PDA

View Full Version : Lời muốn nói...


Tú_Yên
05-10-2010, 02:27 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2017/05/atrg11.jpg


Ba năm_Một chặng đường
Ngày 06-05-2010

Ba năm !
Cũng đúng vào giờ và ngày tháng nầy ba năm về trước, mình đã post bài thơ đầu tiên lên DĐ KHPT, sau một thời gian dài im ắng.
Nói đúng hơn thì chính nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền, đã chôn vùi, khuất lấp đi niềm mơ hoài và khát vọng mà mình ấp ủ cả đời đối với niềm đam mê văn chương.
Bao nhiêu năm qua đi, mình đã sống như một chiếc bóng lặng lờ, âm thầm với những lo toan, suy tính. Nỗi nhớ đau đáu về một thời nào xa lắc vẫn luôn đè nặng và âm ỉ mãi trong lòng không chút phôi pha.

Có thể nào quên khi cả đời mình chỉ có một tình yêu duy nhất là Thơ


Thơ Tôi viết để cho đời
Ví như làn gió giữa trời nhẹ bay.


Cuộc đời đã không cho mình niềm vui. Tất cả chỉ là những chuỗi ngày truân chuyên, vất vã. Vậy thì...


Biết gửi vào đâu những nỗi buồn
Đêm về thinh lặng với trăng suông
Góp gom hương gió thành câu_chữ
Dệt chút duyên thơ ghép mộng thường.


Thế đấy !
Chỉ là chút ước ao
Chỉ là những tâm sự
Chỉ là niềm suy tư
Chỉ là một giấc mộng bình thường đơn giản...
Vậy mà mình chẳng biết phải làm sao hay nói với ai cho lòng riêng nhẹ bớt.
Thôi thì đành phải bỏ hết vào thơ...cho gió mang đi...tung hê hết cả vào khoảng không bao la trùng trùng dịu vợi.


Gió đi, bỏ lại mình Ta
Ngày qua, rồi lại ngày qua - qua ngày.


Làn gió - không hình, không bóng, không sắc, không hương
Làn gió - như không, như có và bất ngờ đi, đến...

Gió cứ vẩn vơ, bay đi...bay mãi mà không hề ngưng nghỉ, cũng chẳng biết đi đâu, về đâu và nơi nào là điểm dừng lại cuối cùng...
Thơ mình đã như thế đấy !
Một ngày qua đi...qua đi...qua đi...
Rồi thì tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, là mơ hồ, là mông lung, huyễn hoặc...
Rồi thì mình cũng chẳng có gì và còn lại gì trong sự dần xoay của vũ trụ bao la.

Cái "sự nghiệp văn chương", nghe như lớn lao, thấy như vĩ đại...
Cuối cùng cũng chỉ "như làn gió" bay vèo - mất tăm, mất tích, không mong gì níu giữ hay nắm bắt vào tay.

Rất nhiều khi, mình tự hỏi: Mình từ đâu đến và cuối cùng mình lại sẽ về đâu ?
Cứ nghĩ đến kiếp con người như bọt nước chợt có, chợt tan. Như đời phù du vừa trông thấy rồi lại mất...thật khó mà không buông tiếng thở dài ngao ngán !

Mình đấy !
Rồi cũng sẽ như thế - một ngày nào đó, mình sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian nầy...
Lặng lẽ...âm thầm...và cái tên Tú_Yên sẽ lại dần chìm vào quên lãng, ngay cả trong lòng những người đã từng một thời quý yêu, thân thiết !
Lại cảm thấy xót lòng khi nghĩ đến cái sự nghiêp văn chương (!) Không biết lúc ấy có ai, còn ai (?) để nhớ, để thương, để chắt chiu, nâng niu gìn giữ những tâm tư, tình cảm, những vui buồn của một "đời thơ" mà mình đã gửi vào đó tất cả những gì ấp yêu, trân quý với cả trái tim nồng nàn đầy mơ và mộng ?
...Những đứa con thân thiết, được chắt lọc và hình thành từ tâm huyết, từ những tiếng thở dài lặng lẽ và cả từ những giọt lệ âm thầm, không một ai hay.

Thời gian cứ trôi
Trái đất cứ quay
Con người cứ sống
Để rồi điểm đến cuối cùng cũng chỉ là hư vô...Mong manh, mơ hồ trong tâm tưởng mà lại không thể nào từ chối hay xua đuổi ra khỏi kiếp con người.


Thơ Tôi như nốt nhạc trầm
Nghìn năm cứ mãi âm thầm thế thôi
Thơ Tôi là gió mồ côi
Vẩn vơ theo bóng mùa trôi cuối chiều.


Ba năm !
Hơn một ngàn ngày, mình đã lang thang khắp nơi và dòng thơ mênh mang của mình cũng đã trôi đi đến cùng trời cuối đất để đi vào lòng bè bạn năm châu.

Hì !
Nghĩ cũng thật là kỳ, bạn bè thì đông vô số, mà nhìn lại thì vẫn như...chỉ một mình !
Thật lòng mà nói, không biết có phải thật sự là mình có bạn không, hay mãi mãi vẫn chỉ là một Tú_Yên cô độc, lẻ loi và lạc lõng vô cùng ở những nơi đi đến !

Có những điều, nếu không ở vào hoàn cảnh, ta sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của người trong cuộc.
Cũng có nhiều người muốn được và đã về thăm, nhưng sau đấy thì tất cả cũng chỉ như bọt xà phòng hay chiếc bóng bay khi chạm vào gai nhọn - Cuộc sống thật luôn cay đắng và bạc bẻo chứ đâu được ngọt ngào hay lý tưởng như...thơ - Tú_Yên ngoài đời cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, lam lũ vì mưu sinh chứ đâu đã là một tiểu thư khuê các, thanh tao, lá ngọc cành vàng và đầy thi vị như những câu_chữ mượt mà, sâu lắng nỗi niềm khiến ai cũng phải chạnh lòng thương cảm.

Cho dù thế nào đi nữa, Mình vẫn yêu thơ, vì đấy là nơi mình có thể bộc bạch tất cả những điều không thể nói mà chẳng cần bận tâm ngại ngần hay lo lắng.


Biết rằng - Thơ chỉ là thơ
Nhưng là nơi để gửi chờ, gửi thương
Gửi lòng mình với vấn vương
Gửi Ta vào những thoáng hương xa mờ.

Để mơ - mơ giấc mộng hờ...
Mong manh như gió bên bờ nhân sinh
Thơ Tôi, viết chỉ một mình
Nhưng trang trải hết tâm tình - thế gian.


Cả một đời thơ, mỗi câu, mỗi chữ...mình đã chắt chiu, chọn lọc...Chỉ mong trút cạn nỗi lòng cũng như có thể nói thay người khác: Tình yêu_Nỗi nhớ_Thương cảm_Sân si và luôn cả bao điều giấu kín trong tận cùng góc khuất của những tâm hồn đầy giông tố.


Ta vẫn thường thầm lặng
Những sớm mai, những chiều
Trang thơ buồn luôn mở
Ghi lại biết bao điều...


Thơ là mình - Mình là Thơ !
Có ai đó nói rằng: Thơ chỉ là những điều viễn vông, giả tạo, không làm nên cơm gạo cũng chẳng thể hiện được gì trong cuộc sống đời thường ?? Người thơ thì luôn ngất ngưỡng giữa chín tầng trời, thả hồn vào khoảng mông lung và luôn mơ hồ không thực tế ??

Riêng mình, thơ là tất cả những gì sâu kín, tốt đẹp nhất trong tim, trong trí, được kết hợp từ những câu từ, ngôn ngữ. Những gì trong tận cùng ngóc ngách của tâm tư con người: lời khó nói, niềm vui, nỗi buồn...tất cả đã được diễn đạt thành lời, để bày tỏ, để bộc bạch...cho dù đôi khi chỉ là để tự nói với chính mình hay viết chỉ để...mình xem.


Thơ là thơ ?
Thơ cũng chỉ là thơ
Là bao nỗi đợi chờ, khao khát
Là mảnh đất cho tâm hồn đi lạc
Là khung trời phờ phạc những mênh mang.

Thơ là Thơ ?
Là câu_chữ lang thang...


Và "người thơ" thì vẫn mãi là một con người bình thường như biết bao nhiêu người khác: ăn, uống, ngủ, nghỉ...Cũng tất bật vì công cuộc mưu sinh, vẫn phải gồng mình chống chọi với biết bao chông gai, cạm bẫy trên trường đời - vẫn sống thực tế và không hề xa rời xã hội.
...

Ba năm rồi !
Mình vẫn một mình với khung trời tưởng chừng êm đềm những lại đầy giông tố.
Mình vẫn cười, vẫn nói với biết bao người được gọi là bạn trong thế giới ảo mông lung nhưng cũng lắm nỗi se sắt đau đến xé lòng !
Ai cũng mong muốn được vui vẻ, được thong dong, được hòa mình vào cuộc sống muôn màu.
Ai cũng thích được mọi người vây quanh với những vòng tay thương yêu, ấm áp.
Ai cũng mộng điều sang cả, danh vị và bạc tiền.
Ai cũng...

Và mình cũng thế !
Khung trời thơ - Không gian thơ - Tiếng thơ...là niềm mơ hoài giấu kín (!)
Cuộc sống khốn khó, gian nan và nhiều trúc trắc vẫn là điều thực tế phải lo lắng thường xuyên (?)
...

Ba năm rồi !
Mình đã sống như hai con người trong một diện mạo, để nhận chân rất nhiều điều mà chỉ nghĩ đến thôi đã thấy muốn rưng rưng...

Cũng có thể sẽ có một ngày...


Rồi một ngày,
Ta cũng sẽ ra đi
Bỏ lại sau lưng những gì yêu mến...
Là những trang thơ một thời thắm đượm
Là những tâm tình vay mượn giữa mông lung.

Rồi một ngày,
Ta chẳng biết nhớ nhung
Quên giông gió, bão bùng trong cuộc sống
Quên luôn thuở Ta đã từng ươm mộng
Xây tháp ngà trên bờ cát chênh vênh.

Rồi một ngày,
Ngày bỗng chợt...mông mênh.


