ...

- Thơ , anh gọi 911

- Không, em sắp đi rồi .. anh cho em nói ...

Mặc cho Thơ nói lắp bắp, Phong bấm 911 , xin cho xe cấp cứu tới cho vợ và cho mẹ đang nằm xỉu vì nhồi máu cơ tim. Bà Cẩm gượng dậy nước mắt ròng ròng nhìn con dâu.

- Thơ, anh van em, em đừng nói bây, xe sẽ tới đưa em đi cấp cứu

- Không kịp nữa đâu ông xã, ông xã, cho em được gọi anh ông xã, ông xã của em không phải ông xã của người ta...

- Em mê sản nói bậy bạ, anh là ông xã của em thôi, em nghe anh nằm nghỉ, xe sắp tới rồi. Má bả không sao đâu , má sẽ khỏe lại ngay , em còn phải chăm sóc mẹ chồng như em đã hứa với anh đó em biết không? Thơ, Thơ, đừng có nhắm mắt, ngó anh nè, ngó anh đi , trời ơi... !

-Bốn đứa con mình đẹp quá phải không anh? Tụi nó ngoan lắm, anh ráng chăm con nha, kiếp này em không tròn bổn phận làm mẹ, em tệ quá.......... em xin anh, tha thứ cho em ...Cuộc đời con gái em đã trao cho anh, nó qua vội quá, em ước gì vợ chồng mình hạnh phúc bên nhau, ước gì em được chăm sóc anh và con dài hơn nữa ....

- Anh không cho em nói nữa , anh biết lỗi rồi, em mở mắt ra... xe cứu thương đến rồi, Thơ, Thơ..... !

Đôi bàn tay Thơ rơi xuống rũ rượi, nhịp tim đã thôi đập.

" ầu ới ơ
Cuộc đời con gái lao đao
Mười hai bến nước bến nào đục trong?
Em sang xứ lạ theo chồng
Nợ duyên trót tận sao lòng khổ đau? !!!
Xin ru em lại buổi đầu
Yêu đương một mối tình sâu duyên nồng ! "


......
TTTT

vuongminhthy
04-18-2012, 09:36 AM
Nàng thơ sao khờ quá vậy? Nàng đi rồi ai lo cho mấy đứa bé đây?
Truyện buồn quá Lỳ, blame Dương Tiêu Hao:duoidi:

Bờm mo 12
04-18-2012, 08:43 PM
Cảm ơn Sis, truyện cảm động mà đau; ôi Tình ơi là tình, ngươi có sức mạnh chi mà làm cho bao người phải khổ phải đau dzậy nè:iamsorry: :cry:

TT_LưuLyTím_TT
04-18-2012, 09:54 PM
Nàng thơ sao khờ quá vậy? Nàng đi rồi ai lo cho mấy đứa bé đây?
Truyện buồn quá Lỳ, blame Dương Tiêu Hao:duoidi:

Sao mà blame Dương Tiêu Hao? Phong mà :chaimaocam: :che:

Cảm ơn Sis, truyện cảm động mà đau; ôi Tình ơi là tình, ngươi có sức mạnh chi mà làm cho bao người phải khổ phải đau dzậy nè:iamsorry: :cry:

Đời con gái khổ há Bờm :dzui10:

vuongminhthy
04-18-2012, 11:27 PM
Sao mà blame Dương Tiêu Hao? Phong mà :chaimaocam: :che:



Đời con gái khổ há Bờm :dzui10:

Đời con gái khổ thiệt, nhưng thời buổi này làm trai cũng không có khỏe hơn là bao đâu Lỳ:singhi: :vui109:

TT_LưuLyTím_TT
04-19-2012, 01:18 AM
Đời con gái khổ thiệt, nhưng thời buổi này làm trai cũng không có khỏe hơn là bao đâu Lỳ:singhi: :vui109:

Nếu kiếp sau vmt đc quyền lựa chon , vmt muốn làm con trai hay con gái?! :laughing15:

vuongminhthy
04-19-2012, 02:37 AM
Nếu kiếp sau vmt đc quyền lựa chon , vmt muốn làm con trai hay con gái?! :laughing15:

Con chai :dzui2:

AiTinh
04-19-2012, 05:41 AM
Truyện hay quá Lỳ ơi......... chờ Lỳ viết truyện kế tiếp.......:hoa: :hoa:

Bờm mo 12
04-19-2012, 06:13 AM
Sao mà blame Dương Tiêu Hao? Phong mà :chaimaocam: :che:



Đời con gái khổ há Bờm :dzui10:


Bờm cảm thông dzới Sis!
Mà đời con gái hay đời con trai cũng là đời "con" thôi ha Dương huynh: cũng phải cày nè, lao tâm khổ tứ nè.... nhưng dẫu sao cũng đều có vui, có buồn; lúc thăng lúc giáng he huynh, sis...:dzui7:

Bờm mo 12
04-19-2012, 06:15 AM
12 bến nước... sao 1 bến mà đã tắt hơi rùi, thì sao đi cho hết 11 bến nữa đây ta?

TT_LưuLyTím_TT
05-02-2012, 03:09 PM
12 bến nước... sao 1 bến mà đã tắt hơi rùi, thì sao đi cho hết 11 bến nữa đây ta?


Một bến đã thấy phận đàn bà khổ quá gòy, còn 11 bến kia... :dzui10: từ từ chèo Bờm ơi :khoccuoi1:

vuongminhthy
05-02-2012, 03:40 PM
Một bến đã thấy phận đàn bà khổ quá gòy, còn 11 bến kia... :dzui10: từ từ chèo Bờm ơi :khoccuoi1:

đàn ông làm trâu làm ngựa cho đàn bà cỡi đôi khi cũng khổ lắm á

Bờm mo 12
05-03-2012, 03:15 AM
Dzi là hai phận đều khổ hết á.:dzui5:

AiTinh
05-05-2012, 08:35 AM
dzị bữa nào phải hót cí bài con gái của mẹ.........biết bến nào trong biết sông nào đục.........mí được............!!! :laughing:.........chờ Lỳ chỉ tiếp bến thứ hai ở mô.........?? :D:

TT_LưuLyTím_TT
05-06-2012, 04:25 AM
Mười Hai Bến Nước

Truyện Thứ Hai

Thế gian có thật chuyện bùa ngãi? Việt vừa ghé tiệm Mỹ, anh rút ra chiếc khăn tay thơm phức lau mặt.

- Năm giờ chiều, anh đợi em ở dốc Tân Xuân.
-....

Lòng Mỹ như lửa cháy, cô bồn chồn không yên. Việt mời cô đi chơi, hay ra lệnh cho cô đến điểm hẹn anh sắp xếp sẵn?

Quen nhau được gần ba tháng, sau ngày Việt ghé ngang mua gói thuốc lá. Cũng như các khách hàng khác, nhưng Việt có một khuôn mặt thật điển trai.

- Em là chị gái đầu?
- Dạ không, em thứ 2, gọi là chị ba đó. Anh thứ mấy ?
- Anh không có biết, từ nhỏ anh mồ côi cha mẹ, chui ra từ trại mồ côi..

Tuổi đôi chín, Mỹ có nhiều người thương mà cô chưa có chọn được ý trung nhân. Có một anh thiếu tá trẻ người Huế xin cậu mợ đến dạm cưới nhưng Mỹ không chịu, anh thiếu tá rất buồn. Một thời gian không liên lạc, hay ra anh đã mất vì lạc đạn lúc tập trận. Mỹ cảm thấy tội nghiệp cho anh nhưng vốn không duyên nợ đành cam. Nay biết Việt, Việt ghé đi ghé lại nhiều lần, chàng chỉ là một trung sỹ quèn , lại mồ côi từ nhỏ. Biết chuyện để đó chứ không hề trao tình gởi ý. Tại sao mỗi khi hẹn hò Việt lại dùng chiếc khăn thơm lau mặt là ruột gan cô bồn chồn, không gặp không được?

Một đêm mưa gió, Việt tạt ngang qua mua gói thuốc. Trông tướng anh thật tiều tụy.

- Anh không thể sống thiếu em, tối nay mình đi !
- Chưa cưới hỏi, anh muốn em đi đâu?
- Tối nay ở chỗ cũ, anh đợi em !
-.....
- Gia đình em cao sang quyền quý, em biết anh không thể cưới em được, mình phải đi, sau này có con anh sẽ dẩn em trở lại thăm gia đình.
-.....

Việt lấy chiếc khăn lau lên mặt, cặp mắt ướt mưa hay ướt vì lệ Mỹ không biết. Chỉ biết mình phải đi theo người con trai này.

Đêm hôm đó, cũng như mọi hôm, gia đình Mỹ có chuyện lục đục. Ba Mỹ có chức vị trong xã hội, lắm đàn bà mê, lần đi công tác vừa rồi ông tù ti tú tí vơi' một người đàn bà khác khiến má Mỹ ghen tuông. Hai người giằng co khiến bị cướp cò, viên đạn bắn xuyên gối má Mỹ. Ông cố làm mọi cách để hàn gắn lại , xong bà hận đến nỗi mỗi đêm to tiếng mắng chửi chồng thậm tệ. Mỹ chứng kiến ba mẹ như vậy thì chán ngán, nay nghe Việt rủ đi thì thêm một động lực cho cô bỏ nhà theo anh.

Những ngày xa gia đình, Mỹ tủi hổ cảnh chưa cưới mà theo trai. Tháng ngày đầu ấp tay gối, Mỹ càng yêu Việt hơn. Hai người tự kết duyên, không ai dự vì cả hai gia đình đều không có ai được mời, hơn nữa vì Việt bảo anh mồ côi thành thử Mỹ cũng không màng, miễn sao yêu thương nhau nên nghĩa vợ chồng là được rồi. Nàng chăm chỉ nấu nướng, đan thêu, làm bất cứ chuyện gì để phụ chồng, tiền lương lính quá ít ỏi. Mỗi ngày nàng giặt ủi, đánh giầy cho Việt, lo cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ. Việt cũng rất ngọt ngào, tự hào mình có người vợ ngoan hiền. Lạ thay, mỗi lần Mỹ giặt đồ thì Việt lật đật tìm chiếc khăn tay, anh luýnh quýnh lo lắng khi cô sắp sờ vào nó. Mỹ ngỡ đó là chiếc khăn tay của người tình cũ hay là kỷ niệm gì của anh nên không muốn chạm vào, mặc dầu trong lòng âu lo, buồn giận.

Bầu đứa đầu tiên, Mỹ mừng quá, cô sẽ không còn lẻ loi khi ở nhà một mình chờ chồng. Việt đi suốt, bữa say bữa xỉn, bữa về nhà sực nức nước hoa đàn bà. Trách nhiệm làm vợ Mỹ vẫn làm, nay lại phải buôn bán thêm chút gì để tìm thêm tiền mua tã cho đứa con đầu lòng. Năm tháng cái bụng đã nhô ra thêm một chút, Mỹ ngồi ôm bụng, nói chuyện với đứa bé như nó đã biết hết mọi sự. Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ và anh chị em da diết, mai mốt sanh xong cô sẽ về nhà thăm gia đình. May ra " gạo nấu thành cơm " rồi ông bà và mọi người sẽ tha thứ cho cô.

- Em lấy giỏ xách vài bộ đồ anh đưa em đi Hốc Môn có chuyện !
- Chuyện gì vậy anh? Em định để giành tiền mua tã cho con, nếu mình xài hết vài bữa không có mà trang trải...
- Con tôi chết, cô không đi tui đi một mình !
- Hả? Anh nói sao? Anh nói anh độc thân, sao giờ có con..? Anh gạt em, em không đi đâu hết áh ...

Mỹ đau đớn thét lên. Việt thấy cô khóc thì dịu giọng :

- Xin lỗi anh đã gạt em, nhưng mà anh thiệt là đã cắt đứt quan hệ với bả rồi, anh có 2 đứa con với bả. Em không tin anh đưa em đi gặp Má anh, bả sẽ nói cho em biết.

- Anh còn điều gì để dối gạt em nữa không? Anh nói luôn một lần đi. Em không đi đâu hết. Em đi về với gia đình em ngay bây giờ !

Vớ lấy cái dao trên tủ bếp, Việt quay sang Mỹ gằn giọng :

- Em không tin?

Bụp ! Cái chóp của ngón út rớt ra, máu me tung tóe. Mỹ sợ hãi vừa đau lòng thấy chồng đứt tay. Cô lật đật ôm chồng lại khóc lóc xin lỗi.

- Em xin anh Việt ơi, có gì từ từ nói, anh muốn gì em cũng làm theo, anh đừng có làm chuyện dại khờ, anh đau 1 em đau gấp ngàn lần anh biết không?

Hai vợ chồng băng bó xong ngón út của Việt rồi tức tốc đón xe về Hốc Môn. Nước mắt Mỹ rơi không ngừng. Cô buồn, tủi, hổ, xót thương cho phần số mình. Tưởng đi theo không đã là một cái tội tày đình, nay lại mang tiếng lấy người đã có vợ, không biết xuống đó người ta có đánh ghen, có xua đuổi chửi mắng cô cái tội giựt chồng không đây? !

Mẹ của Việt, miệng nhai trầu bỏm bẻm, chốc lại rót rượu ra cái chun nhỏ rồi uống nhâm nhi. Bà giền rượu đã nhiều năm, từ khi chồng mất. Nhìn nàng từ đầu xuống chân, thấy cái bụng lúp lúp thì thở dài. Việt lôi mẹ ra sau hè nói gì đó, trở lại thì thấy bà tỏ vẽ quan tâm Mỹ hơn.

- Vợ thằng Việt hả con? Mày bầu bao lâu rồi? À, má nói mày đừng có buồn hay lo sợ gì. Thằng Việt nó thôi con Năm lâu rồi. Vợ chồng mày xuống đây ở với má , có mắm ăn mắm, có muối ăn muối.

- Dạ, con cảm ơn má đã chấp nhận con. Lâu nay ảnh nói với con ảnh từ viện mồ côi ra, không có thân nhân nên con không biết.

Mỹ chan hòa nước mắt, phụ mẹ Việt nấu nướng lo buổi cơm chiều, dọn lên mâm. Năm chén cả thảy ! Còn ai nữa? Mỹ bồn chồn muốn biết. Là người tình xưa của Việt? Là vợ đương thời, là bà lớn, còn cô là vợ kế?

- Tao đâu có biết nó ở đâu? Nó điện tính tao thằng ba con mày bịnh chết, tao chờ mày xuống rồi chở tao qua chỗ nó. Điện tính bị trễ, nó chôn con nó được 1 tuần rồi. Nhưng chiều nay nó nói nó ghé qua đây, thôi tao làm cơm ăn xong sáng mai qua bên nó dẩn mày thăm mộ thằng ba.

Mẹ Việt vừa nói dứt lời thì một người đàn bà trẻ tay đẩn một đứa trẻ 5 tuổi vào. Đứa trẻ này là anh của đứa 2 tuổi vừa mất. Nó giống hệt Việt, cha nó !
Mỹ đưa tay lên sờ bụng con mình, không biết rồi đây nó sẽ giống ai? Người đàn bà trẻ cở chừng 26 tuổi, lớn hơn Mỹ 5-6 tuổi gì đó. Da trắng mắt đen, đôi môi đỏ , nhìn hơi quê mùa như người miền Tây, áo bà ba, đầu quấn khăn. Mẹ Việt và Việt gọi chị ta là Năm.

- Em chào chị Năm !
-Dì nó mới về hả?

Giọng người đàn bà ngọt ngào nhưng nó khiến lòng Mỹ đau điếng. Chị ta kéo Mỹ xuống nhà dưới xì xào :

- Dì nó đừng có lo, tui không có ghen đâu
- Dạ, em không biết là anh Việt đã có gia đình
- Ổng nói với dì là ổng lớn lên trong trại mồ côi ra phải không?
- Sao chị... chị cũng bị gạt hả? Ảnh dẩn em đi làm giấy kết hôn , nè chị coi nè....
- Trời, ăn nhậu gì đâu dì ơi, rồi dì sẽ thấy, tờ giấy là tờ giấy thôi.