Một ngày nào đấy mình sẽ vĩnh viễn rời bỏ thế giới ảo, sẽ thực sự rời xa những trang thơ, để mong tìm quên tất cả...Những gì thân thiết dấu yêu rồi thì cũng sẽ xóa nhòa theo từng nhịp bước của thời gian


Thời gian không bóng, không hình
Mà sao lại cứ làm mình băn khoăn ?
Một ngày
Một tháng
Một năm
Vòng quay cát bụi quay vòng nhân sinh.
Hoàng hôn lại đến bình minh
Nhẹ nhàng xoay chuyển cuốn mình trôi theo.

Thời gian là gió hắt hiu
Thời gian là sớm_là chiều...
thế thôi !


Vậy đấy !
Thời gian cũng chỉ là sớm_là chiều...mà cuốn hút cả đời ta.
Thời gian chỉ là hoàng hôn_là bình minh mà rồi tóc xanh bạc thếch.
Thời gian chỉ là những vòng quay bất tận vô tình mà hiu hắt cả kiếp con người.
...

Ba năm rồi !
Vui ít_buồn nhiều
Băn khoăn cũng lắm mà điều đớn đau cũng không phải là nhỏ !
Có lẽ chẳng một ai có thể hiểu được mình !?
...

Một thời đam mê
Một niềm mơ ước
Những điều mất_được

Nhìn lại chặng đường đã qua...
Mình vẫn là mình với những khoảng trống - không mùa...


Khép lại trang thơ lắm nhọc nhằn
Khép dòng suy tưởng ngập băn khoăn
Khép duyên trăm ngã - tình muôn hướng
Khép áng mây sầu đang bũa giăng.
...

Ta đi...khép cả mùa trăng
Tìm về với cõi vĩnh hằng - lung linh.



Vậy đi !
Cứ sống
Cứ viết
Và...đợi...chờ...
...

Tú_Yên
06-05-2010

thitrantrang
04-15-2011, 11:38 AM
Chào bạn Tú uyên

Mình thật sự xúc động khi đọc những dòng chữ chân thành , tâm huyết như máu tim đang tan hòa trong cơ thể.
Mình thì không may mắn có tài thơ như bạn , nhưng lại có cùng niềm yêu câu hay chữ đẹp , và xúc động với những gì xuất phát từ chân , thiện , mỹ

Mặc dù mình tự biết học vấn của mình chẳng bằng ai , với dăm ba câu từ đủ để đọc viết và ký tên nhưng khi đọc thơ mình vẫn có thể "bình loạn" được và vẫn cãm nhận được từng góc khuất của tâm tư người viết
Có thể lời mình viết không khéo để diễn tả hết ý mình muồn nói , nhưng mình tin , một niềm tin không thể lý giải được là bạn và thơ của bạn không dễ dàng phai nhòa trong lòng những ai đã được đọc qua,

Đồng thời mình muốn bạn hiểu và vui với niềm vui là bạn là người rất may mắn.May mắn vì được sở hữu một tài sản thật khổng lồ mà không phải ai muốn cũng được đó là biệt tài dùng từtrong thơ ca. Từ bạn dùng rất đơn giản nhưng lại lột tả một cách rất sâu sắc tâm tư tình cãm , đến những góc khuất nhất của con người.., còn rất nhiều điều mình muốn nói nữa nhưng thật ngại vì đây là lần đầu sơ ngộ, không khéo bạn ngợp thở chết mất thì sao
hic hic hic
chúc bạn vui nhé

Tú_Yên
05-02-2011, 01:02 AM
Chào bạn Tú uyen

Mình thật sự xúc động khi đọc những dòng chữ chân thành , tâm huyết như máu tim đang tan hòa trong cơ thể.
Mình thì không may mắn có tài thơ như bạn , nhưng lại có cùng niềm yêu câu hay chữ đẹp , và xúc động với những gì xuất phát từ chân , thiện , mỹ

Mặc dù mình tự biết học vấn của mình chẳng bằng ai , với dăm ba câu từ đủ để đọc viết và ký tên nhưng khi đọc thơ mình vẫn có thể "bình loạn" được và vẫn cãm nhận được từng góc khuất của tâm tư người viết
Có thể lời mình viết không khéo để diễn tả hết ý mình muồn nói , nhưng mình tin , một niềm tin không thể lý giải được là bạn và thơ của bạn không dễ dàng phai nhòa trong lòng những ai đã được đọc qua,

Đồng thời mình muốn bạn hiểu và vui với niềm vui là bạn là người rất may mắn.May mắn vì được sở hữu một tài sản thật khổng lồ mà không phải ai muốn cũng được đó là biệt tài dùng từtrong thơ ca. Từ bạn dùng rất đơn giản nhưng lại lột tả một cách rất sâu sắc tâm tư tình cãm , đến những góc khuất nhất của con người.., còn rất nhiều điều mình muốn nói nữa nhưng thật ngại vì đây là lần đầu sơ ngộ, không khéo bạn ngợp thở chết mất thì sao
hic hic hic
chúc bạn vui nhé



Xin chào thitrantrang !

Lâu rồi Tú_Yên không ghé trang văn. Nào hay đã được thitrantrang ghé thăm và còn để lại những lời...làm TY muốn...ngộp thở...vì...vui - Vui vì những câu chữ bình dị của mình lại luôn được mọi người đón nhận.

Thật thì TY chỉ viết theo đúng những suy nghĩ và tâm tư, cảm xúc của chính mình...
Cám ơn bạn rất nhiều với những lời động viên, khích lệ như thế.

Thân mến !

Tú_Yên
07-31-2016, 03:34 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2016/06/111.gif


Ngày giỗ Ba

Ba,
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 26 của Ba – cũng có nghĩa là con đã lớn thêm 26 tuổi nữa rồi đó.

Ba à !
Hăm sáu năm – khoảng thời gian không ngắn nhưng lại cũng chẳng phải là dài.
Bởi lẽ gần 10 ngàn ngày mà sao con thấy như chỉ mới đây thôi.

Con nhớ Ba, nhớ Má, nhớ chị Khanh – lại còn cả anh Hai Công và thằng út Tâm nữa.
Con nhớ mọi người biết bao !

Ba,
Dạo nầy con rất buồn đó Ba.
Nhìn quanh mình chẳng còn lấy một ai làm con thấy trơ trọi đến vô cùng.
Dì nhiên là con còn có Huy và Duy – 2 đứa con ngoan hiền, hiếu thảo hơn rất nhiều những thanh thiếu niên thời đại nầy – nhưng dẫu sao thì tụi nhỏ cũng không thể lấp đầy khoảng trống vời vợi ẩn kín trong lòng con khi ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi cùng sự nhớ thương day dứt về những người thân yêu đã ra đi vĩnh viễn.

Ba thương yêu !
Ai cũng đã bình yên và thanh thản ở một nơi mơ hồ nào đó – chỉ còn lại mỗi mình con !
Ước gì còn có chị ba – con cứ hay ước ao như vậy dù biết chắc rằng đó là điều không thể !
Không hiểu sao con lại nhớ chị Khanh con nhiều đến như thế !

Ba à !
Giỗ Ba con chẳng muốn làm gì.
Có bày biện cho nhiều thì rồi cũng chỉ một mình cùng với nỗi buồn ngày một nhân thêm lên thôi.

Chắc là con bị stress rồi – bởi dù cố dặn mình hãy “quên đi” nhưng con lại cứ luôn “lại nhớ”.
Con nhớ rất nhiều thứ…dù đó chỉ là những mờ mịt mông lung trải dài hàng mấy mươi năm.

Thắm thoát mà con đã sống bên cạnh cái Ao Lục Bình nầy hơn 50 năm.
Từ những ngày ấu thơ vô tư đi bắt chuồn chuồn – chỉ để xem chơi rồi thả. Hay hái bông Lục Bình để bày trò hàng quán….
Lại nhớ cả lúc đi bắt tép mòng hay cá hủng hỉnh trước ao vô chiên, nấu cơm trong cái xoong bé tí tẹo…rồi ngồi ăn ngon lành với cái tâm trạng vui tươi như đang làm được một điều gì thật lớn lao mà thấy an nhiên, thanh thản gì đâu.

Ba à !
Nghĩ cũng mắc cười ghê, phải không ?
Con giờ đã là “bà nội người ta” mà sao cứ hay bày đặt nhớ xa, nhớ xưa hoài.

Nhớ nhiều thì rốt lại cái buồn đọng lại sẽ lớn hơn, sâu hơn và mãi mãi đè năng lên tâm trí của mình thôi chứ đâu ích lợi gì, phải không Ba ?

Biết là vậy – mà sao con vẫn cứ luôn nhớ, Ba à !
Con đúng là…chỉ biết tự hành hạ chính mình !

Ba,
Ngày giỗ Ba – con không có gì ngoài những lời tâm sự.
Nói chuyện một mình gần như đã thành thói quen mãn tính – khi càng ngày con càng co cụm lại vì thấy sợ hãi thế gian nầy.
Tuổi đời càng cao thì con càng nhận ra được nhiều điều luôn làm mình thất vọng: trao đi sự trung thực – tấm chân tình – sự nhân ái hay lòng vị tha…thì cuối cùng mình chỉ nhận về sự dối trá – lọc lừa và sự đố kỵ nhỏ nhen…
Nhân sinh bây giờ dường như chỉ nhìn đời và đối nhân xử thế qua danh, lợi, tiền tài…
Họ vị kỷ, bon chen và tranh giành, đấu đá nhau mà không hề biết đến mệt mỏi đó Ba.

“Có tiền mua tiên cũng được”
“Vai mang túi bạc kè kè – Nói bậy, nói bạ chúng nghe rầm rầm”


Người xưa sao mà nói đúng đến lạ lùng.
Chỉ cần hào nhoáng, chỉ cần xum xoe rủng rỉnh túi đầy…
Chỉ cần bỏ tiền ra thì lời nói trật đến mười mươi cũng trờ thành “thánh chỉ”
Người có trong tay càng nhiều tiền thì cái gì của họ cũng thành ra “đúng” hết đó Ba !
Thế gian bây giờ chỉ nhìn và đánh giá phẩm chất con người qua bề ngoài kiểu cách mà thôi !


Ba,
Con rất buồn và rất nhớ Ba – không phải chỉ là hôm nay mà gần như lúc nào con cũng rất nhớ những người trong gia đình mình.



Hãy thanh thản.
Hãy bình yên.
Nếu có kiếp sau – con mong Ba sẽ có được một đời người với vô vàn những điều như ý và đủ đầy hạnh phúc, Ba nghen.

Con gái nhỏ ngày xưa của Ba(26-06-2016/22-05 Bính Thân)

Tú_Yên
08-24-2016, 06:19 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2016/05/ng9.jpg


Một ngày ở quê...


Trên đời – luôn có rất nhiều người cứ hay thích nói những chuyện cao vời, luôn muốn chứng tỏ cái tôi thông thái với bộ óc sâu xa…và luôn muốn mình là một người kiệt xuất mà ai ai cũng đều phải biết đến.

Với những tiến bộ không tưởng, sự nhanh nhạy vượt bậc của thời đại điện tử và hệ thống thông tin viễn liên toàn cầu hiện nay thì người ta lại càng tha hồ mà “chứng tỏ sự siêu việt” một cách thoải mái, vô tư không hề vướng chút ngại ngần hay đắn đo do dự nào.
Ai cũng muốn mình là trung tâm vũ trụ và ai cũng thích được xum xoe, nịnh nọt với những lời tâng bốc cao tận mây xanh và ngon ngọt hơn đường.

Nhưng nghĩ cũng phải: bởi vì chẳng bao lâu nữa thì biết đâu loài người định cư được cả trên mặt trăng hay sao Hỏa không chừng.


Riêng tôi – với trí óc thấp bé và cái hiểu biết nông cạn của mình thì tôi chỉ có thể với tới những câu chuyện bình dị, bé xíu như chuyện đời cây, đời cỏ mà thôi.

Cỏ, cây…
Cứ hiên ngang mà sống
Cứ thản nhiên vươn lên
Cứ mọc ở bất cứ đâu (dù chỉ là nơi với dăm ba hạt đất hay mấy cái khe hở giữa những viên gạch lát đường)
Cứ bình yên khi không cần phải nhọc công so đo cao thấp…

À ! Mà cũng không biết nữa…
Cứ ngỡ là vậy mà đôi khi lại không là vậy – vì hình như trong cỏ cây vẫn có sự tranh giành và hơn thua ?

Điển hình là trong khoảng sân nhỏ tí ti của mình, tôi tham lam nên trồng đủ thứ cây tôi thích – và thế là chúng cứ chen lấn nhau mà vươn lên…cao ngồng, ốm tong ốm teo vì chẳng thể nở nỗi bề ngang với cái khoảng không gian chật hẹp và tù túng ấy.
Nhìn sân nhà người mênh mông với sự khoe sắc của đủ màu lá hoa rực rỡ mà tôi thấy tội nghiệp cho đám cây cối vô tội nhà mình (nhưng lại không biết phải làm sao – bởi vì tôi không nở tâm nhổ bỏ bất cứ cây nào !)

Thì ra…có những cái cứ tưởng là bình thường mà lại không bình thường chút nào.
Phải thế không ?!


Lại nói về chuyện…chữ nghĩa…
Nói gì thì nói: văn thơ đối với tôi mãi mãi vẫn là cứu cánh – là nơi để tôi có thể trang trải, gửi gắm những suy nghĩ giản đơn nhỏ bé của mình, mà cũng là nơi có thể giúp tồi không bị stress vì những điều nặng nề cứ phải giữ mãi trong lòng khi không thể nói ra hay chia xớt cùng ai.

Tối qua xem tivi, thấy bên Nhật có cái dịch vụ rất mắc cười “cho mướn người nghe tâm sự” – và thế là hơn 4 năm nay đã không ít người bỏ tiền ra để “được có người lắng nghe mình nói”.

Nhưng mà xem xong, tôi lại tự thắc mắc: với một người hoàn toàn lạ quắc lạ quơ mà sao người ta lại có thể nói hết những thầm kín trong lòng không e ngại chút nào hết vậy ?

Tôi thì lại nghĩ: chẳng thà nói chuyện với thằng Win mà lại an lòng, chắc bụng vì thấy những giải bày được đặt đúng nơi, đúng chổ hơn mà lại không sợ bị tam sao thất bổn nữa..

Thiệt tình thì tôi không có được những từ ngữ sâu xa hay đao to, búa lớn (những từ ngữ mà đôi khi đọc giả phải tra từ điển hay nhíu mày nghĩ mãi không ra).
Với tôi – dăm ba câu chữ vụn vằn…chỉ đủ để diễn đạt được những gì tôi nghĩ cũng như những gì tôi muốn được nói ra – đó là thơ.

Thơ tôi (cứ nói là vậy cho oai) là những cụm từ bình dị, đơn giản, thật thà…được gom góp lại rồi viết thành câu – chỉ đủ để trang trải những gì trong trí – đơn giản vậy thôi.

Thật ra thì không phải tự nhiên mà tôi lan man…
Chỉ là vì vô tình (hay vì tò mò ?) mà tôi đọc phải bài viết “Mùa bầu cử (http://www.hoingo.org/t21486-topic#145657)” của ông Ác khiến cái ngông của tôi trổi dậy…rồi bày đặt viết bậy, viết bạ…cho vui ?!

Đọc – với những câu tưởng chừng “chỉ viết cho có – chẳng đáng giá gì” nhưng lại khiến người xem phải suy ngẫm nhiều hơn về bản chất, về cách con người đối xử với nhau và cả về sự tranh danh đoạt lợi đến bất chấp thủ đoạn – chỉ cần hạ gục được đối thủ thì lời nói dù khó nghe đến đâu cũng có thể nói, cái mục nhọt ung mủ mà người ta hết lòng che giấu cũng sẽ được phanh phui…
“Ai chết mặc kệ – miễn mình đạt được điều mình muốn là đủ”
Chuyện như đùa nhưng lại nhan nhãn khắp nơi.
...

Dẫu sao thì tôi vẫn là tôi – nhỏ nhoi và tầm thường như cỏ, như cây, như mây, như gió…với mỗi ngày là một ngày…
Và một ngày ở quê của tôi chỉ là những công việc đơn giản, dễ dàng như trẻ con đếm số 1…2…3…4…

– Một ngày…với sáng, trưa, chiều, tối…và với chút vui là được chọc ghẹo thằng Win
Thằng Win là con chó mà tôi quí hơn vàng.
Đơn giản vì rằng: với Win – tôi đã có được những phút giây yên bình với cái cảm giác luôn được lắng nghe và thấu hiểu mỗi khi tôi nói.
Cứ nhìn ánh mắt Win nhìn tôi và đôi tai nghiêng qua, vễnh lại mỗi khi nghe tôi nói chuyện với nó mà tự nhiên lại thấy vui vui.
“Win à ! Cám ơn con nhe – cám ơn con thật nhiều vì đã luôn ở cạnh bên chủ với những tháng ngày mênh mông những hiu quạnh nầy”.

Mấy mươi năm rồi, có lẽ trời cũng thương, nên đã luôn đưa đẩy những con chó khôn ngoan, chân tình…như Win – đến bên tôi để yên lặng lắng nghe những khi tôi cần được nói mà không bao giờ phàn nàn hay quạu quọ.
Bấy nhiêu cũng đã là một an ủi lớn cho tôi trong khoảng đời dường như luôn luôn là trống trải nầy.

– Một ngày…với những công việc thật bình thường và rập khuôn…y như một cổ máy cũ kỹ vẫn chạy đều và chạy hết công suất mà không bao giờ trục trặc hay hư hỏng.

– Một ngày…với những suy nghĩ vô vọng nhưng vẫn hoài ngóng trông mòn mỏi…
– Một ngày…với những ước mơ biết là không thể thành hiện thực nhưng vẫn mãi mong chờ…
– Một ngày…với nỗi đợi về một điều mình luôn thấy gần mà lại xa xôi vời vợi…
– Và một ngày…với 24 giờ trôi đi – không bao giờ quay lại.

Tú_Yên
(26-07-2016)

Tú_Yên
09-10-2016, 03:21 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2016/08/1.gif


Lan man...

Thế giới.
Với sự tiến bộ vượt bậc của khoa học.
Với nền công nghệ thông tin phát triển đến chóng mặt
…đã giúp cho cuộc sống con người được tối ưu hóa đến từng ngóc ngách.

Cũng chính vì thế, trong khoảng thời gian gần 4000 ngày, tôi đã được lang thang khắp nơi trên cả địa cầu mà không cần phải bước chân đi đâu.
Chỉ cần ngồi yên một nơi với cái màn hình vi tính – và thế là tôi được chu du đến cùng trời cuối đất mà chẳng phải tốn xu teng nào.

Dạo vòng nơi nơi, nhìn ngắm mọi chốn…để cảm nhận thật nhiều điều (tốt/xấu?) đã và đang xảy ra cùng khắp trong thế giới ảo.
Thế giới ảo nhưng với những con người hoàn toàn là thật – với đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố…

Trong vô vàn những con người (ảo mà thật) với vô số những chuyện xảy ra hàng ngày, hàng giờ, thậm chí là cả hàng giây…Tôi đã nhận ra được nhiều chuyện đáng để suy nghẫm…
Thiệt tình thì cũng có lúc vui mà cũng có khi lại thấy buồn. Lắm lúc là cả những xót xa mà tôi không thể nào lý giải được rõ ràng “vì sao lại thế ?”.