Mỹ nghe lòng đau đáu, cô nghẹn ngào không nuốt được miếng cơm. Có phải người đàn bà này vì ghen tuông nên nói xấu Việt không? Việt đã chặt đứt ngón tay, ảnh làm điều dại dột vì mình mà , không lẽ ảnh lại gạt mình tiếp sao?

- Thằng Hai, mày qua ngủ với Nội.

Căn nhà vách gỗ cũ rích, chiếc đi văng kia là giường ngủ , tối nay ai sẽ ngủ ở đâu? Mỹ vừa buồn, vừa khổ, chỉ mong chợp mắt qua đêm , một hai bữa rồi về , dù gì thì con của chồng và người đàn bà tới trước vừa mất.

- Hai bà nằm trên giường, tui nằm dưới đất.

Chiếc đèn dầu vừa tắt, Mỹ còn nằm suy nghĩ mông lung, ngực muốn vỡ tung ra. Cuộc đời của cô sao khốn khổ quá, người đàn ông cô trao thân gởi phận đã gạt cô. Lòng muốn chết phức đi, nhưng khi đứa con nhỏ trong bụng động đậy cô lại cố nín khóc, nằm xoa xoa bụng. Bên cạnh là người đàn bà đã từng bị gạt như cô, hôm nay chị ta cũng đâu có lấy gì làm đau khổ, chị vẫn nuôi con hai đứa mà không có chồng kế bên. Thôi chờ tới sáng tính tiếp.

- Nằm đất đau lưng quá !

Hmmm, hôm bữa ở Tam Bố cũng nằm đất, hôm nay lại nghe than, chắc là muốn gì rồi.

- Hai bà nằm... cho tôi nằm ké.. ở giữa.

Miệng nói chân leo lên, Việt không cần biết đến sự đau khổ của ai. Mỹ nén khóc , quay qua vách để khỏi phải chạm mặt với chồng. Tay Việt luồn xuống sau ót cô, cô cảm thấy đau đớn. Cũng cánh tay vạm vỡ này đã ôm ấp cô lâu nay, đã đành là làm vợ trên giấy tờ nhưng nghĩa lý gì. " ăn nhậu gì mấy tờ giấy đó dì ơi... ! " Mỹ bật khóc.

Không màng đến cảm giác của Mỹ, Việt xoay qua ôm lấy Năm, họ hôn nhau, cuốn lấy nhau. Mỹ chịu không được nưã, đất trời như đão loạn, cô chạy ra khỏi phòng trong đêm tối, cũng may có ánh sáng trăng cô không bị vấp ngã. Cô ói, ói , ói. Không có cách gì ngăn được , cô muốn bịch tai nhưng vẫn nghe được tiếng người đàn bà kia rên rỉ. Mỹ xối nước, xối cho nước trôi đi nổi đau, xối cho nước trôi đi những điều cô kinh tởm , đau khổ.

Người đàn bà tới trước cầm chiếc khăn thô, hôi mùi phèn cho cô lau.

- Tình cũ không rủ cũng đến mà dì. Dì đừng có giận tui...
-....

Trong nhà Việt đã ngáy như sấm, thân thể trần truồng không cần che đậy. Người chồng của mình đây ư? Mỹ căm hận đến có thể giết hắn ngay phút này, nhưng cô không tài nào có đủ sức. Cô bất lực ngồi xuống bên góc tường, không màng thay quần áo khô. Cuối cùng mệt mỏi quá, cô cũng chợp mắt thiếp đi trong tiếng nấc.

Sáu giờ sáng Mẹ Việt dậy cất tiếng gọi chị Năm đi sang thăm người em ruột kế bên ruộng bên kia khiến Mỹ giật mình thức giấc.

Việt leo xuống chiếc đi văng đở Mỹ lên nằm. Thân xác Mỹ rũ rượi, cô khồng màng gì nữa, mặc cho Việt tháo cúc áo cho cô, ngỡ rằng anh thay đồ cho cô, nhưng anh lại tiếp tục đóng vai trò của người đàn ông như đêm qua. Nước mắt nóng rát bỏng, cô không làm chủ được chính mình. Cuối cùng cô hé môi thì thào :

- Anh tàn nhẩn lắm....
- Đàn ông năm thê bảy thiếp, sao em nói vậy?
- Trong hai người anh chọn một thôi
- Vợ lấy thêm chớ vợ gì vợ bỏ ra
-....

Những ngày tháng sau Mỹ không thể nào ngẩng mặt lên được. Cô vấp ngã quá nặng trong tình cảm, cả linh hồn lẫn thể xác đã không còn là cô nữa. Chị Năm không còn trở lại, Việt cũng đi tập sự nhiều hơn. Cô còn biết làm gì hơn, không lẽ đi về quê tìm cha mẹ với cái bào thai này, không lẽ con mình sẽ không cha? Mỹ cặm cuội giết thời gian bằng cách làm lụng thật hăng say. Mẹ Việt hài lòng có được một người con dâu ngoan hiền hiếu thảo có biết đâu lòng Mỹ luôn đau khổ, muộn phiền, có lúc tưởng chừng như chết đi được.

(còn tiếp... )

TT_LưuLyTím_TT
05-06-2012, 06:14 AM
tiếp theo....

Năm 68, Mỹ theo chồng ra tận Đông Hà, đạn bắn đì đùng, sanh con ở dưới hầm đất, cô bịnh tưởng chết. Ba ngày cô chỉ bò mà không đi được. Mỗi lần nghe tiếng bom dội Mỹ nằm xuống che lấy con. Bữa đói bữa no, theo chồng đi tứ xứ. Đi tới đâu, Việt có nhân tình tới đó. Hai vợ chồng dắt nhau về thăm bên ngoại. Lúc này Mỹ đã có bốn đứa con với Việt, cô lam lũ, chật vật. Việt lấy xe của ba Mỹ đi chơi, miệng cười miệng nói.

- Đó là bốn đứa con tui, vợ tụi chết rồi, bà này là Vú giữa con tui thôi.

Mỹ ngậm đắng nuốt cay cho những lời chua chát từ miệng chồng. Việt cặp kê hết người này đến người kia. Mỹ khổ sở như người điên loạn. Cô bỏ về nhà mẹ ruột, Việt đi theo năn nĩ cô về , không được anh lấy xăng đổ xung quanh nhà mẹ Mỹ và ép Mỹ trở về với anh. Việt say sưa rượu chè be bét, đánh đập con cái tàn nhẩn. Mỹ lúc nào cũng yêu chìu chồng, cho tới khi con cái bị đánh đập thì cô không nhẩn nhịn nữa, thế là từ trên đầu xuống dưới chân máu của cô có thể tuôn ra. Việt giận cá chém thớt, vợ bênh con, Việt vơ trúng vật gì đánh vợ bằng vật đó. Cuộc sống gia đình như một cái địa ngục trần gian.

Sau chiến tranh, khổ cực đã quá nhiều mà sống bên người chồng như Việt khiến cho thân xác của Mỹ tàn tạ hơn. 30 tuổi tóc Mỹ đã đổ bạc. Cô xót xa nhìn cái chân gẫy của đứa con trai bé bỏng mà Việt đánh không nương tay. Mẹ con đùm túm nhau đi. Việt tìm theo bắt được đem về đánh đập tiếp.

Ngoại tụi nhỏ chân bị đau nhức, cà rịch cà tang lặn lội xuống tận Phụng Hiệp thăm con cháu. Bà dúi cho Mỹ một ít tiền mua khoai ăn. Việt đi chơi về lớn tiếng :

- Tiền ở đâu bà có mà mua khoai lang ăn?
-Thì má bả xuống thăm cho chút đỉnh tiền riêng mua cho cháu mà.
- Tiền nào tiền của riêng?

Nói dứt lời Việt mang rỗ hoai trút xuống mương. Đám trẻ nhìn theo tiếc nuối mà không dám nói gì. Mỹ ức đến không chịu được. Mẹ của Mỹ giận run người, bà đứng lên khập khểnh đi về, miệng rủa thầm.

- Cha ăn mặn, con khát nước. Đàn ông là một lũ khốn kiếp !

Nước mắt ràn rụa nhìn theo bóng mẹ, Mỹ hối hận ngày xưa đã bỏ gia đình đi theo Việt. Mỹ nhớ lại, cố nhớ lại vì cớ sao mình dại đột, có phải mình vì yêu mà mù quáng không? Hay đó là vì bùa ngãi?

Đêm đó mẹ con cô lẻn lúc Việt say bỏ về quê ngoại. Từ Phụng Hiệp trở về Di Linh, đoạn đường xa kinh khủng, cuối cùng thì cũng về tới. Bà ngoại vì ghét thằng con rễ nên giận nguyên đàn cháu. Tay không, mùng mền rách rưới, con đứa có áo, đứa thiếu quần, Mỹ và đàn con phải ngủ đở trên thềm xi măng. Xứ Lâm Đồng sương lạnh về đêm, hên sao không có đứa nào bị bệnh bị đau.

Còn chút tiền Mỹ mua khoai, mua bắp, mua chuối đi bán dạo. Mướn được một chỗ cho 7 mẹ con nương tựa. Mỹ mừng rơi nước mắt. Cuộc sống quần quật, có nhiều đêm cô chĩ ngủ được 3-4 tiếng đồng hồ. Lo cho con từng cuốn sách từng cây viết đi học.

Việt biết vợ và con trở về quê ngoại, anh không về liền, anh ở Sài Gòn đi xe. Cuộc sống của Việt, có lẽ Việt là người đàn ông chỉ biết mình mà không nghĩ cho ai. Đi xe được một thời gian, anh có một người đàn bà khác. Cũng như xưa , anh từ nhỏ không có gia đình, trẻ mồ côi ....

Môt thời gian tảo tần buôn bán, Mỹ chăm lo được cho các con đi học đầy đủ. Mỹ sợ chồng lại về tìm kiếm gay go, cô đi xem bói. Bà thầy bói nhìn cô từ đâu tới chân.

- Mụ ni, mi bị bùa ngãi lâu quá rồi !

- Sao dì biết?

- Mi không tin thì mi về vót cho tao 100 cây đủa tre, nang đi nhúng nước tiểu. Thằng chồng mi mà về, nó mà còn hành hạ mi nữa thì mi đưa cái đó cho nó, nó đánh mi một trăm roi đó là mi thoát nạn, bùa ngãi tan hết !

Không bao lâu Việt trở về quê vợ, mới thăm đàn con được mấy tiếng thì anh đánh thằng con lớn gảy cái răng giữa. Tánh nào tật đó, Việt nhào tới nhào lui , Mỹ che đòn cho con.

- Nó làm gì mà ông phải đánh?

- Nó đánh răng mà làm mất tiêu cái nắp vặn...

- Ông quánh nó nữa tui thí mạng với ông !

Mỹ chưa dứt lời , Việt quơ cái chổi tre quất vợ túi bụi.

!00 cây roi ! Chưa kịp vót 100 cây roi tre, cây chổi chà này đã thay thế 100 cây roi ! Mỹ như từ trong bóng tối bước ra ánh sáng. Cô chỉ thẳng mặt Việt.

- Từ giờ trở đi, tui với ông đã hết tình hết nghĩa. Mời ông ra khỏi chỗ này, không tui báo công an. Giấy tờ ly dị tui đã viết sẵn, chờ ngày ra tòa.

Việt sửng sốt trước sự phản khán của Mỹ. Anh dịu giọng năn nĩ, nắm lấy tay vợ. Mỹ hất ra, hét lên.

- Ông nghe tui tuyên bố, từ giờ phút này, tui đã trả xong nợ của ông. Ông đi đi !

Cuộc đời người con gái quá ngắn ngủi, yêu thương một người đến độ mù quáng, hay có thể là bị bùa ngãi đi chăng nữa thì cũng qua rồi. 32 tuổi, với mái tóc bạc một sương hai nắng, thân cò lặn lội nuôi con. Mỹ không màng đến tái lập gia đình với ai, cô giành hết tình yêu thương cho đàn con. Buồn vui đói khổ, còn gì trong đời mà cô chưa trải qua, những giây phút sau này cô giành hết cho con. Lòng Mẹ Vô Biên !


"Đời con gái đục trong mấy nước
Nghĩ chuyện đời ngán ngược tâm can
Thương thay một kiếp hồng nhan
Gửi ngụy quân tử, đá vàng còn chi ! " Thơ truyện Cánh Hoa Đời - TTTT

Hết

TTTT

Bờm mo 12
05-06-2012, 06:56 PM
Cám ơn Sis! Bờm thì hổng biết Bùa có linh thiệt hay không, nhưng theo riêng Bờm thì hình như sự tăng trưởng dân số quá cao, mất cân bằng số lượng giữa nam và nữ cũng là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến nhiều cảnh đau lòng, thua thiệt, hổng những ở xứ Á Đông mà cả Âu Mỹ này nữa. Rùi tương lai có lẽ còn có nhiều biến đổi khác nữa, sân khấu cuộc đời mờ ha Sis?

TT_LưuLyTím_TT
05-07-2012, 02:32 AM
Cám ơn Sis! Bờm thì hổng biết Bùa có linh thiệt hay không, nhưng theo riêng Bờm thì hình như sự tăng trưởng dân số quá cao, mất cân bằng số lượng giữa nam và nữ cũng là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến nhiều cảnh đau lòng, thua thiệt, hổng những ở xứ Á Đông mà cả Âu Mỹ này nữa. Rùi tương lai có lẽ còn có nhiều biến đổi khác nữa, sân khấu cuộc đời mờ ha Sis?

Buồn cho phận đàn bà hén cưng ! Lỳ cũng không rành về vấn đề bùa ngãi, người đàn bà trong truyện có chứng kiến cảnh người chồng nhai miển chai miển ly và đọc tiếng Miên tiếng Phạn chi đó....

da1uhate
05-10-2012, 01:19 PM
Bùa ngãi là có thiệt á Bờm. Bờm nghe bùa yêu chưa? Truyện của sis Lỳ thì người đàn ông đó chắc xài bùa yêu. Mấy năm trước da1 cũng có biết 1 vụ bị bỏ bùa yêu. Người dính bùa là 1 anh nha sĩ trẻ tuổi đẹp trai, có phòng mạch tư, bị 1 cô gái bán cafe hớp hồn mà theo lời mẹ anh ta thì "phải chi con nhỏ xinh đẹp ngoan hiền tui cũng cưới cho nó, đằng này vừa xấu, vừa già lại có 1 đứa con, 2 đời chồng", ba mẹ ảnh nhốt ảnh trong nhà không cho đi ra ngoài để khỏi gặp, ảnh leo lên lầu, lựa cả nhà không để ý trèo xuống đất đi mất nửa tháng, đến khi về thì kết quả là: tiền cá nhân không còn 1 xu, vay mượn khắp bạn bè mỗi người 4 - 5 triệu, mượn của xã hội đen 100 triệu.

Da1 mà bít chỗ nào chỉ cho mình cách xài bùa yêu thể nào cũng phải kím 1 lá dzìa, bỏ cho thầy AH liền :laughing:

TT_LưuLyTím_TT
05-10-2012, 01:37 PM
...