– Có những niềm vui phát sinh từ những việc làm đầy ý nghĩa.
Phải công nhận một điều: giới trẻ ngày nay không ít những tài năng vượt trội.
Những con người năng động, đầy nhiệt huyết, với cả tấm lòng luôn hướng về “chân- thiện- mỹ”.
Họ luôn muốn cho đi những gì có thể: để cứu giúp, để động viên tất cả những ai đang sống trong tuyệt vọng và khổ đau – trong khi bản thân họ lại chẳng mong muốn gì ngoài ước mơ được nhìn thấy nụ cười trên môi người khác.
Hiện nay đã có rất nhiều những chương trình thiện nguyện: “Vì bạn xứng đáng” – “Cặp lá yêu thương” – “Hành trình 10 bước chân”…
Rất nhiều…rất nhiều…những công tác tình nguyện mà giới trẻ đã bỏ công sức ra làm, với mục đích “kiếm tiền để giúp đở người khác”
Mỗi ngày chỉ cần mở tivi thì bạn sẽ được nghe, được biết rất nhiều những hành động thiết thực tuyệt vời phát sinh từ giới trẻ.
Cái giới trẻ cứ ngỡ hợt hời, non nớt đã và đang chứng minh cho chúng ta thấy: một thế hệ kế thừa tuyệt vời, đủ đầy nhân nghĩa, trí tuệ với cả tấm lòng vị tha “mình vì mọi người”.
Những con người trẻ rất chân thành với trái tim biết thương yêu, biết cho đi…
Và tôi đã thực sự rất xúc động vì những điều…cứ ngỡ như là cổ tích ấy.

– Cùng lúc thì cũng có những cái buồn cứ hiện hữu trong tôi và dường như nó cứ lớn dần lên, nặng nề hơn theo với thời gian qua đi…
Đó là khi tôi nhìn thấy rất nhiều người cao tuổi (những người đang có cả một kho tàng “kinh nghiệm sống”) lại chỉ quẩn quanh với “những thú vui riêng”: bạn bè đông đúc nói cười, khen qua, nịnh lại – sẵn sàng chìa ra những chiêu bài hấp dẫn để thu hút thật nhiều sự chú ý của người khác…
Khoe sang, khoe tài…thậm chí ngay cả khi nấu một món ăn: cũng săm soi trang hoàng, rồi chụp ảnh, rồi đưa lên các nơi để “chưng” với bàn dân thiên hạ.
Buồn cười (hay cười vì buồn ?) lại có khối người lăng xăng “tấm tắc khen ngon” lia lịa (!!)


Nghĩ cũng chán khi luôn cảm thấy mình bất lực trước mọi việc, để rồi chỉ còn biết giảm thiểu nỗi buồn bằng cách viết nhăng, viết cuội…lan man, vớ vẩn…
Thực ra thì tôi đang cảm thấy hụt hẫng và rất thất vọng về một ít người/ cứ nghĩ là tâm trí sâu sắc, biết cách cư xử (đáng để học hỏi)/ rốt lại thì vẫn giống như biết bao kẻ đang miệt mài rong chơi, luôn chỉ mong muốn tìm kiếm niềm vui cho riêng mình – những người sẵn sàng buông ra những tiếng trêu đùa… trước những hoàn cảnh đáng lý ra phải rơi nước mắt !

Nói cho cùng thì thế gian vẫn còn đâu đó những con người thiện tâm. Chỉ là hình như họ đã bị lẫn khuất và che lấp mất đi giữa những bộn bề, hời hợt của cuộc sống đời thường.
Hay vì họ thấy mình quá nhỏ bé trước tất cả nên càng lúc càng muốn thu mình lại (cho mất đi/không còn lại gì) ?!


Chiêm nghiệm…
Suy gẫm…
Rồi nhiều lúc tôi nghĩ: tại sao người ta không thể “ít vì mình một chút”, để đem bớt những thừa thải mà họ đang “dư” – tặng cho những người đang trong hoàn cảnh khốn khó, thiếu thốn trăm bề. Bớt đi những bữa họp mặt bạn bè với tiệc tùng linh đình ở những nhà hàng sang trọng để giúp đở những đứa bé hiếu học, chăm ngoan lại không đủ điều kiện đến trường hầu thực hiện ước mơ mà chúng đang ấp ủ “vượt qua túng bấn, được học tập để có thể giúp đở người khác trong mai sau”.


Dẫu sao thì xã hội vẫn là xã hội – là nơi tích tụ đủ mọi tính cách, mọi cảm nghĩ, mọi cách cư xử và mỗi người lại vẫn là một người riêng biệt (không ai giống ai)


Nói thẳng thì dễ bị “không ưa” https://i0.wp.com/r13.imgfast.net/users/1311/21/84/47/smiles/842320033.gif
Nói lan man thì có khi bị cho là nhiều chuyện https://i0.wp.com/r13.imgfast.net/users/1311/21/84/47/smiles/451635.gif
Nhưng khi nghe, thấy lắm “sự đời” mà rồi chỉ có thể lặng yên “nói chuyện một mình” thì cũng dễ làm tâm tư mình rối rắm, căng thẳng lắm đó chứ ?!

Nghe và thấy…
…rồi băn khoăn
…rồi xốn xang
…rồi chán nản
…rồi muốn buông xuôi tất cả khi thực sự thấy mình nhỏ nhoi và yếu đuối đến vô cùng !


Người xưa vẫn nói “lời thật – mất lòng”
Biết sao giờ ?
Nếu không giải tỏa được những ẩn ức trong bụng thì chắc tôi…bị stress mất thôi https://i0.wp.com/r13.imgfast.net/users/1311/21/84/47/smiles/28441.gif

Vì vậy…
Viết ra chỉ như là “nói chuyện một mình” và đó cũng là cách để mình thở dễ một chút.
Cho nên nếu ai đó có lỡ đọc thì đừng nghĩ đông, nghĩ tây rồi…bực mình tôi nghen.
https://i0.wp.com/r13.imgfast.net/users/1311/21/84/47/smiles/151896.gif

Tú_Yên
10-20-2016, 06:32 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2016/10/3.jpg


Gửi về miền Trung

Càng ngày hình như thiên nhiên càng khắc nghiệt hơn.
Và năm nầy thì giông bão lại to hơn và dữ dằn hơn năm trước.

Mỗi ngày qua đi – với biết bao cảnh tượng tang thương, khốn khó của người dân miền Trung – biết bao câu chuyện xé lòng mà khi nhìn thấy – tôi đã gần như mất hết cảm giác – đến đổi chỉ còn có thể thốt lên mấy tiếng “trời ơi !”.

Cũng muốn viết chút gì đó để chia sẻ, để bộc bạch…
Nhưng quả thật là tôi chẳng thể viết gì – khi đầu óc như đặc cứng lại với những thương xót, những bối rối, những đau lòng…mà câu chữ dường như không thể nào gồng gánh nổi.

Mỗi đêm xem tin tức, điều tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ là tình hình mưa lũ miền Trung.
Tôi vẫn luôn tự hỏi và tự hỏi: “không biết lúc nầy mọi người nơi ấy đã ra sao rồi ?!”


Năm rồi năm – người miền Trung vẫn phải luôn đối đầu với biết bao thiên tai kinh khiếp !
Nhà tan, cửa nát…
Khi cơn bão qua đi – dường như họ chẳng còn lại gì ngoài nỗi đau và sự tiếc nuối: công sức tạo dựng của chính mình đã tan thành mây khói chỉ trong vài giờ.


Tự dưng tôi buồn – và cảm thấy mình thật bất lực.

____________

* Một chút gì đã cũ – nhưng thương cảm thì vẫn là của bây giờ
– Xin gửi đến tất cả những ai đang phải đương đầu với bão, lũ miền Trung.


Thương người bên nẻo bão giông

Bất chợt mùa nắng hạn chuyển bão giông
Đồng khô nẻ đang loay hoay tìm nước
Mưa trút xuống lường đâu điều mất_được
Để rì rầm bơm tháo úng đường qua.

Hà Nội băm sáu phố phường đâu đã là xa
Mà luôn vẫn gần như nhịp thở
Trái tim phương Nam bất chợt đầy trăn trở
Thương người gian nan lặn lội giữa đường dài.

Bão lại về
Nhà đổ vỡ, lung lay
Cây xanh tốt gãy cành, trơ gốc
Xao xác bên đời tiếng ai đang bật khóc
Bão lại về…xẻ dọc dãy Trường Sơn

Hà Nội
Miền Trung
…gió giật từng cơn
Manh áo ấm lại vai sờn tơi tả

Thương người lắm
Người ơi !
Thương – thương quá !
Thương cho người đang giữa ngả bão giông.


Tại sao đời không phải mãi mùa Xuân ?

Tú_Yên
(20-10-2016/bài thơ năm2010)

Tú_Yên
04-19-2017, 03:51 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2013/11/6968f-a6-537_thumb.jpg


Nói chuyện với…bóng

* Ngày 01/05/2008
Có những khi tự mình nói chuyện với...cái bóng của mình.
Thế mà lại hay, vì mãi mãi "nó" sẽ không "cãi" lại mình tiếng nào.
"Nó" ngoan ngoãn im lặng, thậm chí là rất "đồng tình" với tất cả những gì mình nói ra. Dù là đôi khi mình có lỡ nói "sai" đi chăng nữa.

Người bạn trung thành tuyệt vời, thậm chí hơi... ngu...một chút: "cái bóng của tôi"
Thầm thì...thầm thì..."cái bóng của tôi ơi ! Tao đang nói chuyện với mầy đó".
...

Có những chuyện mà nếu mình cứ chất chứa mãi trong lòng thì sẽ nặng nề lắm. Cho nên tự nói với mình cũng là một cách giải tỏa đấy thôi. Phải không "cái bóng của tôi" ?

Rồi nhiều khi nói với cái bóng của mình, lại an tâm vô cùng vì không sợ "tam sao thất bổn" nữa.

Trong cái thế giới mông lung, mơ hồ nầy thì lại càng an toàn hơn vì chẳng ai biết ai là ai. Tha hồ mà nói hết những gì mình đang chất chứa trong "cái đầu khó bảo" của mình.

Hì...
"Cái bóng của tôi ơi! Hết chuyện để nói với mầy rồi".

Tú_Yên

Tú_Yên
10-19-2019, 08:20 AM
Mới bữa nay mà nhận được quà 20/10 của nhỏ Út rồi.
Vậy là được vui sớm. Hiiii…
Nhỏ Út là vậy, luôn tạo bất ngờ cho mình.


Vẫn là…

Vẫn là em của những ngày gian khổ
Duyên tri giao – bến đỗ chẳng phai nhòa
Tình chị em gắn bó lúc âu lo
Khi vui sướng sẻ chia không ngần ngại.

Là em_chị – muôn đời yêu thương mãi
“Nghĩa nhân gian dành lại tặng riêng mình”.

Tú_Yên
(19-10-2019)


* Cám ơn nhỏ Út của chị.


https://1.bp.blogspot.com/-84J5fLI-a80/Xaq6d21KhzI/AAAAAAAACQI/LYHfgFZ5-t4zZA25WDZ__X44UOktll-LQCLcBGAsYHQ/s600/qtc%25E1%25BB%25A7a%25C3%259At5.JPG

https://1.bp.blogspot.com/-EIXuRZ0tGes/Xaq6c5_BVAI/AAAAAAAACP8/KTfKqcY4GFMNAnPbMJcjhZ2uGGUf5wKmgCEwYBhgL/s600/qtc%25E1%25BB%25A7a%25C3%259At.JPG

Tú_Yên
03-31-2021, 06:26 AM
https://4.bp.blogspot.com/-u4ZmrZPQ5YQ/WPg485hiL-I/AAAAAAAABI0/qCmdZQnLcUYED4mVMEgs6J3HR98LP3snQCLcB/s500/s10.jpg



Viết...

Viết là để đọc - quên buồn?
Đôi khi viết...
lại luôn luôn nhớ hoài!



Lâu lắm rồi chẳng viết gì vào đây
Chắc phải làm lại từ đầu bằng cách post những bài viết cũ - dù đã xưa lơ xưa lắc.

Kệ!
Cũng là một cách để được nhìn lại chính mình từ những ngày tháng đã xa thật là xa.

Cứ vậy đi nghen - Tôi ơi!



Nói chuyện một mình

Khi ta nói chuyện một mình
Là hình như đã vô tình - đúng không?
...

Chỉ vì giữa cõi mênh mông
Không người hiểu được nỗi lòng - đành thôi!

Tú_Yên
(31-03-2021)

Tú_Yên
04-01-2021, 06:58 AM
https://1.bp.blogspot.com/-tKtb6-DauZs/YGVr4bZSUhI/AAAAAAAACvE/4yPvCQ8PJV84a-EtBoyoMY4wjqjzaJHVQCLcBGAsYHQ/s600/win5.jpg

https://1.bp.blogspot.com/-fi_8RqdMxik/YGVsJs8UGTI/AAAAAAAACvQ/88NG_SqvUyYfJAaaqaSHx3Piy5eySpb0ACLcBGAsYHQ/s600/win15.jpg
WinWin 2014

https://1.bp.blogspot.com/-zUjtLcOZSYg/YGVsUW0hjxI/AAAAAAAACvY/_EO0qJBhNKshaGPxchAw9yk12Vd0g6L2wCLcBGAsYHQ/s600/IMG_8009.JPG
WinWin 2021



Viết...


WinWin nhà Tôi thực sự đã già đi rất nhiều.
Cứ ngày ngày nhìn nó thì Tôi lại thấy lòng xót xa và liên tưởng nhiều thứ…

13 năm
Khoảng thời gian không là bao với con người thì với loài chó đó quả là một quàng đường dài cho tuổi thọ.

Thực ra, nếu tính theo tuổi của loài chó – thì Win nhà Tôi cũng chỉ mới 68 tuổi thôi mà.
Nhưng không hiểu sao Tôi lại thấy nó yếu đi rõ ràng.
Răng cửa hàm dưới đã rụng nên không còn nhai, cắn được xương (món mà Win rất thích) – vì vậy, Win chỉ còn cách là nuốt chững…
Mắt Win cũng đã mờ nên nhiều khi cho Win ăn – nhìn cách nó hụt hẫng mà thấy tội nghiệp gì đâu!

Win là người bạn bốn chân thân thiết và trung thành tuyệt đối đã luôn luôn bên Tôi suốt cả cuộc đời của nó – không một phút rời xa.

Với Tôi, Win như là một phần sinh mạng của chính mình.
Win cũng là người tri âm – là nơi để Tôi trút được hết những buồn lo, trăn trở, những khuất lấp riêng mình – những điều mà Tôi không thể thố lộ cùng bất cứ ai trong cuộc sống nầy.
Mỗi lần Tôi nói – Win chăm chú lắng nghe, mắt như biết chia sẻ và…y như rằng Win hiểu được hết những gì Tôi đang thì thầm với nó.

Giờ thì Win đã già.
Cứ nghĩ đến một ngày nào đó không còn được nhìn thấy Win, không còn được đút cho nó từng miếng ăn, không còn được vuốt ve và nói với nó nhiều điều…khó giải tỏa…
Thì Tôi thấy buồn vô cùng – buồn nát cả ruột gan và không sao kềm giữ được nước mắt.


Win à!
Hãy sống khỏe mạnh thêm nhiều năm nữa nghen Win.
Hay là mầy nhường đường cho Tao trước cũng được. Tao bây giờ không còn mạnh mẽ như xưa nên chẳng thể nào chịu đựng được những đau buồn quá sức nữa.

Win à!
Mầy hiểu Tao nói gì mà, phải không Win?


Những ngày còn lại…của Tôi…của Win…
Chúng tôi vẫn sẽ luôn khắn khít bên nhau như từ nào giờ và Tôi sẽ chăm sóc Win với cả tấm lòng của một người mẹ chu đáo.
Đây cũng là cách để Tôi đền ơn Win đã an ủi Tôi rất nhiều trong suốt quãng đường đầy chông gai, giống tố – quãng đường mà Tôi đã phải một mình chống chọi với tất cả những nghiệt ngã của cuộc đời – đã phải một mình gánh vác mọi khó khăn và gian nan, vất vã.
Những tháng ngày đó – Tôi đã phải vượt qua bằng tất cả sức lực của mình – và duy nhất bên cạnh Tôi chỉ là WinWin.

Win à!
Tao thương mầy rất nhiều – rất nhiều!
Mà Tao cũng đang nhớ – rất nhớ…
Tao nhớ tất cả những anh chị của mầy – những người bạn đã từng lần lượt bên cạnh Tao và đi qua đời Tao một cách thầm lặng nhưng đầy ắp yêu thương và trung nghĩa.


Những con chó của Tôi
Tao đang nhớ tụi mầy – nhớ nhiều lắm đó, tụi mầy có biết không?!

Tú_Yên
(01-04-2021/Những ngày không vui)

Tú_Yên
07-19-2021, 08:58 AM
https://1.bp.blogspot.com/-I9uZBnsCf_0/YPU5_b_nyJI/AAAAAAAAC0g/5GF2iEYibOcm8RvoWZXWtQJ-jYUdQ4XUwCLcBGAsYHQ/s500/20.jpg



Những ngày giãn cách

Những ngày giãn cách của 19 Tình, Thành Phố phía Nam
Bắt đầu những ngày Trà Vinh giãn cách vì Covid 19.

Việt Nam đang căng mình chống dịch!
Cả thế giới đang căng mình chống dịch!

Lần đầu tiên trong đời chứng kiến tận tường một trận đại dịch khủng khiếp – Tôi dường như không còn nghĩ được gì ngoài những nỗi buồn.

Buồn rất nhiều – và cũng thương cảm rất nhiều khi nhìn những đội ngũ y, bác sĩ phải ngày đêm vắt hết tất cả sức lực, không màng bao nỗi hiểm nguy để giành giật lại từng mạng sống con người.

Buồn rất nhiều và cũng xót xa rất nhiều khi thấy ra rằng: Loài người – sinh vật tiến hóa tột bực, loài linh trưởng thống trị cả hành tinh lại đang chật vật từng giây, từng phút để chống chọi lại một con virus bé xíu (không thể nhìn thấy bằng mắt) một cách khốn khó và gian nan.

Trong biết bao điều cần phải làm để có thể mang đến cho người khác sự bình yên thì cũng còn có cả những đoàn thể, ban ngành – những người đang làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau (không phải là y tế) vẫn sẵn sàng dốc sức để hỗ trợ những điều cần thiết trong việc phòng chống dịch bệnh và luôn tương trợ tận tình cho tất cả những ai đang thắt ngặt – không để bất cứ người nào phải bị bỏ lại phía sau.


Thiên nhiên dường như ngày càng khắc nghiệt và luôn muốn thử thách sức chịu đưng của con người.
Những tai họa do thiên nhiên mang lại như bão lũ, dich bệnh...ngày càng dữ dội hơn, thường xuyên hơn và cũng tàn nhẫn hơn – đã làm cho thế giới luôn phải tìm mọi cách để ứng phó, để chống đở và ngăn chặn bằng tất cả những gì có thể…


Nhiều người đang phải làm việc bất kể ngày đêm trong phòng thí nghiệm…
Nhiều người đang phải tận dụng tất cả những tư duy thông thái để nghiên cứu, mài mò…
Nhiều – rất nhiều những tài năng trí tuệ đã và đang vắt hết óc, tim ra để có thể sáng tạo, để có thể phát minh…

Tất cả những thành quả ấy – nếu có – chỉ để lo cho sự sống trên trái đất nầy ngày càng được tốt đẹp hơn, cuộc sống loài người ngày càng sung sướng, đầy đủ và bình yên hơn.

Những con người đã vì người khác mà xả thân…


Thì ra…
Cuộc đời luôn có hai mặt: tốt và xấu
Con người cũng luôn như thế: người vầy, người khác

Có những người luôn nghĩ đến việc hy sinh chính mình.
Thì cũng có những người luôn tận dụng mọi cơ hội khốn khó của người khác để trục lợi bản thân.

Thôi thì…
Trong ngày hôm nay
Trong thời điểm hiện tại
…Cái con Corona hiểm ác đang túc trực khắp nơi – nó luôn chực chờ mọi sơ suất của con người để lao vào…ăn…ăn…và ăn….

Tôi hy vọng và chờ đợi vào sự tốt lành – dù có là mơ hồ nhưng mong rằng điều ấy sẽ sớm trở thành hiện thực: Đại dịch mau qua – để trả lại cho loài người cuốc sống bình yên vốn có.


Xin cảm ơn những người đã và đang vất vả ngày đêm không màng sống, chết chỉ vì một tâm niệm duy nhất: Cứu người.