Da1 mà bít chỗ nào chỉ cho mình cách xài bùa yêu thể nào cũng phải kím 1 lá dzìa, bỏ cho thầy AH liền :laughing:


Níu Lỳ biết... làm gì còn bùa tới phiên em ... :dzui2: :khoccuoi1: JK

da1uhate
05-10-2012, 03:35 PM
Níu Lỳ biết... làm gì còn bùa tới phiên em ... :dzui2: :khoccuoi1: JK

Em tưởng sis nói làm gì còn thầy AH chứ :laughing: Bùa hết em ko sợ, chỉ sợ ko có thầy AH thui :Flirty:

TT_LưuLyTím_TT
05-10-2012, 03:37 PM
Em tưởng sis nói làm gì còn thầy AH chứ :laughing: Bùa hết em ko sợ, chỉ sợ ko có thầy AH thui :Flirty:

haha chị nhỏ này lanh thiệt ! Phá thiệt ! :laughing:

vuongminhthy
05-10-2012, 06:55 PM
truyện hay mà buồn quá Lỳ, hy vọng bến nước cuối cùng có hậu. Cho kết cuộc happy ending nha LỲ :happytime:

TT_LưuLyTím_TT
05-10-2012, 09:33 PM
truyện hay mà buồn quá Lỳ, hy vọng bến nước cuối cùng có hậu. Cho kết cuộc happy ending nha LỲ :happytime:


Lỳ cùng hope so :khuckhich: JK
Thanks for stopping by ( khách sáo haha )

vuongminhthy
05-10-2012, 11:20 PM
Lỳ cùng hope so :khuckhich: JK
Thanks for stopping by ( khách sáo haha )

Truyện hay quá mà, mỗi ngày 5 lần đều vào check xem ghe chèo đến đâu, bến nước nào rồi, tác giả viết truyện hấp dẫn lôi cuốn, lời văn mượt hơn ngôn tình của tuyệt tác Quỳnh Dao. Hay lắm Lỳ, không phải kiss butt đâu.

Mà sao male character điểu quá, toàn là players không hà, chẳng thấy chàng nào chung tình cả! No fair, bôi bác đàn ông :Shooting Soldier:

da1uhate
05-11-2012, 12:19 AM
Dzị VMT viết truyện về đàn ông chung tình đi, viết sao cho da1 đọc là thấy mún kết hôn liền á :laughing:

vuongminhthy
05-11-2012, 12:33 AM
Dzị VMT viết truyện về đàn ông chung tình đi, viết sao cho da1 đọc là thấy mún kết hôn liền á :laughing:

I'm the living proof!

vuongminhthy
05-11-2012, 10:48 AM
Bùa ngãi là có thiệt á Bờm. Bờm nghe bùa yêu chưa? Truyện của sis Lỳ thì người đàn ông đó chắc xài bùa yêu. Mấy năm trước da1 cũng có biết 1 vụ bị bỏ bùa yêu. Người dính bùa là 1 anh nha sĩ trẻ tuổi đẹp trai, có phòng mạch tư, bị 1 cô gái bán cafe hớp hồn mà theo lời mẹ anh ta thì "phải chi con nhỏ xinh đẹp ngoan hiền tui cũng cưới cho nó, đằng này vừa xấu, vừa già lại có 1 đứa con, 2 đời chồng", ba mẹ ảnh nhốt ảnh trong nhà không cho đi ra ngoài để khỏi gặp, ảnh leo lên lầu, lựa cả nhà không để ý trèo xuống đất đi mất nửa tháng, đến khi về thì kết quả là: tiền cá nhân không còn 1 xu, vay mượn khắp bạn bè mỗi người 4 - 5 triệu, mượn của xã hội đen 100 triệu.

Da1 mà bít chỗ nào chỉ cho mình cách xài bùa yêu thể nào cũng phải kím 1 lá dzìa, bỏ cho thầy AH liền :laughing:

tưởng đâu bùa là trò đùa chứ? :laughing: Da1 tin có bùa thiệt hả? lol

da1uhate
05-11-2012, 11:24 AM
tưởng đâu bùa là trò đùa chứ? :laughing: Da1 tin có bùa thiệt hả? lol

Hồi trước ko tin mà từ hồi chứng kiến câu chuyện trên thì tin :khuckhich:

Cũng đang tính tới hỏi nhỏ kia cái bùa xin ở đâu để xin 1 cái dzìa ghi tên thầy AH :khoccuoi1:

vuongminhthy
05-11-2012, 05:32 PM
Còn Lỳ thì sao Lỳ, có tin bùa yêu không?:laughing:

TT_LưuLyTím_TT
05-12-2012, 01:44 AM
Còn Lỳ thì sao Lỳ, có tin bùa yêu không?:laughing:

Lỳ không biết, mà lúc bị bùa rồi cũng hổng biết là mình bị, làm sao trả lời :dzui2: :laughing:

Bờm mo 12
05-12-2012, 02:05 AM
Lỳ không biết, mà lúc bị bùa rồi cũng hổng biết là mình bị, làm sao trả lời :dzui2: :laughing:

Ủa Lỳ đang bị hả? :laughing:

da1uhate
05-12-2012, 02:10 AM
Lỳ không biết, mà lúc bị bùa rồi cũng hổng biết là mình bị, làm sao trả lời :dzui2: :laughing:

Chị Lỳ nói đúng á VMT. Người bị bỏ bùa hong biết đâu. Người ta nói nếu ai bị bỏ bùa, đi tìm thầy giải thì càng thê thảm hơn nữa vì cái thân mình làm nơi đấu nhau của 2 ông thầy.

Tỷ lệ con gái bị bỏ bùa thì ít chứ mà đàn ông thì da1 nghĩ chắc nhiều í. Nhứt là mí anh hay lân la những chỗ có con gái làm đêm. Những cô gái ở mí chỗ đó nhìu cô có dùng thứ này. Như hồi trước, chị họ của da1 có 1 chị bạn làm ở 1 quán bar Nhật, chị í hay rủ chị của da1 đi chùa Bà ở đường Trương Định. Cũng có lần da1 theo chị họ, thấy đó là 1 ngôi chùa của người Chăm. Da1 cũng thắc mắc với chị đó là sao chùa VN chị không đi mà đi chùa của người Chăm, chị í trả lời "chùa đó tốt với những đứa làm đêm như chị". Da1 không dám khẳng định là chị í có xài bùa hay không nhưng tình huống đại gia Nhựt Bổn cung phụng như bà hoàng thì đúng là rất lạ, mua căn hộ ở Manor, mua xe BMW, nhà có 3 người giúp việc, ra giá sanh con "trai 1 triệu USD, gái 2 triệu USD". Chị í cũng có nhiều bạn phất lên từ bar Nhật, những chị này bi giờ không làm bar nữa mà ai cũng có chồng Nhật hết, ai cũng có triệu USD trong tay, đi du lịch khắp thế giới.

Bùa ngãi gì cũng có 2 mặt, nghe nói sau này nó sẽ trở lại hại chủ. Hình như vì vậy mà ít người dám chơi bùa ngãi.

TT_LưuLyTím_TT
05-12-2012, 02:15 AM
Ủa Lỳ đang bị hả? :laughing:

Mới trả lời cho VMT nghe xong , Bờm hỏi Lỳ câu y chang dzị áh. :dzui2: :khoccuoi1:

TT_LưuLyTím_TT
05-12-2012, 02:16 AM
Bé Da1 khi nào cưng tìm ra bùa , nhớ se cua Lỳ vài miếng :laughing:

da1uhate
05-12-2012, 02:38 AM
Bé Da1 khi nào cưng tìm ra bùa , nhớ se cua Lỳ vài miếng :laughing:

Ngày nào chị hay tin thầy AH về tay em thì chị bít em đã xài bùa ròy đó :laughing:

Ở VN thì người ta hay chơi cái ngãi gì mà hốt hết tiền bạc trong mí cửa tiệm. Tiệm của bạn em bị 1 lần, mất hết tiền trong két mà 2 đứa bán hàng không biết, không nhớ gì. Sau đó nó phải bỏ tỏi trong két vì nghe nói tỏi trừ ngãi đươc. Anh nào đi bar mà muốn tránh ngãi bỏ mấy củ tỏi vô túi quần chắc không sao :laughing: Nhưng bùa yêu bị bỏ vô ly nước, uống vô người thì tỏi pó hand :dzui10:

vuongminhthy
05-15-2012, 04:34 PM
Bé Da1 khi nào cưng tìm ra bùa , nhớ se cua Lỳ vài miếng :laughing:

vài miếng? :laughing15: who are you going after LỲ?

TT_LưuLyTím_TT
05-16-2012, 02:03 AM
vài miếng? :laughing15: who are you going after LỲ?

Không có ai mới dám xin ah David , có ai để after thì đâu có dám xin lolzzzz

TT_LưuLyTím_TT
05-21-2012, 04:09 AM
Mười Hai Bến Nước

Truyện Thứ Ba

"Ví dầu thương cọng tóc mai
Sáng sương chiều gió để dài vì anh
Bởi đâu cắt ngắn đoạn đành
Cắt luôn một mối tình xanh hẹn thề !"

- Lại thả cóc thả nhái ! Em cứ buồn hoài không tốt đâu cưng !
- Kệ em.
- Mấy đứa nhỏ ngủ chưa?
- Dạ rồi.
- Em giận anh hả?
- Hông, người dưng thôi, giận chi cho mệt !
- Cô Hai àh , sợ em rồi, ...
- Kệ em !
- Thôi mà...
- Em không muốn nói chuyện với anh nữa.
- Sao vậy em?
-Anh biết rồi, còn hỏi.

Hoa bật khóc tức tưởi. Thế giới ảo, người đàn ông bên kia cũng là ảo, can chi mi phải khóc như mưa như gió?

- Em không cần anh phải dổ dành, khuyên nhủ, em không cần anh ngon ngọt...
- Em muốn anh phải làm sao?
- Muốn anh không bao giờ nói chuyện với em nữa ..
- Ok

Tiếng đứa con nhỏ thức giấc rục rịch trong phòng, Hoa ba chân bốn cẵng chạy vào dỗ con ngủ. Nước mắt rơi nóng ran xuống đôi gò má. Hoa ôm con vào lòng vừa dỗ con vừa khóc. Tiếng khịt mũi của cô làm đứa trẻ thức giấc.

- Mẹ bịnh òy? Đi bác sỹ chích huốc au ì... , but it will feel better okay ! I love you , má miiiii !

Đứa con nhỏ ngây thơ quá, mới 2 tuổi mà đã biết thương mẹ, biết quan tâm đến mẹ, khác với cha nó. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, Hoa ràn rụa nước mắt. Đứa nhỏ nghe Mẹ khóc , khóc theo :

- Hông cho mẹ khóc, hông chịu âu... mámi, stop crying !
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, Mẹ bị đau mủi thôi, không có... khóc nữa đâu.
- Mẹ không được khóc nữa nha..
- Mẹ buồn, mẹ cô đơn...
- Cô đơn là gì hả mẹ?

Nghe con hỏi Hoa bật cười, biết làm sao giải nghĩa cho con đây. Dối con thôi, mẹ đã khóc và khóc nhiều lần khi con ngủ. Lớn tuổi như cha con còn chưa hiểu huống hồ gì là con.

Vợ chồng đầu ấp tay gối , vui buồn sướng khổ chia sẻ cùng nhau , thế mà đã bao năm rồi Hoa vẫn không được cái diễm phúc làm vợ như những người đàn bà khác.

- Hoa, mi nghĩ chuyện điên rồ rứa mi, đâu phải vợ chồng nào cũng thuận hòa, êm ấm. Diễm phúc với mi nghĩa là gì? Phải cận kề, thuận hòa như bức tranh hạnh phúc của những nhà họa sỹ vẽ chỉ để mê hoặc người đời thôi. Sóng gió cuộc đời mi chưa trải qua hết, mi đã diễm phúc hơn nhiều người rồi. Đừng khờ dại suy nghĩ chuyện viễn vông. Cứ nghĩ chồng mi vì công việc nên hắn mới phải xa gia đình và bỏ quên mi thôi.

- Ừ vậy cũng không phải là lỗi lầm lớn. Nhưng còn mỗi khi cận kề hắn híp đáp nạt nộ tau thì sao?

-Ai biểu mi cứ nhỏ nhẹ dạ thưa cưng chìu hắn quá chi để hắn được nước được cái leo lên đầu lên cổ mi mà đẩm.

- Cũng lỗi tại tau sao? Rồi chuyện hắn về Việt Nam day dưa với người khác thì mi nghĩ sao?

- Cũng tại mi đó, tau đã nói mi phải biết hưởng thụ, ăn diện, chăm sóc lấy bản thân. Suốt ngày làm quần quật, mi không chăm chút đến mi, ủi cái quần cái áo cho hắn thẳng đuột để hắn có cơ hội ra vẽ phong lưu, phong nhã, còn mi thì như con hủi. Mi không biết cách giữ chồng !

-Cũng là tại tau nữa? !!!! Mi ác với tau quá ! Tau chưa đủ cô đơn, tau chưa đủ khổ , răng mi hành hạ tâm hồn tau hoài rứa?

-Còn nữa, mi sảng sảng đi học đòi thiên hạ giao lưu trên mạng.

-Kệ tau nghen !

-Không kệ được, nói cho mi sáng cái óc mi ra. Mi tưởng những người đàn ông mi coi như bạn bè trên thế giới ảo sẽ mang lại cho mi cảm giác hạnh phúc, mi không còn cảm thấy cô đơn? Mi sai rồi, họ không có thật lòng với mi mô.

-Tau biết, tau biết, tau biết !!!!

-Mi đừng nói mi biết. Tau nhắc nhở mi luôn cho mi sống với hiện thực, đừng có đa đoan mà thêm khổ.

- Tau... hổng lẽ tau đang làm chuyện có lỗi?

- Mi, có lỗi với ai tau không cần biết, miễn mi đừng làm chuyện có lỗi với lương tâm của chính mi.

- Tau... hổng lẽ tau bị " ngoại tình tư tưởng?

- " Chuyện mây gió lãng mạn trên mạng mấy ai không có, nhưng mi biết được chuyện mi làm là được rồi.

-Rứa tau không online nữa.

- Mi cam lòng rời xa thế giới ảo, nơi mi cảm thấy bằng an, nơi mi không bị cảm giác cô đơn giết lần giết mòn trái tim ngươi sao?

- Rứa mi muốn tau phải trói cuộc đời tau lại với cô đơn àh?

-Không nhưng tau biết mi không có kết quả tốt trên thế giới ảo.


*****

- Em làm gì đó?
- Dạ không làm gì. Mới đi dỗ con ngủ lại thôi.
- Hết giận anh chưa?
- Nếu còn có kiếp sau, anh có yêu thương em không?
- Có !

Đôi giòng nước mắt lại chảy dài xuống đôi má hồng nhan bạc phận của Hoa.
Hơn chục năm trôi qua, cô vẫn sống như một chiếc bóng bên cạnh chồng. Thương yêu anh, chăm chìu cho đến khi đối với anh cô không là một món quà quý báu mà anh được ban cho. Anh chỉ biết chinh phục cô, xem cô như một món hàng đắt, để rồi mang cô về giam vào khung kính, chiêm ngưỡng, hưởng thụ xong đặt cô vào địa vị người vợ hay đúng hơn chỉ là đang, sẽ , và phải chăm sóc cho anh mà không cần biết lòng cô đang nghĩ gì. Hoa tìm lại những lá thơ tình xưa mà anh gởi cho cô, đọc đi, đọc lại, nướt mắt theo nhau rơi. Giọng nói anh không còn ngọt ngào như trước, anh không ôm ấp, không nâng niu cô như thưở nào. Anh giam cô vào ãnh cung !

.....

TTTT

TT_LưuLyTím_TT
05-21-2012, 04:52 AM
.... tiếp theo ...



-Thì cũng tại mi thôi, mi để hắn đói 3 cử, để hắn đói 1 tuần, không bưng cơm dâng tới miệng, hắn đói hắn sẽ nhớ tới mi. Răng mi cưng chìu vô lối, mi chỉ còn ẳm bồng hắn lên nữa là y chang như con mi !

-Mi lại ác với tau nữa? Trách nhiệm làm vợ, tau phải làm cho trọn vẹn. Tau sẽ làm cho tới hơi thở cuối cùng !