Cảm ơn đời và cảm ơn Người
Cảm ơn niềm tin vẫn luôn tồn tại để Tôi có được một chổ dựa tinh thần vững chải.

Tú_Yên
(Trà Vinh, 19-07-2021)

Tú_Yên
08-06-2021, 07:09 AM
https://1.bp.blogspot.com/-e1SKHui1OF8/YQu1N44VE6I/AAAAAAAAC2A/_L2tn84EYoseq8_NeMtqUh1sMLQ5gnWrACLcBGAsYHQ/s500/dtrg138.jpg


Những ngày giãn cách!

Những ngày giãn cách!
Tâm trạng lúc nào cũng cảm thấy nặng nề khi nhìn mọi sự vật chung quanh.

– Biết bao con người đang vất vả, gian nan vì không còn việc làm…
– Biết bao con người đang lo âu trước tình hình đại dịch phức tạp và day dẵng…
– Biết bao con người đang tận lực từng ngày để mong mang lại được điều tốt lành và niềm vui cho kẻ khác…

Các Y, Bác sĩ – “Những Thiên Thần áo trắng” đang thầm lặng và không màng bao nguy hiểm luôn xả thân giữa vùng tậm dịch…

Còn có rất nhiều những tấm lòng thiện ái đang làm mọi việc có thể làm được để giúp đở những người khó khăn bằng tất cả tấm lòng nhân hậu và chân thành.

Thì ra…
Trên đời vẫn còn rất nhiều những người tốt bụng – mà chỉ khi thực sự đứng trước khó khăn tột cùng chúng ta mới thấy rõ ra: ‘Tình người” vẫn là điều gì đó cứ luôn lẫn khuất giữa cuộc sống đời thường một cách thầm lặng nhưng rất vững bền.


Cũng đã gần 3 tuần giãn cách trôi qua.
Tình hình đại dịch Covid vẫn còn nhiều phức tạp

Bao giờ đại dịch qua đi?
Để nhân loại chẳng còn gì phải lo.

Dù biết là mình chẳng thể làm được gì…
Nhưng thực sự là lòng rất bất an và thấy buồn rất nhiều!


Ấy vậy mà cũng còn có những kẻ vô tâm: suốt ngày tụ tập vui chơi…ca hát…nhậu nhẹt…với nhạc vũ trường…với tiếng cười hả hê, vui thú…


Nghĩ….và buồn!
Ngẫm…và chán?

Chán thiệt tình!
Mà cũng buồn rất nhiều!


Trà Vinh, 05-08-2021

Tú_Yên
08-23-2021, 09:44 AM
https://1.bp.blogspot.com/-TtvKzgUVO4c/YSNpIrckO8I/AAAAAAAAC2k/1xwwpSnsVAo4u6bpGOZ1Fvtw_W6rgGUSwCLcBGAsYHQ/s500/cuctrgnt15.jpg



* Một chút cho Chị.

Chị à!
Đại dịch Covid đang hoành hành khắp thế giới.
Và Trà Vinh mình cũng không ngoại lệ với những diễn biến phức tạp vô cùng.

Những ngày Trà Vinh giãn cách.
Em cô đơn hơn bao giờ hết vì thấy nhớ Chị rất nhiều...rất nhiều.

Mới đó mà hơn 6 năm rồi.
6 năm không có Chị.
Em lạc lõng giữa đời với những tâm sự không người chia sẻ - mà thật ra là em chẳng dám chia sẻ với ai thì đúng hơn.

Riết rồi thành quen.
Vậy là...mỗi lần cần trút bỏ những u uất, nặng nề trong lòng thì em lại...nói chuyện một mình!

Hì hì...
Nói chuyện một mình đôi khi lại...thấy mình vững vàng và an tâm lắm lắm đó Chị.

Chị à!
Có 4 câu thơ em viết cho Chị rất lâu rồi.
Hôm nay tình cờ nhìn thấy lại...

Em gửi Chị xem nhe ​​:tanghoa2:


Tình thơ Phi Khanh

Tình như làn gió bay xa mãi
Thơ nép bên nghiên nhuốm bụi trần
Phi lao nghiêng ngả - giờ đâu nữa?
Khanh tướng công hầu ngạo thế nhân.

Tú_Yên


Chị,
Cái ao Lục Bình trước nhà mình giờ không còn nữa.
Rồi cái hồ rộng hơn 6000m2 đầy những Sậy là Sậy - cứ nghiêng ngả, cứ xì xào mỗi khi gió lớn cũng đã bị dọn sạch trơn.

Cả xóm Piscine mát rười rượi với đầy những hơi nước và bóng cây đã được thay bằng những tòa nhà cao tầng và mặt đường bê tông nóng hầm hập.

Kệ đi!
Giờ thì em chẳng còn quan tâm gì - cũng không nghĩ ngợi nhiều làm chi.
Thời gian luôn trôi rất nhanh và mãi mãi mình chẳng thể nào níu kéo - dù chỉ là một giờ, một khắc.

Cho nên...
Nếu thực sự có kiếp sau
Chị hãy là một người hạnh phúc nhất trần gian nghe Chị.
:ilu:

* Trà Vinh 23/08/2021
Những ngày không vui.

Tú_Yên
09-19-2021, 09:02 AM
https://1.bp.blogspot.com/-wZNkNnNKfQ8/YUL09uCXYBI/AAAAAAAAC3E/TDCNVNwwxkcG0NfhkTkSPWvVtJMoabWDQCLcBGAsYHQ/s500/cuctrg3.jpg




Những ngày giãn cách


Gần 7 tuần trôi qua…
Những ngày giãn cách cứ lần lượt ngắn dần
Tuy đã quen với những khoảng lặng chung quanh mình từ xưa đến nay, nhưng không hiểu sao lòng Tôi vẫn luôn luôn nặng trĩu và ngập đầy những bâng khuâng khó tả?!

Covid là cơn đại dịch thảm khốc nhất mà Tôi chứng kiến tận tường trong cả cuộc đời

Từng ngày, từng tháng…
Mới đó mà gần 2 năm rồi
Càng ngày hình như Virus Corona càng mạnh mẽ và tinh quái hơn.
Nó như muốn nhấn chìm cả hành tinh vào một cơn Đại Hồng Thủy vây!

Rồi ra…
Sẽ rất nhiều người khốn khó
Nhân loại rồi sẽ phải vất vả hơn, gian lao hơn để phục hồi cuộc sống bình yên – đồng thời cũng phải chấp nhận “sống chung với Covid” dù không hề mong muốn.


Tú_Yên
(04-09-2021)

Tú_Yên
09-30-2021, 08:14 AM
https://1.bp.blogspot.com/-RrPAmFLMFDU/YUL2AdNxynI/AAAAAAAAC3M/ZlBGqK1Vg7Q_h6hQUt270ZoZZ0WCUcN5gCLcBGAsYHQ/s500/cuctrg.jpg



Những ngày giãn cách (tt)

Viết…
– Để giải tỏa tâm trạng
– Để không phải nghĩ nhiều về những điều không vui đang xảy ra chung quanh trong cơn “Đại Hồng Thủy Covid 19”

Viết…
– Để thấy ra rằng: Mình vẫn còn đang sống rất tốt và vẫn còn có thời gian bình yên để tâm sự hay lan man cùng ngôn từ, câu chữ…
– Để cảm nhận một cách rõ ràng hơn về cuộc đời của con người: đó là ranh giới vô cùng mong manh giữa sinh và tử – giữa tồn và vong – giữa yêu thương và chán ghét…
Rất nhiều…rất nhiều những đối nghịch…

Và cách duy nhất để có thể tồn tại trong thế giới nầy chính là phải đấu tranh từng ngày
– Đấu tranh vì cơm ăn, áo mặc
– Đấu tranh vì địa vị, chức quyền
– Đấu tranh vì không muốn thua kém ai…

Mệt mỏi thật!
Khó khăn thật!
Làm người sao mà khổ đến vậy kìa?

Cho nên
Viết…
– Để không phải lưu giữ những mắc mứu, những buồn, thương, giận, ghét
– Để không phải nặng trĩu tâm tư vì những lộn xộn việc nầy, việc nọ
– Để cho…đầu óc trút bỏ được tất cả những lo âu nặng nề

Vì thế
Viết…
Là để quên?
Là để nhớ?

Không biết nữa.
Những cứ viết đi – rồi ta sẽ thấy nhẹ lòng.

Vậy đi nhe.


Tú_Yên
(Trà Vinh, ngày 04-09-2021)

Tú_Yên
01-01-2022, 06:59 AM
Ngày đầu tiên năm mới - 2022

https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEiYqzrFqR7c4LQ17D4UuyzpcV7YnFQE0aspZmLAbGR3h-XB18D0hxaiNhSUoaSKJiPqvpCauD7yA8vJsUuw1bIt5IZIBUGt renDDCJLh_k5i1XMD8QsvEWnVZnJw3RYsepLm21UfLfJu7jQb--ZwDkEjczLoeDj-3FVE45j5Gv82zBcNOPfCi3EyUSM=s600


Vậy là một năm nữa lại qua đi.
Bắt đầu năm mới
– Với 12 tháng
– 52 tuần
– 365 ngày
– Với…giờ…phút…giây…


Và…
Với ý nghĩ thật lạc quan
Với lòng tin luôn vững vàng
Tôi mong “Đoạn đường phía trước sẽ là những ngày tháng bình yên, thanh thản và đầy ắp tiếng cười vui vẻ”

Hãy bắt đầu năm mới bằng niềm tin rất mới
“Cuộc sống rồi sẽ có thật nhiều…thật nhiều niềm vui – con người rồi sẽ hạnh phúc hơn…và tất cả đều sẽ thật vẹn tròn, mỹ mãn.”


Thì cứ cho là vậy đi.
Bởi vì chắc chắn một điều là mọi sự việc dù vui hay buồn, dù sung sướng hay đau khổ…
Dù có thế nào đi nữa…
Thì rồi tất cả cũng đều sẽ trôi qua và dần chìm vào quên lãng.


Tôi đã nghĩ như vậy và đang có một tâm trạng rất tích cực – ngay trong ngày đầu tiên của năm tháng sắp tới.


Một năm mới lại bắt đầu…
Nhưng…duy nhất – trong tất cả những gì rất mới thì vẫn còn nguyên đó một điều rất cũ…

Một điều rất cũ mà dù cho hết thảy mọi người trên thế giới nầy đều muốn nó trôi qua thật nhanh – thì nó vẫn cứ ngang nhiên hiện hữu và ngày càng thêm phức tạp…


Cũng hơn 2 năm rồi
Cái trận đại dịch quái ác Sars CoV 2 vẫn cứ tồn tại và ngày một trầm trọng hơn với đủ mọi biến hóa khôn lường
Hết biến thể nầy lại đến biến thể khác – và cái sau lúc nào cũng “siêu…” hơn cái trước.

Cũng không biết phải nói làm sao – khi lòng đang thấy rất bình yên thì lẫn khuất đâu đó vẫn có những xót xa…những bức rức…
Những hy vọng mong manh…cứ dần vơi đi
Vì cả thế giới vẫn đang căng mình chống dịch
Và Việt Nam cũng đang căng mình chống dịch.


Như một trận Đại Hồng Thủy thuở xa xưa…
Đại dịch Covid 19 cứ đã và đang làm cả thế giới phải chao đảo, phải ngửa nghiêng…

Mắt thấy, tai nghe…
Suy nghĩ và cảm nhận…

Để rồi lòng mãi xốn xang về những gì…dù rất muốn góp sức, góp công…nhưng tất cả vẫn luôn là bất lực!


Trên tất cả những lan man, suy gẫm…
Tôi muốn chia sẻ một điều mà Tôi luôn ấp ủ trong ngần ấy năm: Xin gửi đến tất cả những Người “Ngành Y” – những Người đã đem hết sức lực, hết tâm quyết để giành giựt lại từng mạng sống từ tay con Virus quái ác Sars CoV – một loài vi sinh cực kỳ bé nhỏ lại đang làm cho loài linh trưởng cao cấp và thông minh nhất hành tinh nầy phải khốn khó.


Bài thơ nầy Tôi viết từ những ngày đầu giãn cách
Chỉ như một chút cảm niệm về cuộc sống – khi nhìn thấy những Y, Bác sĩ đang ngày đêm vất vả, quên cả thân mình để tận lực hy sinh.

Là lời cảm tạ chân tình – riêng dành cho “những Người đang trên tuyến đầu chống dịch”

Lời cảm tạ…

Không biết con người rồi sẽ ra sao
Khi dịch bệnh cứ tràn vào khắp chốn
Bao biến thể đan xen nhau chộn rộn
Gieo muộn phiền và cả nỗi lo âu.

Thương những ai đang chống dịch tuyến đầu
Tâm căng thẳng – trí mệt nhoài, vất vả
Vì nhân loại không màng chi tất cả
Chẳng quản thân mình giữa tâm dịch gian nan.

Cứ một ngày rồi lại một ngày sang
Bao mệt mỏi ngập tràn – không ngơi nghỉ
Bỏ tất cả những gì là vị kỷ
Để chỉ còn “Tâm Y Đức” thanh cao.


Mong một ngày Covid sẽ qua mau
Cho tất cả niềm đau trở thành dĩ vãng
Hoa lá xinh tươi
Không gian đầy thoáng đãng
Cây lại đâm chồi – mươn mướt những màu xanh.


Là chút tâm tình gửi các chị, các anh
Lời cảm tạ riêng dành cho những “Thiên thần áo trắng”
Những người đã luôn hy sinh thầm lặng
Giữa tâm mùa đại dịch SarS CoV.


Mong một ngày đại dịch sớm qua đi
Cho thơ thới lại dâng đầy khắp ngõ
Buổi sớm bình minh – mặt trời rực đỏ
Và loài người chỉ có những ngày vui.
.................. (Những ngày giãn cách /29-07-2021)


Có bắt đầu
Thì rồi sẽ có kết thúc

Mọi sự vật trong vũ trụ đều có quy luật của nó và con người chỉ có thể tham gia vào đó…đôi khi thay đổi nó bằng tất cả sức lực – dù chỉ một chút – thì cũng vẫn phải…rất gian nan.

Thôi thì…
Trong ngày hôm nay – ngày đầu tiên của năm mới
Ta hãy cứ đợi chờ…
Và tin rằng:
“Qua cơn mưa thì trời sẽ lại sáng”
“Đêm tối dần tàn thì sẽ lại có bình minh”

“Tiền hung – Hậu kiết”
Mọi sự việc đều “Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc”


Ngày đầu tiên của một năm
Tôi luôn mong ước một điều “Đại dịch Covid 19 sẽ qua đi thật nhanh để loài người được trở lại cuộc sống bình thường – an nhiên, tự tại”

=========

* Những “Lời muốn nói” nầy, Tôi cũng xin gửi đến một BS trẻ – Người đã ân cần, chu đáo và luôn luôn thăm hỏi Tôi bằng cả tấm lòng của một người thấy thuốc – một người thấy thuốc với cái “Tâm Y Đức” trọn vẹn và chân tình.

“Cám ơn BS TCNhân.
Cám ơn Cháu rất nhiều vì đã giúp Bác cảm thấy yên tâm hơn trong những ngày tháng sắp tới“.


Tú_Yên
(01-01-2022)

Tú_Yên
02-08-2022, 04:30 AM
Quà tặng ngày cận Tết.
Một chút thân tình giữa 2 thế hệ mà Tôi muốn lưu giữ lại


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjOI39dbo8nZlvNwEvkai-lLd0XmquuYsE8EGYHlUVpTte1LdFiUMMB1XNvTM-i-gbRU0sw9Eq5JNEopgJBOuL4u_YIGIcKqo0TqDKMmhK6oCvaX0h wBHTQ65-G-PCJimkCe0UDja0g1Ag4SizIJAyNrKVip7yU5UwFk-Ydymh0ttS2WOu6CLce0CP9/s700/IMG_9082.JPG


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIAsuMvS2pPF3b60iivus4QfmUwVl04jHxaiyrNbFo4Z Np_6yD5P_MAOzsC2Yax0R9mtUrAoa1qK3rbL-386XiHeAcvO2kNloodD8EEBbEs81SMqX0v-oqQr3jCzFDtl_6wysmJ0M3R8yzpuE1ZIIxK3G6VryrynVxN8r2 oTBkmy5v9D0XFKQcNe2l/s700/IMG_9083.JPG

Tú_Yên
03-08-2022, 06:02 AM
Năm nào cũng vậy…
Tôi luôn nhận được giỏ hoa xinh thắm từ Út Huỳnh Anh cùng với giọng cười rất ư thanh thản và câu nói “Em muốn Chị lúc nào cũng vui”.

Huỳnh Anh là người em kết nghĩa đã luôn bên cạnh và chia sẻ cùng tôi tất cả – ngọt, bùi, cay, đắng…niềm vui và cả những nỗi buồn khó nói.
Mối thân tình gắn kết đã hơn 20 năm giữa 2 chị em, luôn tồn tại theo thời gian.

Chúng tôi đã như thế và sẽ mãi mãi như thế.
Cảm ơn em – Út Huỳnh Anh của chị.

* Út Duy ơi!
Cảm ơn con đã luôn bên cạnh mẹ từng ngày…
Cảm ơn Con rất nhiều – con trai à!


https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEitYo7FbIJD3OIUSUypIJK0s42ojTlB_2XFx-k3mzv77PYC_wwcv_ht7FgLi261gaqsgHUU_ItdobbmeAV1AnZH biZjnl9qN6XefJsphw7kebSkOiksDuHhu5jjYMOXfjHTgtOnID w-Jy_mPic3DYMiLOvrunLUgh3T2fufzinHJYRuUIdfrz5rsW8w=s 700

https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEjVQ78z8Br9W8SFqyX98eZyZ0wycDJ0RozwVfMlMRFPjE 2py83gxQEXY1ilITGy-3Pg6SqE_pXuN6x18JZZvhBmwNx2-R3YbEYThy1iqPuvsy_MWCfLierLm_mhRTCQ5c7I-ctzvKvM59yyHkGI9_wLHdamFpTtv4sxEOtoyQPoMMr1t4n7LH9 sTgkB=s700

https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEi4H5RNJo4iHYJBcXLASGhs9fEopL6Pp_kiSfUjaDy0Sd LzWhUDEQJ-t051XnfLN_kGlpyfh09O2xpNhr5NouCRegTo234DtBLzJZrqzb okLql2dutbrHp6xI7fbAFYK4l2JECoZvMX8trqrxuvV7GbkKj4 x-1_nG_IASUbYMtOBM9u-VfsFZtv1Z_g=s700

Tú_Yên
05-09-2022, 05:14 AM
* WinWin 2014

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQd9QZuLr2HRNlCmMe_q1f4T4QrN6N_7CdLaSpOcSJ-eOJR3fM7Bx2d8bWawyLY0HQmnyvMEKLmK_r-T9ubXSvWjMM9iFQDvU6AsQZ2BCdcQpAmtbtFQH2jaUlnYC9-XLZWY2riKmb6Xn-zUXgY5atQuoo0LW2z9aRCf8EmoUYxa85x1nW-tAAgbpB/s500/Win.jpg

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYHwnUxvGgEL2D3VZSVG67q8yqqgzD_7V6Jmn5_aLv18 v5z-8fiZ-NOMLe0I09JWtsQIf7WGoaboPonxrD-OQiJGFE3-mWyz8DA5oM47nDI7SMow6GGrAXxIgLnb7n5XGS44DxoPE4rdyi WuLB0iQj9RV-d4_rFGauWnak3qOldMz7W0SM-KqYMB8H/s500/Win2.jpg

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhi7JZ1tFgAXCwOJw9J791_-m-Gk7O6_fXrVi2VeiCOSO07IFPOPoo5-4weT2DFxpxIHqZw7Zoh9WYgX3hEHRA2V2DajcWd3wQMJCW0MZj GqatboRV80LIWqSS7ol4cc6XrWVLwVVy24hiun70Byrl_mZIWO KA18tpT_LzdlHOJwM8uqY2jBmE_RLlT/s500/Win1.jpg


* WinWin 2020

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhyp2SYXomLFqJ0yfVIlWWqbBb--3iwWWQFy1wZzHV8cHLDHm5n9DBMDBuf6pbdPsM93Tlc46rVRc6 _f1rxlh7I89akvmstsA_SWC8eHPGHjLVaava1lb-zUZrIOYI0yDzxmqBbBMQy8JIg-c1LSJKtv9FJV2Wnspy6yiko5260qEPAmB6Eevcs_LBR/s500/Win2019.JPG



Vậy là WinWin đã vĩnh viễn ra đi!
WinWin – Con chó rất khôn ngoan và trung thành đã ở bên cạnh Tôi xuyên suốt 14 năm trời.
14 năm không phút rời xa.
14 năm đã mang lại cho Tôi rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

Tôi rất buồn!
Rất buồn!
Buồn không thể tả trong một ngày u ám và đầy mây xám như hôm nay 09-05-2022 (7h30′ ngày 9-4 Nhâm Dần)

Rồi thì sẽ mất đến bao lâu Tôi mới có thể nguôi ngoai niềm thương nhớ nầy?
20 năm hay 30 năm?
Có lẽ sẽ đến ngày cuối cùng của Tôi? Chắc là vậy!