-Khùng rứa thì đừng có than oán ! Trách nhiệm với bổn phận, mi phải nhường cho hắn với, cho hắn giữ con, chăm cơm đút cháo cho tụi nhỏ, giấy tờ bill bung giao cho hắn hết, thời gian mô hắn đi chè chén, chơi game, lăng nhăng gái góc?

- Tau biết nhưng tau không làm không được.

-Không làm được thì mi muốn hắn tự hiểu , tự làm như ý mi muốn?

-Tau chỉ muốn hắn biết thương tau, dìu dắt nhau đi hết cuối cuộc đời.

-nHắn làm được thì mi đâu có thui thủi như ri. Hắn làm mi khóc hết nước mắt, mi cứ như rứa không sớm thì muộn mi già chát, chết èo uột trong cô độc.

- Tau chấp nhận ! Cuộc đời còn lại tau sẽ chăm lo cho con cái.

-Còn tri kỷ của mi thì sao?

-Người ta chỉ đem đến cho tau một ảo vọng, hắn sẽ không đến với tau mô, tau biết mi muốn ám chỉ điều gì , vã lại khi buồn tau cần người trò truyện, không có kết quả nên tau tự biết không bước ra khỏi vạch vẽ của mình.

-Như vậy tau yên tâm, nhưng tau biết trái tim mi đau lắm !

-Tau là con người đâu phải thần thánh, mi tha cho tau, đừng cứa thêm vết thương nào nữa.


Bên kia thế giới ảo, người đàn ông ngồi nâng chai bia lên, thỉnh thoảng bật cười vì những câu tán hươu tán vượn của các cô nàng trên mạng. Anh ta đáp trả lại bằng những câu dí dỏm, ướt át, nhưng cái khung chat của Hoa thì không. Anh muốn gì? Muốn được nghe tiếng lòng của Hoa khóc lên từ những dòng chữ vô tri? Anh không cảm nhận được hay anh hiểu nổi khổ của Hoa mà không thể nào thay đổi được tình thế ? Có lẽ đây là trò chơi thú vị nhất mà anh luôn là người làm chủ của sự thắng thua.

- Em là người đàn bà hư hỏng?

- Không, em chỉ là người thiếu may mắn. Em chưa làm điều gì sai thì không nên nghĩ như vậy. Nói chuyện với bạn bè là chuyện thường tình, giải thoát buồn bực đâu có gì nghiêm trọng.

- Tại sao anh có nhiều thời gian chia sẻ với em?

- Bạn bè khi vui buồn chia sẻ thôi em.

- Chỉ có chia sẻ thôi?

- Em muốn anh phải làm gì? Anh sẽ làm cho em, vì .... em biết mà

- Vì.... mình là bạn.

- Không phải....

- Sao không phải?

- Vì ngoài em ra .... anh không có ai để anh phải quan tâm lo lắng.

- Cảm ơn anh !

- Em buồn anh hả? Em nhớ anh?? Em muốn anh phải làm sao cho em vừa lòng đây cưng?

-Dạ hông. Tuyệt đối không có. Chỉ muốn say bye forever !

-Em.... !!!!!!!!!!!!!!!!
................................................

Lòng Hoa đau nhói, trái tim như muốn vỡ tung. Người ta có một lối nói chuyện quá đổi ngọt ngào sâu sắc, sâu sắc đến nỗi Hoa muốn được người ta ôm vào lòng, người ta sẽ bảo vệ, che chở cho Hoa. Hoa sẽ không bao giờ bị lẻ loi cô độc nữa. Hoa không phải là người đàn bà hư, Hoa chưa bị lạc lối, chưa bị sa ngã. Tại sao lại có những ý nghĩ điên rồ?!!! Cũng may Hoa còn kịp thức tỉnh, không trói buộc mình vào niềm đau thứ hai. Người đàn ông bên kia thế giới mạng ảo vẫn ngồi nhâm nhi từng ngụm bia. Hoa không còn tồn tại trên thế giới ảo nữa, thì đã sao? Còn khối hoa đấy thôi. Lan, Cúc, Lài,...... Lưu Ly. Chợt nhớ đến loài lưu ly đơn độc , anh khẽ thở dài thương hại đời hoa. Với Hoa, có chăng chỉ là một chút mơ màng, một giấc mơ nhẹ thoáng trôi qua, rồi như phù vân, tan rả ra ngàn cánh. Anh như một nhà tâm lý học, dìu Hoa đi lên những ngọn đồi có gió mát, trăng thanh. Mang cho hoa một bầu trời đầy sao, bình an không sóng gió, rồi từ đó một mình Hoa mò mẩm tự tìm ra lối về. Cũng may, Hoa sực tỉnh. Hoa sợ cảm giác " ngoại tình tư tưởng " , Hoa căm ghét loại đàn bà đa đoan. Thế rồi từ nổi buồn đưa Hoa vào vùng tuyệt vọng, nơi anh đưa một nhành cây ra để vớt lấy cánh hoa sắp bị giòng nước xoáy vô tình. Được trò chuyện, được quan tâm trong lúc tâm hồn quá mệt mỏi, Hoa gần như sa ngã. Hoa săn lùng cảm giác được nâng niu, chìu chuộng trên mạng ảo, rồi sực nhớ ra mình không thể nào bước qua vạch vẽ đó, dù là ở thế giới ảo. Hoa nghẹn ngào tự trách tại sao mình cho người ta cơ hội để trả trớt , đẩy đưa, rồi tự an ủi lấy mình vì mình cần phải nuôi sống linh hồn này, kẻo không có một ngày mình không vươn lên nữa. Cô xét lại lòng tại sao cô không bước qua được vạch vẽ của chính mình? Có lẽ chính vì trái tim cô đã có chủ, nó đã và luôn thuộc về người bạn đời mà chính người đó mới có bản lảnh giam cô vào lãnh cung. Còn người đàn ông bên kia mạng ảo thì sao? Chắc anh ta vẫn là cánh bướm dập dìu bên các bông hoa khác.

***


-Hơn chục năm dài tau sống trong sự lẻ loi, cô đơn !

-Mi lại than nữa, mi lại khóc? Nếu mi không biết tự thương lấy mình thì đừng làm tau buồn lây. Mi thui thủi suốt rồi mi hóa điên hóa rồ.

-Tau biết làm chi hơn, cái lãnh cung này sẽ giam tau tới hết đời, tau biết mà không dám bước ra , tau đau quá, càng nghĩ càng đau !

- Tránh sao cho khỏi nợ trần, nợ tình, mi đi mô? Chút nữa là mi sa ngã đó mi biết không. Người đàn ông lầm lỗi thì không sao, người đàn bà sa ngã sẽ bị trời tru đất diệt....

-Tau hứa với mi tau không tự làm tau đau nữa. Tau sẽ sống với hiện thực và sẽ tự tạo cho mình một vầng dương ấm áp mặc cho mưa nắng thế sự. Hơn mười năm tau đi được, tau sẽ đi tiếp chặng đường còn lại.

- Mi đi mô, tong lãnh cung của riêng mi bộ có lối nào thoát ra được?

-Tau chưa tìm được lối thoát trong lãnh cung này, nhưng tau sẽ không bỏ cuộc. Miễn tau không làm gì tổn hại đến mọi người là được.

-Tau biết sẽ chết sớm vì mi ! Mi tưởng tau không đau sao? Tau chính là trái tim của mi !

TTTT

vuongminhthy
05-21-2012, 03:25 PM
Không ngờ Hoa cũng như những người khác, nghĩ người đàn ông trên mạng ảo đó là kẻ Sở Khanh. Trên đời này tri kỷ khó tìm, vô tình tìm được một người, tuy rằng chưa gặp mặt nhưng người đó cũng có lối suy nghĩ như mọi người thôi

da1uhate
05-22-2012, 03:27 AM
Chị Lỳ, em có thể hiểu được tâm trạng của cô Hoa, phụ nữ VN là vậy đó, luôn nghĩ đến chồng, con trước rồi mới tới bản thân mình. Con người ai cũng có sự ích kỷ, nghĩ đến bản thân mình trước tiên nhưng đức tính hi sinh này dường như là bản năng của người phụ nữ.

Bờm mo 12
05-26-2012, 04:02 AM
Hoa ở trong câu truyện này tuy ở trong một hoàn cảnh buồn thảm nhưng cô là một người nhiều cảm xúc, trực giác, tự giác rất cao và đặc biết là thông minh...Có lẽ với những đặc điểm này cô có thể biến đổi cái ảnh cung đó trở nên vui vẻ và hạnh phúc chăng? "Hãy đơi trăm năm nữa nước sông Hoàng Hà sẽ trong " và " Băng đóng ba thước đâu chỉ cái lạnh một ngày".

TT_LưuLyTím_TT
06-06-2012, 10:04 PM
Mười Hai Bến Nước

Truyện Thứ Tư

Chị Tư ngồi rửa đống chén to tướng, kế bên là một thau đồ chờ giặt. Mồ hôi lẫn nước mắt chan hòa.

- Tý , mày đi gọi Ba mày quay nước lên giùm mẹ, bị cúp điện không có bơm nước được.

Thằng Tý ba chân bốn cẵng chạy đi lên ngã ba , xe cộ tấp nập, quán cà phê nhạc xập xình dù mới sáng sớm.

- Ba ơi, mẹ gọi ba về.

- Mày gọi thằng cha mày đi, tao không phải ba mày, cút !

Mặt thằng nhỏ bí xị, nó mắc cở với người ta mặc dù nó chỉ mới bảy tuổi. Lộc không phải là ba ruột của nó. Nó không còn nhớ lúc nào nó gặp ba Vinh của nó lần cuối nhưng hàng xóm ai cũng bảo nó giống hệt ba Vinh nó, như 2 giọt nước.

Lủi thủi đi về, nước mắt rớt xuống hai bên gò má. Bổn tính con nít, vừa đi vừa khóc, chân nó đá lẹt xẹt mấy vũng nước mưa đọng lại tối hôm qua. Một bạt tai làm nó choáng váng té sấp xuống đường. Lộc ngứa mắt cảnh thằng con riêng của vợ vọc nước mưa, không nói không rằng tát cho thằng nhỏ một cái đau điếng. Tý lò mò ngồi dậy, quần áo đầu cổ lắm lem , cái cổ của nó đau điếng như bị trẹo qua một bên. Nó ôm mặt chạy về nhà không dám khóc to tiếng.

Đang lò mò tìm quần áo trong tủ để thay thì đứa em cùng mẹ khác cha của Tý khóc ré lên.

- Tèo, nín nín đi em, mới thức dậy hả, anh Hai thay đồ xong bồng em nha..

Lộc vừa về tới nghe tiếng đứa con nhỏ khóc thì chạy vội vô phòng nạt :

- Đồ cái thằng trời đánh, mày không để yên cho con tao ngủ, tao giết cái đầu mày nghen mậy.

- Con đâu có làm gì đâu ba...!

Rút cái chổi lông gà trên kệ xuống Lộc quất thằng Tý túi bụi vô hai bắp đùi.

- Chuyện gì? Chuyện gì?

Chị Tư chạy lên xô thằng Tý vô góc. Xỉ vả nó :

- Tao đẻ ra cái trứng còn tốt hơn đẻ ra mày, đồ mất dạy..!

Như hả hê, Lộc ôm thằng nhỏ ra khỏi nhà đi qua nhà bà Chín ăn bún riêu cua. Chị Tư ngồi xuống ngó thấy hai bắp đùi của thằng Tý lằn ngang lằn dọc. Trên mặt năm ngón tay còn hằn, chị ôm con khóc sướt mướt.

- Tý ơi, mẹ xin lỗi con, cái thằng khốn nạn này nó ác độc quá. Mẹ xin lỗi con, mẹ biết không phải lỗi của con nhưng mẹ phải nhịn ổng, mẹ phải la rày hất hủi con trước mặt ổng cho ổng bớt giận mà không hiếp đáp con.

- Mẹ, ba Vinh khi nào mới về? Ba Vinh đâu có đánh con đâu phải không mẹ?

- Ba Vinh con không về đây nữa đâu. Đúng rồi, ba Vinh chưa bao giờ đánh con, nhưng con nhớ lời mẹ , phải ngoan mới không bị đòn biết chưa? Ba Vinh con mai mốt sẽ về.

Mỗi lần nhắc tới Vinh, chị Tư lại khó cầm được nước mắt. Cuộc tình duyên mà chị tưởng lâu dài chỉ là thoáng sương khói. Ngày đó chị mới 20 tuổi, là một thợ chụp hình nổi tiếng trong xã, nơi nào có đám cưới là có chị. Tuy bé con nhưng chị rất lanh lẹ, hoạt bát. Chị chạy chiếc cup 87 đi lòng vòng thôn xóm, tỉnh huyện lân cận để chụp hình dạo. Vinh là một anh chàng đẹp trai, đàn hát, nhảy nhót sành điệu nên tíc tắc trái tim chị Tư đã trao cho anh không hề đắng đo. Nghe đâu Vinh đã có nhiều mối tình trước đó, và mối tình vừa rồi anh đã làm cho một nàng tiểu thơ có bầu, cha mẹ nàng không cho cưới hỏi, buộc nàng phải phá thai. Thiệt ra nếu có cho cưới hỏi Vinh cũng chỉ 2 bàn tay trắng, làm thuê, cuốc mướn, ca hát, đam mê nhậu nhẹt. Bạn chị Tư , chị Loan cách mấy căn cũng biết được tai tiếng của Vinh nên chị Loan rào đón nói khéo cho chị Tư biết đặng mà đề phòng. Lúc đã yêu thì có xấu cũng thành đẹp, chị Tư như bị thu hút bởi vóc dáng, bởi khuôn mặt đẹp trai của Vinh. Chị đã tự mình tìm đến hiến dâng cho anh cuộc đời con gái của mình không hề suy nghĩ chính chắn.

Với 2 bàn tay trắng, Vinh dẩn mẹ đi sang nói chuyện với mẹ của chị Tư. Mẹ của chị Tư không tin vào tai mình , thần sắc tái méc, giận run người.

- Chị nói sao? Con Hạnh nhà tui nó có bầu? Hồi nào?

- Dạ, thưa bác thứ lỗi cho 2 con. Con và em Hạnh đã quen nhau 6 tháng nay,.. con thương Hạnh thật lòng. Sự việc xảy ra ngoài ý muốn của con..

- Cậu nói sao, ngoài ý muốn? Con gái tui trinh trắng, cậu đưa nó ra khỏi vòng gia giáo, lễ giáo, giờ cậu nói ngoài ý muốn?

- Chị àh, bề nào cũng phải lo cho 2 đứa nó thành đôi. Con tôi nó gánh chịu trách nhiệm. Chị cho tụi nó làm đám cưới cho xong đi nha chị. Đám hỏi đám cưới vô thành một chạy cái bụng cho lẹ, khỏi bị dị nghị.

Mẹ của chị Tư nước mắt rớt hai hàng, bà biết làm sao được. Con ngoan mình nhờ con dại mình chịu. Thôi thì cho tụi nó được toàn vẹn nợ duyên. Mẹ của Vinh dẩn con trai qua nói cho suông chứ trong tay cũng không có 1 đồng cưới vợ cho con, mẹ của chị Tư lo hết từ đầu tới đuội. Mọi việc đâu vào đấy.

Đứa con đầu lòng là thằng Tý, nó đẹp như thiên thần, nó đẹp hơn cả ba mẹ nó. Tiếng đồn chị Tư mang bầu trước khi cưới rồi cũng không còn ai dèm pha. Vinh và chị Tư ở chung nhà ngoại, cho đến khi thằng Tý hơn 1 tuổi thì dọn ra riêng. Đời sống bỗng chật vật, không đủ gạo áo cơm tiền, Vinh lại đi chơi đầu đường cuối xóm. Nhậu nhẹt đánh đấm, chị Tư ở nhà ôm con khóc lóc. Càng tức chị càng hổn hào với chồng, càng bị xúc phạm Vinh càng đâm ra vũ phu. Vinh lên gối xuống chỏ lên thân hình nhỏ bé của vợ không thương tiếc. Chị Tư hận đến xương tủy nhưng càng hận càng yêu chồng, dù gì cũng là mối tình đầu, là người mình trao đời con gái.

Mấy hôm bão bùng, Vinh đi chơi không về, chị Tư giận lắm, một mình chăm con, vừa may vá, tiệm may ướt, vãi vóc ướt. Vừa thấy chồng về , xỉn té tới té lui, chị nhịn không được tru tréo :

- Cái thằng chồng không ra chồng, mày đi thì đi luôn đi, vác cái xác không hồn về làm gì cho khổ vợ khổ con. Giờ lại say xỉn,.... !

Vinh lao tới nắm tóc chị Tư, giật một cái thật mạnh, chị lăn ra nền nhà. Dọng thêm hai cái vào bụng chị mà không hay đả thương tới cái bào thai 3 tháng. Chị ôm bụng rên xiết, máu chảy lai láng, miệt la hét không ngớt.

- Cứu tôi với bà con làng xóm ơi, tôi chết, đứa con trong bụng chết... mẹ con tui sắp chết vì thằng chồng khốn nạn này... !

Chị Tư không ngờ cái miệng làm hại cái thân.


......

còn tiếp.....

TT_LưuLyTím_TT
06-20-2012, 07:11 PM
tiếp theo...

Những tháng ngày chị Tư yếu đuối nhất chồng không ở bên cạnh. Từng giọt nước mắt theo nhau rơi rát bỏng gò má. Vinh đi biệt không về, giờ chỉ còn cách mẹ con ôm nhau tự lực cánh sinh.

Chị Tư bán cái máy may của mẹ lấy chút tiền mua ly tách ghế bàn bán cà phê thuốc lá. Hai mẹ con hẩm hiu chui ra chui vô, đời sống tạm ổn, không đến nổi quá khổ cực. Mỗi ngày sớm chiều thanh niên thiếu nữ ghé ngang uống nước nghe nhạc, xem truyền hình hay phim bộ. Trong số những người thanh niên đàn ông, Lộc là người luôn đến sớm về trễ, có lúc anh ta phụ chị nâng cây dù hoặc xếp bàn ghế. Lộc nhỏ hơn chị tới bốn tuổi, so ra chị vẫn trẻ hơn vì vóc dáng chị nhỏ thó, mi nhon. Thằng Tý được chú khách ẳm bồng, cho quà cáp nên bu chú khách suốt. Chị Tư cảm thấy bớt cô đơn, chị bắt đầu trang điểm, may vài bộ áo quần cho tươm tất hơn. Chị có tình yêu mới !

Lộc là một thanh niên mới lớn, chưa vợ chưa con, anhh có tiệm hàn đồ, chuyên về làm cửa sắt. Thấy chị Tư chịu khó sớm tối bán buôn, nuôi đứa con nhỏ thì thấy thương lắm. Còn nghe nói chị Tư có gia đình ở nước ngoài, sớm muộn gì cũng đón chị qua bển. Lộc lân la giúp đở rồi từ đó hai người yêu thương nhau, đi đến với nhau thành vợ chồng. Đám cưới thứ hai của chị Tư lớn hơn đám cưới với ba thằng Tý. Hàng xóm ai cũng mừng cho chị Tư và thằng Tý. Hôm trước khi đám cưới thằng Tý tập gọi chú khách hàng tên Lộc là ba. Thế là thằng Tý có ba, nó vui lắm, nó không còn nhớ ba ruột nó, nó chỉ nghe lâu lâu mẹ nó nhắc Ba Vinh. Ba Vinh mới ra khỏi tù, nghe đâu trong lúc nhậu chung đánh nhau với anh em giang hồ, gây nên thương tích trầm trọng cho một bé trai bảy tuổi nên vào tù mới ra. Ngoài ra nó gần như quên mất mặt của Ba Vinh nó nhìn ra sao.

Chị Tư rất hạnh phúc bên Lộc, người chồng mới cưới, trẻ hơn, vui tánh hơn, chịu làm ăn hơn, mọi thứ đều hơn Vinh. Mẹ của chị qua Mỹ thường gởi tiền về, chị và Lộc xây được căn nhà 2 tầng ngoài mặt tiền, xây thêm phía hiên, làm thêm 1 căn để máy vi tính. Bụng mang dạ chửa, chị Tư vẫn cố thức khuya dậy sớm lo cơm nước, tiệm internet kèm theo cà phê giải khát, chị quần quật suốt ngày. Cũng từ khi có máy vi tính, Lộc không còn ham hố cái tiệm hàn đồ sắt cực khổ, anh về nhà, miệng thì nói coi tiệm, tay thì bấm chữ chít chát với bạn bè trên mạng. Chị Tư cũng lao vào những cuộc chít chát, làm quen bạn trên yahoo. Hai vợ chồng đồng lòng, tát núi tiền cũng cạn ! Giận qua hờn lại, phần không đủ tiền mướn thợ máy về sửa vi rút, phần lại bị tụi công an phạt hết tiền vi phạm này tới tiền vi phạm kia. Tiệm vi tính đã dần dần không cánh mà bay, còn loe nghoe vài cái. Bụng chị Tư ngày càng bự, chị sanh thằng Tèo xong, không còn ngồi chít chát trên mạng nữa, nhưng anh chồng thì tánh nào tật nấy, sáng tối ôm computer, không phụ địu gì cho vợ con. Sau khi sanh máu huyết và sự thay đổi của hoóc môn khiến cho chị Tư hay quạu quọ. Chị năn nĩ chồng giúp việc xung quanh nhà không xong, chị bắt đầu chửi chó mắn mèo. Thấy cũng chẳng nhằm nhò gì, chị bắt đầu mạt sát chồng. Anh Lộc thấy vợ cau có thì sáng đi uống cà phê tiệm khác, chơi internet ở tiệm khác, chiều nhậu cho tới tối mới về. Có khi không mang tiền, ký sổ rồi sai thằng Tý mang tiền đi trả.

- Ba Lộc mày có ghệ nhí đó Tý, mày nói má mày liệu nghen...

- Ghệ nhí là cái gì hả Dì?

- Là con gà móng đỏ, mày nói má mày, bả biết liền hà, nhưng đừng nói tao nói..

- Dạ


Thằng Tý nghe xong chạy về la ỏm tỏi.

- Mẹ ơi mẹ, Dì Lan nói ba Lộc có ghệ nhí là gà móng đỏ !

- Im cái miệng lại, sao mà nói bạy, ba mày nghe được mày ăn đòn, biết chưa !

Chị Tư tát thằng Tý vô cái miệng, vừa khóc vừa dặn dò.

- Tao không đánh mày thì mày cũng bị ba mày đánh, mày hiểu chưa? Tao chưa đủ khổ hay sao?

Cái tuổi nhỏ xíu, đầu óc bé xíu, thằng Tý biết gì là đúng là sai. Nó luôn bị những trận đòn mà chính bản thân nó không hiểu nổi. Chị Tư thừa biết nhưng có khi không kềm chế được đánh lây thằng con rồi ôm nó khóc lóc kể lể. Chị Tư đã biết anh Lộc mèo mỡ với những người trên mạng, thì đã sao, người ta bảo mạng ảo, khi nào thấy tận mắt thì hẵn hay.

Cách ba bốn bữa chị Tư lại thấy Lộc diện đồ đẹp, áo quần ủi lán cón, xách xe đi chơi. Mùi dầu thơm, dấu môi son trên lưng trên vai , chị Tư vặn vẹo hỏi không ra. Chị ôm con khóc chờ chồng về mỗi ngày. Hàng xóm không ai xa lạ với chuyện anh Lộc có bồ nhí trên mạng, ngoài đời.

Ở nhà với vợ chả có lúc nào vui, anh Lộc lại lấy phôn ra nhắn tin, sang tiệm Nét khác để tự do chít chát, hò hẹn. Có nhiều hôm hai vợ chồng giận nhau, hai anh em thằng Tý thằng Tèo ôm nhau ngủ, chị Tư thức tới ba bốn giờ sáng tâm sự với những người bạn ở đẩu ở đâu nửa vòng trái đất. Anh Lộc đi nhậu nhẹt rồi ngủ luôn bên nhà hàng xóm. Sáng dậy, bà Tám bên kia đường chửi rủa om xòm.

- Con Tư, thằng chồng mày nó lấy bậy chưa đã giờ nó gian díu với con Út nhà tao. Mày qua lôi cổ nó về, nó đang ôm con Út nhà tao ngủ kìa.

- Dì Tám, Dì nói gì kỳ vậy, con tin tưởng Dì và gia đình con mới để ảnh qua lại ăn nhậu, giờ Dì nói vậy làm sao con ngẩng mặt lên nhìn người ta?

- Mày qua coi đi, tao nói oan tao làm con mày !

Bà Tám xốc cổ áo chị Tư, lôi qua nhà bà. Anh Lộc và con Út lật đật mặc quần áo vào, mạnh ai nấy lủi. Chị Tư hoa cả mắt, lòng ngực tức muốn vỡ tung. Chị té vô hàng dâm bụt, lủ kiến lửa vừa bị động leo lên chân lên người chị cắn tới tấp. Chị không còn biết nói gì, làm gì, chị ngồi thừ người ra đó. Bà Tám được dịp tru tréo anh Lộc sở khanh, chửi rủa con gái út là dân chơi không lấy tiền. Bà con hàng xóm đổ xô lại, kẻ cười, người chê. Chị Lan xô người đứng chận hai bên ngõ ra, vừa đuổi họ về vừa đở chị Tư dậy.

- Tao nói với mày rồi, không nghe, bây giờ ra nông nổi này, mày thấy khổ chưa? Má mày bên Mỹ biết được bả cũng nhục giùm mày.

- Chị chửi em đi, chị đánh em đi, chị Lan ơi, em còn thiết tha gì để sống nữa?!

- Chuyện đâu còn có đó, mày về ngồi xuống nói chuyện với nó, nó thay đổi thì tiếp tục vợ chồng, không thì mạnh ai nấy đi cho xong, hơi đâu khổ vì nó?

- Hai đứa con, làm sao em lo đây?

- Tao thấy có nó, nó cũng có lo cái gì đâu? Mày đầu tắt mặt tối lo trong lo ngoài, nó ăn dầm nằm dề mấy cái tiệm Net. Nói cho mày biết nó nợ tao hơn 3 triệu đồng rồi. Nghe nói nó nợ tiệm con Ngọc mấy triệu tiền nhậu nhẹt nữa đó. Mày cứ trả đi rồi không còn đồng nào ăn.

- Trời ơi, con có làm gì nên tội mà phải bắt con chịu đựng .. Có lẽ cha ăn mặn con khát nước... Hồi xưa ba em ổng ác với má em, giờ em lảnh nhận lấy cái tội lỗi của ổng?

- Mày tào lao. Không có cái chuyện nào vô duyên như vậy. Ai làm nấy chịu, huống chi đàn ông có ai được mấy ai tốt , mày lấy thằng nào không tốt cũng nói là lỗi ba mày sao? Tào lao !

Hơn một tuần chị Tư nằm mẹp, không mở cửa bán giải khát cũng không cho ai vào mượn máy vi tính lên mạng. Anh Lộc không thay đổi, sáng lên đầu xóm uống cà phê, trưa đi tiệm Net chít chát, chiều nhậu nhẹt nhà hàng xóm. Con Út bị bắt quả tang thì bỏ nhà đi bụi, bà Tám chửi bao nhiêu cũng chẳng còn ai để ý.

Đống chén to tướng vừa rửa xong, đóng đồ chờ giặt mà điện bị cúp. Nhịn hết nổi chị bảo thằng Tý gọi ba Lộc nó về lại có chuyện. Bây giờ anh Lộc ẳm thằng Tèo đi đâu chị cũng không biết. Chị Tư lại đổ giận lên thằng Tý, xong hai mẹ con ôm nhau khóc.

Làm sao? Làm sao cho đặng lòng chồng, đặng lòng mình? Làm gì làm, phải lo cho con cái trước. Mai mốt Ngoại nó về thì xin Ngoại nó làm giấy tờ gấp rút đưa mẹ con chị sang Mỹ. Bỏ mặc thằng chồng trời đánh này. Chị Tư chợt nhớ đến thằng Tèo, tới giờ ăn mà cha nó ẳm đi đâu không biết. Chị vừa chạy ra đường vừa réo.

- Tèo ơi, con đâu rồi? Tèo ơi?

Thằng Tý chạy theo phía sau cũng phụ họa ơi ới.

Nhà ông Ngân không có, nhà bà Tám dĩ nhiên là không, chị Tư chạy từ nhà này sang nhà kia không thấy. Đến lúc chị chạy sang nhà anh Hai Tuyền thì thấy thằng Tèo bò dưới đất đỏ. Cha nó đang chén thù chén tạc với anh em, cá độ đá banh.

Bồng thằng Tèo lên, bàn tay thằng Tèo bị đứt có lẽ vì mãnh chai hay gì đó. Chị điên tiết chạy vô nhà anh Hai Tuyền, thảy thằng Tèo vô lòng cha nó, rồi nắm áo anh Lộc.

- Anh về ngay, về ngay, tui không thể nào chịu đựng được nữa, con anh mà anh thả nó bò ra ngoài đất, lỡ nó bò ra ngoài đường xe cán thì sao?

- Bà về đi, lộn xộn tui đập bây giờ.

- Không, tui phải giải quyết ngay hôm nay. Anh đi về !

- Cái con quỷ cái, mày không nể mặt tao? Tao đánh cho mày thấy nè, nè nè...


Vừa chửi thề, Lộc vừa nắm tóc vợ giật ra đằng sau, tay đấm lia lịa vào mặt vào đầu vợ. Chị Tư đau quá hét lên khan cả giọng mà anh Lộc không thả chị ra. Mấy người ngồi nhậu chung thấy mà không cản, để xem hai vợ chồng diễn màn kịch mà cười khan. Vợ anh Hai Tuyền đang làm cá phía dưới bếp chạy lên, tay chưa kip thả con dao xuống la quát quát.

- Tụi đàn ông các người đứng đó mà ngó cho thằng Lộc giết con Tư chết thì vừa lòng mấy ông nhậu các người phải không?

Lộc còn đang thoi vợ tới tấp, chị Tư nửa nằm nửa ngồi loay hoay không biết sao đứng dậy thì chị Hai Tuyền lao lại thả con dao xuống đất, chụp lấy tay của Lộc cắn. Lộc thả tóc của chị Tư ra thì cũng vừa lúc chị Tư chụp con dao dưới đất nhè đầu Lộc bủa tới. Một phát một, vừa đủ để phạt Lộc vừa đủ để phạt mình. Máu tuôn đầm đìa trên mặt Lộc nhìn thật ghê rợn. Bọn đàn ông như tỉnh rượu, người đở Lộc, người nổ xe máy kè nhau đi cấp cứu. Chị Tư cầm con dao trên tay mình, mắt mở nhưng chết trân như người không hồn.

- Mày ngu vừa thôi, nó đánh mày bao nhiêu mày cũng chịu đòn, mày chém nó một nhát mà mày tưởng mày làm chuyện động trời hả? Nó giết mày nó cũng không có tiếc đâu. Đi về, về mà nuôi con mày cho khôn lớn. Nó có chết tao cũng không xót thương, cái lũ đàn ông khốn nạn !

Chị Hai Tuyền như chửi nhắn luôn cả anh Hai Tuyền. Chị Tư như người mất hồn ôm thằng Tèo lửng thửng về nhà.

- Trời ơi, tui đã làm gì? Tui mới chém chồng, tui mới giết người?.... Anh Lộc ơi, xin tha thứ cho em !

Mang con vào tắm rửa, chị cũng tắm sơ mình. Đầu chị tóc bị xói vài chỗ, sưng cục bên này, tím vài cục bên kia. Máu trên môi chưa hết chảy, một bên con mắt bụp không thấy đường có lẽ bị đụng phải tuyến máu vỡ nào đó. Chị cho thằng Tèo bú mà không nằm nghiêng một bên vì hai vai đau rêm. Cho thằng Tèo tự nắm lấy núm vú tự bú, chị nằm dủi người đau đớn.

Công an tới ngoài ngõ. Thằng Tý sợ hãi chui dưới gầm cầu thang.

- Chị Tư, chúng tôi mời chị ngồi xuống điều tra sự việc...

- Tay tui nè, các anh còng đi, tui có tội, tội giết chồng !

Chị Lan, bà Tám, chị Hai tuyền và nhiều người khác xông vào.

- Các ông không biết gì thì đừng giở giọng cấp trên cấp dưới, cái thằng đó đáng chết...

- Xin vui lòng đừng can thiệp vào , chúng tôi có bổn phận trách nhiệm của chúng tôi, với dân...

- Đi về mà có trách nhiệm với vợ ông kìa, nó lên mạng cặp mấy thằng, hôm rồi đi Vũng Tàu chụp hình ôm ấp đăng tải đầy mạng đó...

Tiếng cãi vả ồn ào không chịu được. Chị Tư lặng lẽ đi tới từng người bảo họ ra về và cảm ơn họ đã có lòng bênh vực chị.

Trong nhà còn lại Bà Tám chị Hai Tuyền và chị Lan với 4 gã công an. Bà Tám đứng lên làm như chủ tòa.

- Chuyện xày ra đã xãy ra rồi, hai vợ chồng nó tới lúc không thể sống chung được nữa, nói ra thêm đau lòng, các anh có điều tra gì đi nữa thì cùng lắm là bỏ tù con Tư, ai nuôi con cho tụi nó? Thằng Lộc đánh con Tư chết đi sống lại , con Tư không thưa, thằng Lộc không đi tù, mà thằng Lộc đi tù thì còn con Tư lo cho 2 đứa nhỏ, chớ con Tư mà đi tù 2 đứa nhỏ chết đói nhăn răn. Các anh về đi, đừng có làm khổ con Tư nữa. Xong rồi !

- Tui là Hai Tuyền, tui không có lỗi, tui không có đưa dao cho chị Tư, chị Tư cũng không có cố ý giết hại anh Lộc, tự tui đang làm cá, thấy họ đánh lộn nên can... chuyện xãy ra ngoài ý muốn. Các anh tha cho chị Tư đi, bắt tui đi.

- Bắt cái gì mà bắt, cái thằng Lộc nó không có chết đâu, chém sợt cái mái tóc, cùng lắm hù cho nó bỏ cái tật ăn hiếp đàn bà yếu đuối thôi. Tốt nhất là khi nó lành xong, may vài mủi cho nó vô tù cho nó khỏi về đây giết con Tư.

4 gã công an không cách nào thi hành nhiệm vụ. Viết đi viết lại không xong bản tường trình, cái gì mà toàn là đàn ông đánh vợ, giết vợ..... Họ xem xét từng vết tương trên mặt và những chỗ có thể xem qua được, lấy khẩu cung chút đỉnh rồi đi ra khỏi nhà chị Tư. Một trong bốn gã luôn miệng " cái thằng ác thật ! "

Lộc may 7 mủi trên đầu, mất đi ít tóc nhưng tánh mạng không hề nguy hiểm. Anh nằm trong phòng dưởng vài tiếng thì bác sỹ cho công an vào lấy khẩu cung. Họ hỏi Lộc có muốn thưa kiện gì không. Anh nói để từ từ xem sao. Ai dè một trong bốn gã công an đó chỉ thẳng mặt Lộc mà nói :

- Mày mà còn mặt thưa kiện vợ mày sao? Tao mà thấy mày đánh phụ nữ một lần nữa tao không tha cho mạng sống của mày, biết chưa thằng đểu cáng !

Lộc cuối mặt xuống, hơi hoảng nhưng không dám nói gì phật lòng mấy gã công an.

- Dạ chuyện xãy ra ngoài ý muốn, tui không có kiện tụng gì đâu. Vợ chồng mà, có gì không giải quyết được chứ.

Chị Tư đứng ngoài phòng do dự mãi rồi cũng bước vào.

- Không, mọi sự đã giải quyết xong rồi, anh đấm tui bao nhiêu lần, đánh tôi bao nhiêu bận, một nhát dao đó là tui đã đền và đã trả cho anh ân oán. Giấy tờ này là giấy tờ ly dị. Anh ký đi !


Hết !

TTTT

vuongminhthy
07-28-2012, 01:30 PM
chỉ có bốn bến thui à, còn tám bến kia đâu? :khuckhich:

thường thường thì có bến đục bến trong chứ đâu có đục hết đâu ta, hy vọng có một kết cuộc háp bì

AiTinh
08-07-2012, 06:49 AM
thảm quá Lỳ ui...........sao cuộc đời con gái khổ quá dzị trời.........!!!

DungLamKhoEm
07-04-2013, 02:21 PM
Thân em phận gái mười hai.Bên trong bên đục ,hai vai nặng quằn.Thuyền ai thấp thoáng ánh trăng.?Má hồng ,phận bạc biết chăng hởi thuyền.?

TT_LưuLyTím_TT
07-10-2013, 04:54 AM
Truyện Thứ Năm

Nhuận nằm trên giường chờ bác sỹ vào, nước mằt theo nhau lăn dài trên má.
Cô quyết không gọi Đạt nhưng cuối cùng cô cũng cầm phone lên :

- Anh tàn nhẩn lắm, tại sao anh nỡ làm chuyện như vậy?
-.....
- Anh hại đời em , anh làm cho em có bầu, bây giờ anh còn gì để nói không?
- ....

Bên kia Đạt khóc ngất nhưng vẫn không trả lời. Nhuận buông thỏng tay sau khi cúp phone Đạt. Cô tức tưởi khóc, ước gì giờ này có Đạt ở đây ôm cô vào lòng, ước gì Đạt đưa cô ra khỏi chiếc giường chờ giải phẩu này, ước gì Đạt đến đây và nói với cô rằng anh có lỗi xin cô đừng giết đứa con đầu đời của hai người. Phải , cô đahg chờ nạo thai !


Quen gần 1 năm Đạt và Nhuận luôn khắn khít bên nhau. Họ là 1 cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Đạt chiều chuộng người yêu và luôn tự hào người yêu mình xinh đẹp chịu khó, lại rất lễ phép ai cũng mến thương. Anh thuộc loại điện trai, mắt to mụi cao, dáng vấp vạm vỡ ngon lành. Nhuận tuy dễ thương nhưng cũng tự kiêu, trong lòng cô không có gì mà cô làm không được và tự tin rằng cô không thua đàn ông về mặt học hành đổ đạt. Xung quanh cô lắm chàng đeo đuổi nên cô không hề tỏ vẽ yếu đuối trong tình yêu, nói chung cô có quá nhiều sự lựa chọn. Tình cảm Nhuận dành cho Đạt không ít nhưng không quá nhiều , chỉ đến khi tan vỡ cô mới thấy mình thật sự chưa yêu anh bằng tất cả trái tim mình.
Đạt là người trầm tánh, tính toán rất kỷ càng khiến Nhuận nghĩ rằng anh keo kiêt. Anh lại sở hửu đôi mắt nâu to mà đôi khi anh không thể cưỡng chế được ánh mắt của mình. Khi buồn khi vui hay khi nóng giận đôi mắt anh đã nói hết lòng anh, ngay cả khi nhìn một cô đầm mặc đồ gợi cảm , những ý nghĩ của anh Nhuận dường như thấu hiểu được.

Trước khi quen Đạt, Nhuận đã có quen vài người bạn trai lớn tuổi hơn, họ sành sỏi hơn trong nghệ thuật chiều chuộng bạn gái khiến Nhuận cảm thấy sự chiều chuộng của Đạt không bao giờ đáng để trong mắt, tuy vậy cô vẫn tỏ vẽ lợi dụng hay đùa cợt tình anh.

Những buổi party ca hát nhảy nhót bên nhau tưởng chừng niềm vui vô tận. Họ yêu nhau nhưng Nhuận biết rõ Đạt yêu cô hơn cô yêu Đạt. Đạt tuy chưa nói gì về chuyện hôn nhân nhưng trong đầu anh đã tính toán hết mọi chuyện. Nhuận thì thơ ngây hơn lứa tuổi của mình , cô chỉ muốn vui vẻ học hành làm lụng.

Mẹ Nhuận hay dặn dò " con gái khôn 3 năm dại 1 giờ " nên Nhuận cũng rất thận trọng , tự cân nhắc bản thân mình không được dễ dải. Ngoài những nụ hôn ra cô không buông thả bản thân mình, ngay cả với mối tình đầu đầy đau khổ , cô yêu đến có thể hiến dâng tất cả nhưng lý trí đã thắng trái tim cô.

Một thời gian quen nhau với Đạt cô vẫn chưa muốn lập gia đình với anh, mặc dù 2 bên gia đình đã saas thăm hỏi. Cô thấy anh có nhiều điều không hợp với mình. Anh ngọt ngào nhưng có điều gì thật đểu giả. Cuối tuần bạn rủ anh đi nhậu chơi, cô không muốn cho anh đi một mình , anh liền vờ hôn và nút vào cổ cô một vết tím bầm. Nhuận không nghe đau nhưng cái dấu đó làm cho cô thấy xấu hổ như là 1 người từng trải ăn ở với nhau để lại vết ái ân như lối người Mỹ nghĩ. Cô đành để Đạt đi chơi một mình. Khi bên cạnh cô lại cảm thấy anh rất miệng lưởi, anh nói chuyện với những người con gái mà cô không biết. Nào là anh đang học đại học, ngành này việc kia toàn những điều không đúng. Cô bắt đầu chán chường.......


... Còn tiếp......

TT_LưuLyTím_TT
07-12-2013, 10:43 PM
...tiếp theo....

Ngày tháng theo nhau tình cảm trong Nhuận như đã thuyên giảm, cô không màng bắt phone Đạt, không trả lời tin nhắn. Đạt cảm thấy có điều bất ổn, càng săn đuổi Nhuận càng trốn. Tuy Nhuận không nói ra miệng nhưng Đạt dường như đã rõ lòng cô muốn gì. Trong anh là một sự hụt hẩng, khó chịu, không cam tâm là người bị phụ. Anh thường theo dỏi Nhuận khi cô đi làm về xem có ai đưa đón. Những đóa hồng anh tặng đều không để tên xem thử cô sẽ nghĩ gì.

Một buổi chiều cuối tuần anh mang đóa hồng chờ cô tan sở , chưa kịp ra khỏi xe thì đã thấy Thuận cầm trên tay một bông hồng đỏ. Anh điên tiết rồ máy xe chạy vọt ra khỏi parking trong cặp mắt lo lắng của Nhuận. Cô gọi anh trên phone bằng giọng run run :

- Anh chạy như vậy lỡ đụng phải ai hay cảnh sát bắt thì sao?
-Câu này là câu hỏi thăm sau bao nhiêu ngày em bỏ rơi anh ha?
- Em chỉ lo lắng thôi, không có gì, nói chuyện với anh sau.

Cô cúp ngang nhưng trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói với Đạt. Đạt gọi lại xuống giọng mềm mại hơn :

-Em không có gì để nói với anh sao?
-Em muốn mình cho nhau một thời gian để tìm hiểu thêm.
- Ở anh em có điều gì không hiểu?
- Rất nhiều điều.
- Em có biết anh có một sự chịu đựng rất lớn không?
- Chịu đựng? Em có làm gì mà anh phải chịu đựng?
- Một ngày nào đó em sẽ hối hận cho những điều em làm.
- Anh hăm dọa em?
- Anh không muốn nói như vậy
-...
- Anh không có ý như vậy, anh chỉ muốn gặp em lần cuối để mình giải quyết hết những hiểu lầm, em cho anh 1 cơ hội nha.
- Được, em cũng muốn nói chuyện với anh. Một chút nữa gặp nhau ở nhà hàng Yenching.
- Anh đợi em.

Nhuận về đến nhà tắm rữa thay đồ và trang điểm thật nhẹ nhàng. Cô không biết tại sao mình phải làm như vậy. Cô muốn trước khi nói lời chia tay trong mất anh cô là một cô gái xinh đẹp mi nhon? Cô muốn anh không quên được cô , cái khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt nhung huyền đã từng làm hồn anh yêu đắm đuối? Hay cô chỉ bài trí một kết thúc không đẩm lệ? Ý nghĩ xoay mòng trong đầu Nhuận. Chợt nhớ ra cô bấm phone lên :

- Em hả , hôm nay đi làm vui không?
- Dạ cũng không có gì. Em mới gặp lại bạn trai, tối nay em sẽ nói lời chia tay.
- Anh đưa em đi?
- Dạ, không cần, em muốn có giây phút riêng tư để nói rõ cho Đạt biết mọi sự, vã lại em không muốn sự nóng nãy của anh ta sẽ gây đến phiền hà cho anh.
- Nghe lời em , anh đi ngủ đây. Chúc em mọi sự yên bình !

Nhuận thở ra nhẹ nhỏm. Nếu Đạt biết chuyện như người này thì 2 đứa đâu phải chia tay. Nhưng đàn ông mà, không 9 cũng 10 tật, đâu biết ai hơn ai.

Vừa đến nơi đậu xe Nhuận đã cảm giác có chuyện không may sẽ xảy ra nhưng cô tự nhủ khi nói lời chia tay có thể cẩ 2 đều buồn, nhất là Đạt, anh khó lòng chấp nhận. Đạt đón cô với nụ cười trên môi, Nhuận thấy nụ cười đó có vẽ đểu đểu làm sao. Cô không để Đạt nắm tay, anh thừa hiểu xong lại ôm choàng lấy eo Nhuận dìu cô đi như đôi tình nhân âu yếm. Nhuận tháo tay Đạt ra ngồi xuống ghế ngượng nghịu.

-Đạt, em nghĩ giữa chúng ta đến đây là chấm hết, em không muốn mình phải ràng buộc lấy nhau vì mình thật sự không đi xa hơn được.
- Em khinh anh không có bằng cấp, anh biết.

Vẫn nụ cười đểu, Đạt đưa tay lên vuốt tóc mình một cách điệu nghệ. Nhuận bất giác bật cười. Đã không còn cảm giác cho Đạt nên anh có làm gì bây giờ nữa thì cũng không thể rung động trái tim cô, nhất là cách show off lúc này, điệu bộ anh thật tức cười.

- Em cứ cười đi, nụ cười của em sẽ làm anh điêu đứng thêm nửa đời còn lại, anh biết được nhưng không có cách nào để giữ lại em. Nói thật đi, thằng nào ngon hơn anh, nhà, cửa, xe cộ việc làm...
- Thôi anh, đừng nói chuyện tào lao, em nghĩ hai chúng ta không hạp nhau về mọi hình thức cốt cách và suy nghĩ.
- Anh không cam lòng, nhất định em bỏ anh vì một thằng nào đó ..
- Em gọi đồ ăn, anh ăn gì?
- Lại đánh trống lãng, thôi được , tùy ý em.

Nhuận gọi canh cá bông lau, rau muống xào tỏi, và cá kho tộ. Nước mắt Đạt rưng rưng.

- Như vậy mà em nói là em không thương yêu anh? Em order những món anh thích, tại sao? Em nói đi, hay em muốn trêu chọc cho trái tim anh tan nát thêm?
- Đạt, đừng gây gổ nữa, sau bữa cơm này mình là bạn bè. Món gì không quan trọng đối với em, em muốn order như vậy là em nghĩ đến anh sẽ là người bạn thật tốt của em sau này.

Đạt cụp mắt xuống rồi bỗng nhiên nãy ra ý nghĩ khác. Quắt bồi bàn lại :

- Cho tôi 2 ly rượu đỏ
- Em không uống rượu
- Cho tôi 1 ly rượu đỏ và 1 ly nước cam vắt.

Xoay qua Nhuận anh nói :

- Anh cũng không phải order nó vì em thích nó, mà là muốn sau này em sẽ không bao giờ quên anh.

Tiếng chuông nhắn tin reo lên Nhuận bối rối như người có tội trước cặp mắt soi mói của Đạt. Cô bước vội vào phòng vệ sinh. " Anh lo quá, ngủ không được, em có ok không? " Cô nhắn lại " Em ok, ăn xong em về nhà, anh ngủ ngon " đoạn bước ra mím môi vờ như mới thoa son lại. Đạt ngắm cô từ đầu tới chân, người anh yêu thương đang đứng trước mặt sau vài tiếng nữa sẽ trở thành bè bàn thông thường. Không cam lòng, anh thật sự không cam lòng.
Vừa ngồi xuống ghế Nhuận đặt ra câu hỏi để chửa sự lúng túng của mình.

- Anh không hỏi em người đó là ai sao?
- Nếu em không còn là bạn gái anh thì điều đó có gì là quan trọng.
- Cheer, cám ơn anh đã chấp nhận điều mà em giải thích.
- Sau ly này mình sẽ nhớ nhau suốt đời
- Lại đùa nữa... Em chúc anh tìm được người anh thương và lập gia đình thật hạnh phúc ! Ui, sao em chóng mặt quá...
- Nãy giờ người uống rượu là anh, em đừng nói là em uống nước cam xong xỉn nha. Nếu mệt anh đưa em về.
- Chắc sáng giờ chưa ăn gì nên em mệt
- Uống thêm miếng nước cam đi em, sẽ khỏe ra thôi. Còn không anh đưa em về.

Nhuận buông xuôi người trong vòng tay Đạt. Đạt nhẹ nhàng dìu nàng ra xe sau khi đặt tờ môt trăm đô xuống bàn. Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì người bồi bàn tới ngớ ngẩn nhìn theo, quái lạ sao order đồ ăn chưa kịp mang ra , mới uống có 1 ly mà 2 người đã đi ra. Chắc họ sẽ quay lại mau thôi, nghĩ vậy nên anh bồi bàn chưa dọn bàn. Phía góc bên kia phòng ăn đèn tối lờ mờ, một người thanh niên khác bước lẹ về phía bàn cầm lên ly nước cam rồi hốt hoảng la lên :

- Manager đâu, ra đây xem trong nước cam có vấn đề
- Làm gì có
- Không lẽ thằng Đạt nó bỏ gì vô đó
- Ông chạy theo đi...
- Gọi 911 đi

Các bàn bên cạnh đổ xô lại, người bàn kẻ tán :

- Tui thấy chú đó bỏ cái ly xuống bàn làm gì đó, tui tưởng chú khuấy cho đường tan chớ ai biết chú đó bỏ gì vô.
- Họ là 1 cặp, đi party thấy nhảy chung mà, chắc cô không được khỏe nên bạn trai dìu về thôi...
- Hồi nãy tui không nghe lén, nhưng lúc tui đi lấy order nghe họ nói chuyện chia tay

Người thanh niên nọ lao vụt ra khỏi nhà hàng nhưng xe của Nhuận đã rời khỏi cách đó 10 phút , anh ta lo lắng cực độ, lao vào nhà hàng bảo manager giữ lại ly nước cam làm vật chứng để có gì báo cảnh sát. Sau đó anh chạy ra xe mình vọt thật lẹ rét bánh ra khỏi parking chạy vèo về nhà Nhuận. Xe Thuận không có, cả nhà Thuận ai cũng xanh méc mặt mày. Họ lo lắng Nhuận sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không muốn báo cảnh sát, nếu có gì thì lại tai tiếng hổ mặt bà con giòng họ.

- Cao, cháu đừng báo cảnh sát, làm ơn nha, lỡ có gì làm sao gia đình bác ngẩn mặt lên với người ta. Hơn nữa dù gì thằng Đạt và con Nhuận cũng là bạn trai bạn gái, không lẽ nào thằng Đạt làm chuyện hại con Nhuận?
- Cháu cũng không biết, nhưng cháu ngồi ở góc nhà hàng, rõ ràng là Nhuận bước vào khỏe khoắn nhưng bước ra thì Đạt phải dìu đi, huống chi họ chưa ăn gì mới uống nước thôi. Mà nước cam.... cháu biết rõ ràng là có bỏ thuốc vô đó, nghe mùi lạ lắm, cháu không nói ngoa đâu. Nếu bác đã nói vậy cháu không còn biết nói gì nữa, cháu xin phép đi về.

Cao bước ra khỏi nhà Nhuận, lòng dạ không yên, nếu Nhuận chỉ mệt và đi hóng gió với Đạt thì rõ ràng Cao là người vô duyên nhất trên thế giới này. Anh lái xe đi lòng vòng tâm trí không còn biết đường nào mà tính. Tuần trước khi anh ngỏ lời yêu thương Nhuận, cô bảo cho cô thêm thời gian vì cô chưa nói chuyện dứt khoát với Đạt, nay cô đi chung với Đạt và 2 người dìu nhau đi hay làm gì nữa thì cũng ngoài tầm với của Cao. Hôm nay mình đã đóng 1 tuồng không ra gì mà vai chính là mình, thằng hề ngu ngốc. Cao lái xe đi mãi bất ngờ thắng lại, một chiếc xe giống như của Đạt vừa vượt đèn đỏ phía bên kia ngã tư. Đoàn xe phía sau Cao bấm kèn inh ỏi, có người thò đầu ra chửi Cao không biết cách lái xe, may mà không ai bị đụng. Cao mím môi chạy theo hướng chiếc xe của Đạt, cuối cùng cũng đã đậu trước nhà Nhuận. Không khỏi ngạc nhiên vừa nóng như lửa đốt, Cao mở cửa xe không đóng lao vào nhà nắm cổ áo Đạt.

- Mày thả tao ra, tao cảnh cáo mày, luật sư của tao không đưa mày vô tù tao không làm người.
- Cao, cháu từ từ nói chuyện đâu còn có đó.
- Nhuận đâu?
- Không phải chuyện của mầy, tao đang có chuyện phải bàn với gia đình của fiance tao, cút ra khỏi nhà nếu mày không muốn quê mặt.
-Cháu để từ từ , ngồi xuống đi Đạt, chuyện là sao?
- Con muốn hỏi cưới em Nhuận, 2 bác cũng đã hiểu tụi con thương nhau lâu rồi.
- Vậy con Nhuận đâu?
- Nhuận bị mệt nằm ở nhà con.
-Tại sao con không chở nó về mà lại để nó ở đó?
- Mai Nhuận về 2 bác đừng lo. Vậy 2 bác đồng ý cho tụi con cưới nhau tháng tới không?
- Chờ con Nhuận về rồi tính, mà sao nó không bắt phone?
- Dạ Nhuận mệt nên ngủ rồi
- Trời, con gái con lứa, nó làm tôi xấu hổ quá...!

Cao rời nhà Nhuận không một lời từ giã, anh đã đóng vai hề 1 cách ngu xuẩn, nhưng anh không tin cảm giác của mình là sai, rõ ràng Nhuận được Đạt dìu về sau khi uống ly nước cam. Năm năm thương thầm một người để rồi khi ngỏ lời được với người mình yêu thì ba ngày sau nàng bị Đạt thuốc. Chắc chắn cô bị Đạt thuốc để hãm hại cô. Cao lái xe về phía nhà Đạt, một bóng thiếu nữ bước ra loạng choạng say mèm.

- Đang uống sao Đạt bỏ đi đâu vậy, đêm nay là đêm cuối, Đạt nghĩ em không buồn sao? Nhưng mà buồn lúc này để sau này mình không hối hận phải ràng buộc nhau đúng không? Nhuận có yêu Đạt, có yêu Đạt, nhưng không thể đâu Đạt ơi....
-Nhuận, sao em say bí tỉ vậy, anh chở em về
-Anh mới chở em về, anh chở em về... đêm nay mình phải uống, phải uống cho em nói hết lòng em, em không muốn chia tay, nhưng mình nên chia tay..

Từng lời nói của Nhuận khiến Cao vừa mừng vừa lo, Cao ôm lấy Nhuận ngồi xuống thảm cỏ mềm. Nhuận say quá, mùi rượu đỏ và mùi nước cam còn đượm môi nồng. Cô mềm dịu trong lòng Cao, xác thân Cao rung lên không cách nào tả được. Cao ôm cô, hôn lên môi lên mắt, Nhuận như bị thôi miên cô hôn anh lại thật nhẹ.

- Anh đừng buồn nhé Đạt, nụ hôn cuối phải không? Anh biết không, người ta yêu em hơn anh, em muốn chia tay với anh vì mình không hạp, nhưng em chưa yêu người ta đâu, em chưa yêu một ai hết, anh đừng lo...

Cao như bị tát nước vào mặt, thì ra Nhuận không yêu thương mình. Chỉ có mình mơ tưởng vẩn vơ. Nhuận không yêu mình, Nhuận còn yêu Đạt, chỉ bất quá nàng muốn dựa vào anh để rời xa Đạt. Ôi , lòng dạ con gái ác độc quá !

... còn tiếp.....

AiTinh
07-13-2013, 06:08 AM
Truyện hay mà buồn thiệt áh Lỳ......:hoa:.......đúng là làm đàn bà con gái dễ bị khổ sở và thiệt thòi hơn đàn ông !!!

TT_LưuLyTím_TT
07-13-2013, 02:50 PM
Truyện hay mà buồn thiệt áh Lỳ......:hoa:.......đúng là làm đàn bà con gái dễ bị khổ sở và thiệt thòi hơn đàn ông !!!

Dạ sis Ái , em nghĩ bỡi vì từ khi được sanh ra cho tới lúc lớn lên phái nữ luôn bị thiệt thòi, thứ nhất là trinh tiết, và còn quá nhiều điều khiến tâm trí phụ nữ lo lắng, khổ sở, điêu đứng. Dù tới ngay hôm nay xã hội đã lên tiếng xóa dịu đi bớt những phong kiếng cổ hũ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm đi sự ác cảm mỉa mai khiến rất nhiều người con gái mặc cảm, xấu hổ không ngẩn mặt lên với đời được. Trong khi đó đàn ông không phải ai cũng xấu, chỉ là vì sự ảnh hưởng trai năm thê bảy thiếp và là phái mạnh nên có thể dễ dàng vượt qua mọi sự. Đàn bà con gái đôi khi không phải khôn ba năm dại một giờ, không phải không biết kềm chế nhưng một khi bị hại thì khôn trăm năm uống 1 ly thuốc mê vào lúc đó chỉ có Thượng Đế mới cứu được họ. Vấn đề là sau bao nhiêu chông gai, đau khổ liệu họ có tự đứng lên được không hay sống cuộc đời còn lại với hận thù, mặc cảm....

TT_LưuLyTím_TT
07-13-2013, 05:26 PM
.... tiếp theo....

-Anh đừng nghĩ em say nha Đạt, bỡi vì em muốn cùng anh vui trọn hôm nay..
-Em say rồi, anh phải đưa em về nhà. Ba mẹ em đang lo..
-Anh muốn sao cũng được, nhưng bây giờ em muốn được ngủ một giấc thiệt ngon...

Nhuận thiếp đi trong cơn say, áo quần xốc xếch, tóc tai xỏa dài rũ rượi. Trong bóng đèn đêm Cao say sưa chiêm ngưỡng cô. Anh vén những cọng tóc rơi trên khuôn mặt diễm kiều mà quên mất trời đất vạn vật xung quanh. Đặt nụ hôn lên trán lần xuống mắt, chiếc mủi thanh tú, đôi môi chín mọng ấm áp, xuống chiếc cổ thon nõn nà da thịt. Nhuận như cảm giác điều gì đó nhưng cô không thể cử động được

- Anh Đạt anh Đạt... em có yêu anh nhưng em muốn mình cho nhau 1 thời gian để suy nghĩ , em có yêu anh....

Cao không chở Nhuận về, anh nghĩ nếu Nhuận về tới nhà thì gia đình Nhuận sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Đạt, anh chỉ là thằng hề. Năm năm trời trái tim mày nằm bên lề Cao ạ và bây giờ có khác chi đâu? Nghe Nhuận gọi tên Đạt, Cao ghen ghét Đạt quá đổi, Cao cảm thấy hận Nhuận, hận cái tình yêu dâng hiến một chiều không kết quả tốt đẹp. Cao không còn làm chủ được lý trí chỉ vì 3 chữ không cam lòng, anh vội vàng hấp tấp, mù quáng như một người điên vồ lấy thân thể của Nhuận. Xong việc Cao mới biết Nhuận vẫn là một cô gái còn trinh, sự ham muốn, hận thù ganh ghét khiến anh hại đời Nhuận trong một đoạn thời gian ngắn ngủi. Cao tự tát vào má mình, đấm vào ngực mình rồi ôm đầu khóc hụ hụ. Bóng đêm càng sâu thêm, như trong ác mộng, Cao mặc đồ vào cho Nhuận rồi như không thể sông nỗi với sự thật anh bỏ cô nằm nơi bãi cỏ trước nhà Đạt chạy vù đi trong tâm tư hổn loạn.

Tại nhà Nhuận, Đạt quỳ xuống chân thành trước chân ba mẹ Nhuận :

- Con xin hai bác tha lỗi, con đã cho Nhuận uống thuốc mê là vì muốn biết trong cơn say Nhuận sẽ nói lên lời thật trong lòng em ấy, con ngàn lần không muốn hại ai cả. Và vì vậy con đã hiểu ra Nhuận vẫn yêu thương con, có lẽ vì em ấy chưa hiểu con tường tận thôi nên mới đòi chia tay, và khi em uống say em có nói em vẫn yêu thương con nên con xin hai bác giúp cho 2 con toại nguyện, con hứa sẽ chăm sóc em yêu thương em hết cuộc đời.
- Cậu vì tìm hiểu sự thật mà cho con gái tui uống thuốc mê, còn gì khác nữa không? Mai kia mốt nọ cậu muốn tìm ra sự thật khác cậu sẽ cho nó uống thuốc độc phải không? Cậu về đi, đừng năn nĩ tôi nói tốt về cậu với nó giùm cho cậu.
-Ông đừng nóng, chuyện đâu còn có đó. Chờ con gái về nhà rồi tính tiếp.

Bà Duyên má của Nhuận tức đến ọc máu vẫn điềm tỉnh vuốt ve Đạt, bảo Đạt chở Nhuận về ngay cho bà. Thời buổi này con gái ra đường quá 12 giờ thì sẽ trở thành con gái hư. Dù hơn 30 năm sống trên đất Mỹ bà vẫn không thay đổi quan niệm và cách sống phong kiếng. Bà đã răn dạy Nhuận từng câu một, nhưng con gái được sanh ra trên đất Mỹ ngoan hiền như Nhuận khiến bà cũng an lòng. Cho tới giờ phút này thì lòng bà rối bời, không biết đứa con gái 22 tuổi của bà ra sao, nó đã làm bà hổ thẹn với họ hàng chưa. Nhưng biết đươc. Nhuận đang ngủ ở nhà Đạt và tuy là Đạt có bày tỏ mọi sự trong lòng bà vẫn không yên.

Đạt như không lay chuyển được lòng ba Nhuận, anh đành cáo lui, cụp mắt ra về. Anh sẽ chở Nhuận về trả cho ông bà, có lẽ từ nay ông bà cấm tuyệt không cho anh lui tới với Nhuận nữa cũng không chừng. Cho vừa lòng may nha Đạt, già đầu còn nông nổi, tưởng khôn hóa ngu, giờ thi ai cũng biết mày muốn tìm ra lòng dạ chân thật của người mày yêu bằng cách thuốc mê nó, cho nó uống rượu say mèm. Bây giờ mày có đi lạy trăm lạy ngàn lạy người ta cũng không tha thứ cho cái tội ngu si dại dột của mày.

Mở cửa xe ra chuẩn bị vào nhà mang Nhuận về thì Đạt hoảng hốt , Nhuận đang nằm ngoài thảm cỏ trước sân, cánh cửa nhà Đạt mở toang. Anh ngồi xướng ôm chầm lấy Nhuận la lên :

- Trời, say mèm như vầy không ngủ trong nhà mà đi ra đây té lên té xuống. Em có sao không Nhuận ơi? Dậy anh chở em về !

Bụng thì muốn chở Nhuận về liền nhưng Đạt lại sợ lần này chở cô về gia đình cô sẽ cấm cản và anh sẽ không còn gặp Nhuận được huống chi đám cưới đám hỏi. Đạt ôm lấy mặt Nhuận vừa hôn vừa khóc như một đứa trẻ con.

- Anh có lỗi, anh xin em tha thứ....

Chát !

Một cái tát tai không đủ mạnh nhưng đủ để Đạt tỉnh trí. Anh luống cuống rút tay ra khỏi ngực Nhuận.

- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn xem nhịp tim em có đập không thôi, em thở nhẹ quá ...
- Sao em nằm ở đây? Giầy em đâu bóp em đâu? Anh cho em uống cái gì mà đau đầu đến vậy?
- Anh chỉ có cho em uống nước cam, còn rượu trong nhà anh em tự lấy..
- Nước cam? Rượu,... anh đã làm gì? Trời ơi.... !

Nhuận cảm thấy đầu óc cô choáng váng, thân thể uể oải và như có điều gì đó bị xúc phạm nặng nề. Cô lao vào đấm đá Đạt túi bụi, miệng hét lên xé giọng.

-Tui sống chết với anh, khốn nạn... khốn nạn... Tui thù anh Đạt ơi !

Đạt đứng đó chịu trận, nước mắt anh tuôn trào.

- Em đánh nữa đi, nhờ ly cam anh mới biết được em còn yêu anh. Anh đã đi xin ba mẹ em thứ lỗi và xin được cưới em.
- Cưới tui? Không, con người anh hèn hạ...
-Phải nếu anh không hèn hạ thì anh mất em cả đời. Giờ em muốn gì? Chỉ 1 chút thuốc trong nước cam thôi, giờ em muốn anh đi uống thuốc độc để nói lên những lời trong trái tim anh giành cho em anh sẽ uống. Anh đi uống nè !

Đạt để Nhuận đó , chạy vào gara tìm thuốc độc. Nhuận như người mất hồn, xấu hổ, tủi nhục, và biết bao cảm giác mà cô không sao diễn tả được. Trời ơi, ngoài thảm cỏ này chuyện gì xảy ra bao nhiêu người biết, cô sẽ giấu mặt đi đâu? Còn gì nữa đâu Nhuận ơi ! Cái quý giá nhất đã mất trong 1 lần say rượu. Cô cố nhớ lại nhưng không nhớ được chuyện gì. Chỉ biết bây giờ cô không còn con gái nữa. Hận Đạt đến muốn giết anh đi được. Nhuận khóc lóc vật vả.

Tìm không ra thuốc gì để uống, Đạt sực tỉnh ra phải đưa Nhuận về rồi tính tiếp, sợ sương gió xuống lạnh cô sẽ bệnh mất, hơn nữa ba mẹ Nhuận đang lo. Đạt lấy vội tấm chăn ra quấn lại cho Nhuận rồi đưa cô ra xe đi về. Nhuận không nói không rằng khóc lóc thảm thương.

- Xin lỗi em, anh có lỗi, đáng lẽ ra anh không nên làm như vậy. Anh chỉ muốn biết thật sự lòng em có còn yêu anh không thôi, một chút thuốc mê sẽ không làm hại em đâu, còn rượu là do em tự lấy uống chứ không phải anh. Anh đưa em về, ba mẹ đang lo. Anh xin lỗi em xin lỗi ba mẹ vì anh khờ khạo quá, vì anh yêu em quá thôi Nhuận ơi !
-....
- Mai em kiện anh ra tòa đi, anh xin chịu mọi hình phạt.
-....
- Em đừng khóc nữa kẽo không ba mẹ lại ghét bỏ anh, không cho anh gặp em.
-....
- Anh không đúng, anh sai rồi, nhưng mà thuốc mê đó chỉ làm người uống mê man chút thôi, chắc tự em uống thêm nhiều rượu nên mới đau đầu, chuyện nhỏ mà, anh xin lỗi , mai hết đau, anh hứa không làm như vậy nữa.
-Chuyện nhỏ?????? Trời ơi nếu tui giết được anh tui đã giết rồi.
-Anh xin lỗi, biết nói làm sao đây? Em cứ tự nhiên xử anh theo ý em muốn, anh xin chấp nhận hết.

Xe chưa vào cổng cửa nhà của Nhuận đã mở toan, ông bà Duyên Bình nhào ra đón con vào hỏi thăm đủ chuyện.

-Con sao rồi? Có sao không? Chóng mặt nhức đầu...?
-Con không có gì, chỉ hơi mệt thôi, ba mẹ để con yên.

Nhuận uể oải đi lên lầu nằm xuống giường. Nước mắt lăn đôi giòng tưởng chừng như không cạn. Ba Nhuận thấy con gái cuộn trong chiếc chăn thì tức điên lên, chạy vào phòng lấy cây súng ngắn ra kè lên đầu Đạt.

- Con gái tao có chuyện gì thì mày không sống được với tao.
- Ông, ông ơi, đừng làm bậy ! Tui van ông !

Mẹ Nhuận chạy lên xô Đạt ra khỏi nhà :

- Thằng chó chết, mày không còn lời nào để nói nữa thì cút ngay đi, tao không muốn có một đứa con rễ như mày, đừng mơ mộng ao? Đi , đi cho khuất mắt tao !
- Con xin lỗi hai bác !

Đạt nghẹn ngào đi ra khỏi nhà ông bà Duyên Bình. Xe lăn bánh từ từ như không biết đâu là định hướng. Vậy là xong, không còn gì để cứu chửa. Đạt bật cười cho chuyện làm dại dột của mình. Yêu là gì khiến cho con người ta mù quáng? Mấy tháng trước lúc ăn nhậu nghe mấy thằng bạn nói cho con gái uống thuốc mê thì sẽ nói ra hết những gì trong lòng. Vì muốn giữ lại Nhuận biết được trái tim Nhuận có thuộc về mình không nên Đạt chỉ còn cách cuối cùng là cho vào đó thử 1 tý trong ly nước cam của Nhuận. Sau đó về tới nhà Đạt, chờ cho Nhuận nói, Đạt buồn rầu lấy chai rượu ra nhâm nhi. Thấy Nhuận cũng không nói gì nên mình Đạt uống, không biết vì sao Nhuận nổi hứng lên uống ừng ực rồi lấy thêm chai khác ra uống. Biết rằng khi chia tay có lẽ cả 2 đều buồn, Đạt để cho Nhuận uống thoải mái. Khi Nhuận say thật sự, cô nói vẫn yêu Đạt. Đạt mừng vui tông cửa chạy đi xin ba mẹ Nhuận cho làm đám cưới. Hết cơn say Nhuận lại chửi mình , đánh mình, và ba mẹ Nhuận lại khinh khi hận thù mình tới vậy. Đạt thở dài ngao ngán. Bỗng dưng tiếng nhắn tin trong phone reo lên. Đạt tưởng của mình nhưng rõ ràng là máy của Nhuận. Đạt ngừng xe lại, nhoài người ra phía sau lượm chiếc phone lên và đọc :
- " Anh là thằng khốn nạn, anh không thể kềm chế được bản thân mình nên đã làm nên chuyện đồi bại với em. Anh không thể nào tiếp tục sống với tội lỗi anh đã gây ra nhưng anh xin em cho anh chăm sóc em trong cuộc đời còn lại. Như em đã biết, anh yêu em vô cũng Nhuận ơi. Anh xin em thứ tha ! Gọi cho anh khi em tỉnh lại. Xin lỗi em , đáng lý anh phải mang em về nhà, đáng lẽ anh phải tôn trọng em không làm thương hại tới em. Anh thật sự không biết em còn trinh, anh cũng thật sự không biết tại sao anh không ngăn được từ cảm giác cho tới lý trí. Có lẽ bỡi anh đã quá yêu em, yêu đến khùng điêm mất rồi. Em về nhà chưa? Khi nào rảnh gọi cho anh. Cho anh một ân huệ trong đời này nha em. Hãy cứu sống trái tim cô độc của anh. Không có em anh chết mất Nhuận ơi ! Cứu anh , please ! "

- Cái thằng khốn nạn này... Thảo nào Nhuận nằm ngoài sân quần áo xốc xếch , tỉnh dậy Nhuận đánh đá tao túi bụi vì mày... Khốn nạn thiệt mà ! Mày biết không thắng được tao nên cướp đi cái quý giá nhất của người tao yêu? Đồ tồi !

Đạt đấm ngực, tông đầu vào tay lái xe đùng đùng cho đở tức. Anh sẽ phải làm gì đây? Nhuận ơi, làm sao nói cho em biết điều này? Em làm sao chịu đựng được. Bắt đầu là lỗi do anh ích kỷ, do anh ngu xuẩn, để em say xỉn đánh mất đời con gái trong tay thằng khác. Anh ngu không ai bằng, ngu không ai bằng ! Anh sẽ phải làm gì cho em hiểu, nếu em biết người xâm phạm em không phải là anh, em sẽ tha thứ cho anh nhưng em sẽ làm sao khi đối diện với anh, với mọi người? Đạt suy nghĩ miên man, điên dại cấu xé lòng mình. Lúc này đây nếu anh thấy Cao trước mặt anh sẽ giết Cao mất. Thằng tình địch tồi bại nhất thế gian ! Phần mình, nếu không vì mình thì Nhuận đâu bị hại, mình mới là thằng đáng chết nhất !

--------

Nhuận nằm trong phòng chờ giải phẩu, y tá và bác sỹ hỏi thăm về tình trạng của cô và quyết định tiến hành nạo thai. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà trân trân mà lòng thì tủi nhục, như kẻ tội lỗi không thể còn hình phạt nào thỏa đáng. Đứa con đầu đời của cô với Đạt sẽ được tử hình trong vòng vài phút và cô là kẻ gián tiếp giết chết nó. Bỗng cửa phòng bật mở, Đạt lao vào mặc dù bị cản bởi những người bảo vệ. Bác sỹ và y tá dừng lại không thi hành để tìm hiểu cớ sự.
- Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi phải gặp Nhuận.
- Anh vào đây làm gì?
-Cái phone em tưởng mất lâu rồi đây nè, là anh giữ không dám đưa lại cho em. Trả lại cho em !
-Cái phone thôi mà làm gì quan trọng vậy? Anh đi ra ngay !
- Em đọc đi, tin nhắn của thằng Cao đó.

Mặt Nhuận tái đi, cô không tin ở mắt mình, những dòng tin dơ bẩn. Khủng khiếp !

- Em hiểu chưa? Em nên làm và không nên làm gì thì tự em quyết định. Anh chỉ muốn em biết được chân tướng người chồng tương lai của em thôi.
-Anh Cao???? Sao lại là anh Cao? Trong mắt em ảnh luôn là thần tượng, luôn là người cho em kính nễ. Ảnh yêu thương chiều chuộng em hết lòng. Trời ơi ! Ảnh là người khuyên em đi bỏ đứa con này để em không bị ràng buộc bởi anh, thì ra....

- Người đàn ông khi yêu ích kỷ lắm phải không em, họ sẽ làm mọi chuyện để chiếm được những gì họ muốn. Anh cũng là một thằng tồi , là kẻ đầu tiên hại em đến nông nổi này. Anh không còn tha thiết xin em thứ tội, anh không còn đáng để em yêu, anh chỉ muốn em sẽ không hối hận những gì sắp tới... Dù anh có thuốc em nhưng anh tôn trọng em và trinh tiết của em. Anh không muốn kết cuộc như vậy đâu Nhuận ơi !
- Muộn rồi anh ! Nhưng điều em không ngờ là anh Cao có thể làm điều như vậy. Em quyết định rồi, anh đi ra đi , dù sao cũng cám ơn anh đã nói lên sự thật. Em biết xử sao với anh Cao và bản thân em.
- Em đã quyết định? Anh tôn trọng quyết định của em, xin em bảo trọng !

Trái tim Nhuận tan nát. Đi lại với Cao bấy nhiêu lâu sau lần chia tay và uống thuốc mê do Đạt bỏ vào Ly, chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng được Cao chính là người thật sự hại đời cô. Ngay sau khi cô hiểu lầm Đạt đã lấy mất đi trinh tiết của mình thì Cao cũng không nói lời gì. Cao nghĩ rằng chiếc phone của cô đã mất và sự hiểu lầm của cô với Đạt sẽ là lợi thế cho Cao chiếm trọn trái tim Nhuận. Bây giờ Nhuận mới thật sự hiểu con người của Cao thâm hiểm đạo đức giả biết chừng nào. Cô không tưởng tượng ra được Cao lại một lần nữa khuyên cô bỏ đi bào thai trong bụng có phải vì anh ta nghi ngời sau khi anh ta hại đời cô Đạt cũng có phần? Cô không hiểu nỗi, trái tim như vỡ tung, đầu óc suy diễn ra đủ điều kinh khủng nhất. Cô không còn tin trên thế gian này điều gì là công bằng, cô không tin có Thượng Đế, Chúa, Phật, cô chỉ tin có nỗi đau và sự ích kỷ đang đấu tranh với cô kịch liệt.

- Bác sỹ, tôi quyết định rồi, tiến hành đi !

Những giọt nước mắt theo nhau rơi, lúc mê lúc tỉnh, sau cùng cô cũng đã trút bỏ được cục máu trong bụng do Cao ban tặng. Cô cảm thấy khỏe như vừa trả nợ xong, nhưng lại vô cùng đau khổ khi vừa ban cho mình một tội danh mà cả kiếp người còn lại của cô sẽ rất bi thương, tội danh Mẹ Giết Con ! Một chữ đơn giản " Abortion" là một vết thương không bao giờ lành lại trong tâm hồn cô. Trời sẽ phạt mày, Chúa sẽ không tha mày, Phật sẽ không còn chút thương yêu dành cho mày đâu Nhuận ơi !

Những năm tháng trôi theo sau đó, cuối cũng Nhuận cũng đã lập gia đình với một người đàn ông mà cả hai đều yêu thương nhau. Dĩ vãng của cô với Đạt và Cao cũng đã nhạt nhòa. Cô đã đứng lên sau lần vấp ngã, cay cú, hận thù, chua xót và những cảm giác tủi nhục không bao giờ quên. Cô tha thứ cho họ, cho sự tranh đua, ích kỷ , nhỏ nhen. Cô tha thứ tất cả nhưng không thể tha thứ cho mình về tội giết con. Mỗi khi gặp một đứa trẻ đi ngang qua, cô lại nghĩ tới đứa con mà cô trút bỏ, cảm giác ác độc vô cảm của mình khi đã nạo thai. Cô cũng đã rất ích kỷ, cô tự quyết định bỏ đi bào thai trong bụng để sau này tương lai của cô không bị ràng buộc, đứa con cô sanh ra sẽ không là mối nghi ngờ, sẽ không ai biết được cô bị ai hại đời. Nhưng cô vẫn không thể ngủ yên giấc khi nhớ lại cảm giác trút bỏ đứa con vô tội. Hai người đàn ông kia rất đáng tội nhưng tội của cô mới là ích kỷ nhát, ghê tởm nhất ! Cả cuộc đời còn lại cô không thể ngẩn mặt lên nhìn đời ! Từng đêm cô nguyện xin trời đất ban cho mình sự trừng phạt nặng nề nhất để chuộc tội lỗi của mình. Cô khóc thầm " Con ơi, mẹ có lỗi với con ! "

Hết.

TTTT