Buồn!
Rất buồn!

Tú_Yên
05-12-2022, 10:49 PM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtZrVrJ7bVtMkCXYOaPJYAnGKm2Mcsw-yEHTvsFWzCwH8SGdw6u6CBGOd7K2Vsomi_Rx_na9V_9ibtAH-pHzbE5fegjzL2Ge_1xA7c5x8XfCG7W5QDMBTTSvpfKSwoSZB_H NPSJWcTIZ6Xt1BdwlHPznq3RujAmdL_KMcvcO3z93ox2Bh_guM 6jevF/s500/win35.jpg


Nhớ Win quá!

Tú_Yên
05-12-2022, 10:50 PM
Win à!

Nếu thực sự có kiếp sau – Hãy sống một đời thật sung sướng và hạnh phúc – sung sướng và hạnh phúc hơn cả kiếp nầy nữa nghe Win.


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtZrVrJ7bVtMkCXYOaPJYAnGKm2Mcsw-yEHTvsFWzCwH8SGdw6u6CBGOd7K2Vsomi_Rx_na9V_9ibtAH-pHzbE5fegjzL2Ge_1xA7c5x8XfCG7W5QDMBTTSvpfKSwoSZB_H NPSJWcTIZ6Xt1BdwlHPznq3RujAmdL_KMcvcO3z93ox2Bh_guM 6jevF/s500/win35.jpg

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO1-6Mlz9fQlsNrF00zX6ElEKOPVsnp1N29fi1Fl7LrfSp-Iph8uYPX5o8wGwiv6oDL8eOuXlCP9W4WVawoRqV7nzhmbNBL8r v1ZAGEyUgJI1w1o922FmzRnkzxP_MgbkZHjtAGOtAFhFB5_EWj tHdR9Y76Qudqpe_SPuOpFFyth1xfogB-ui4weSd/s500/win5.jpg


Nhớ Win quá!

Tú_Yên
06-09-2022, 05:27 AM
Mới đó mà đã một tháng trôi qua.

Một tháng không còn Win…
– Nhà như trống vắng hơn
– Không gian lặng lẽ hơn
– Và Boy dường như cũng buồn buồn, ít chơi giỡn hơn khi không còn có “Chú Win” để chọc ghẹo.



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAt43n3JSEwZzvD8KrqS1rHcWR8VnA2Rkidc_Ks7SIg3 jCLKsSfwVg5eANaQnN6BZFoj_72Gxopoy0OWbwRaZ6KP2U1BJG 4M4SyEW_XLWsv94KtPxbuQSPJaXL5tCr8LJBexEcJVcWPBwh63 jZE8JLKt-aww9hRnpVu06NRyfNfIEUvmGTG_o2x1ac/s500/win11.jpg


https://tuyen10468.wordpress.com/2019/01/10/winwin-cua-toi/



Nhớ Win quá!

Tú_Yên
07-01-2022, 02:58 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgL5LQ4OE6v3WhCUdIAaNITwvsLuP5q77PZ_kzZkThADt g1X842PrEeWpPy7FmxFC1eN_s6H0R_BUuix2OAU9gp2N9u7KAP 28M7WTtfM92IbGGc13cuBM_xEJfqY21KiVDfKkIS4WskdKWegi CRxt4D7J6B6F92yx9-0AuH1b66sG30H0m_rkR0_jfG/s600/IMG_6300.JPG



Nhớ Win quá!

Tú_Yên
08-24-2022, 07:45 AM
*Tự dưng thấy buồn!

https://tuyen10468.files.wordpress.com/2022/08/duatim98.jpg


Dừa tím nhà Tôi

Bâng khuâng màu hoa tím
Sân nhà Tôi ngày xưa
Mưa rơi trên cánh mỏng
Như hạt buồn – đong đưa.

Tú_Yên
(23-08-2022)

Nhớ Win quá đi!

Tú_Yên
09-08-2022, 03:29 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjNHaHeiY-hRSvFU5rITQBxX8Px6b99H-GBQp64Vf9EXd6fNWpgu2-af6nNaEumrOYU4gKpYAafFljZRgpro0SH0FcwNo8HjjsMk8KVp Oe_OuGmjBuuSMbZ-ijohrcwXcQRMGJPIbx8BW7x6mIWFSqQrAECWO8MHb6aSCUL3y2 XvnxtkUgsZnZiRBWHaWU/w640-h480/7.JPG
(WinWin 2020)


Lời của Boy

Chú Win đi lâu quá
Không trở về thăm Boy

Nhớ Win!
Boy nằm ngóng
Buồn đầy như mây trôi.


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2oEmmOIxCYMGrW2hsNSl7pw7KWyO8fxl3l9alBolqZ2 R_6wZlNcbdeFHtHNKKhQk2KfSYc8NsloY81zlk73TE3oEOUw_D xClPveeQdupPQr8kiHPSaUn5gc7T-oEXF4szZCtIyIc1daxVDJgr5gbUvfymQPKAsl3Eo6gn9YEXURL lP2CJ5V-VvUPfY_g/w640-h480/5..JPG


Gần 4 tháng rồi không còn Win!
Chiều nào Boy cũng ngồi (hay nằm) hàng giờ trước cửa như trông ngóng vào một cái gì đó xa xôi, mơ hồ…nhưng không thể nào quên.

Boy nằm lặng im…không cử động…
Nhìn Boy mà lòng Tôi như se lại – xúc động thật nhiều và thấy buồn gì đâu!


Ai dám nói rằng loài vật không biết nhớ?
Tôi chắc chắn một điều “Boy đang nhớ Chú Win – rất nhớ!”

Và Tôi cũng đang nhớ Win – rất…rất nhớ!

Tú_Yên
(ngày buồn/ tháng 9-2022)

Tú_Yên
09-11-2022, 03:29 AM
Quà tặng bất ngờ
* Một chút thân tình giữa 2 thế hệ mà Tôi muốn lưu giữ *


https://tuyen10468.files.wordpress.com/2022/09/img_2796.jpg
(Trà Sen Tây Hồ)


* Cảm ơn BS TCNhân
Cảm ơn Cháu rất nhiều vì luôn đem niềm vui đến cho Bác.

Tú_Yên
09-19-2022, 04:49 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2017/12/hdua119.jpg



Chặng đường 10 năm
(2007-2017)



Thắm thoát mà đã 10 năm rồi.
Thời gian 10 năm dẫu chẳng mấy dài – nhưng cũng không phải là ngắn đối với một kiếp người.

10 năm.
Tôi đã lang thang khắp nơi trên mạng với biết bao cung bậc khác nhau của tâm trạng.

Từ những ngày đầu đầy ắp bỡ ngỡ: ngu ngơ với các thao tác trên máy tính, các chức năng của diễn đàn, đánh chữ thì chậm ơi là chậm.
Đến nổi tôi còn chẳng biết copy, chẳng biết paste...là sao.

Thế nên mỗi lần có ai đó muốn hỏi đường link, tôi chỉ còn biết rị mọ đánh từng chữ...từng dấu chấm...từng dấu gạch...một cách rất ư là...ngu!
Ngu nhất có lẽ là nếp nghĩ: mỗi diễn đàn chính là một cơ ngơi làm việc (có thực) với đầy đủ các nhân viên phòng, ban trên trái đất nầy.

Bây giờ mỗi khi nhớ đến thì tôi lại thấy mắc cười cho chính mình.

Vậy mà không bao lâu sau tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.
Giờ thì tôi đã ít ngu hơn :v21:
Rành rẽ các thứ hơn, hiểu được nhiều hơn và điều thích hơn hết là tôi đã có thể tự mày mò tìm kiếm những gì mình cần và có thể thao tác các chức năng về internet một cách dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Nhớ lại...
Lúc mới vào các Website, tôi được rất nhiều người làm quen (toàn là giới trẻ).
Nhưng tôi không thấy ngại vì tôi đã tự vạch hướng đi cho mình trước khi quyết định “lên mạng”: chỉ chơi ảo – để thỏa mãn cái ước mơ mà cũng là niềm mê đắm tột cùng của mình hàng mấy mươi năm: được làm thơ và viết văn.
Có lẽ vì vậy mà tôi rất tự tin khi giao lưu với đám “trẻ con” quanh cái nickname của mình.

Cười cười, nói nói...
Thậm chí tôi đã không kềm giữ được cái tính nhõng nhẽo trẻ nít của mình khi xưa (chắc là vậy - vì qua mấy mươi năm tôi đã không được sống đúng với bản chất thực của mình trong đời thường), nên khi vào thế giới ảo với biết bao cái lạ lẫm đầy ắp sự thơ mộng, đầy ắp lý tưởng, với biết bao con người đa sầu, đa cảm (thậm chí đa tình)...đang bung tỏa hết tâm tư, tình cảm, nguyện vọng và cả sự thương yêu ngọt ngào của tuổi...luôn đi kiếm tìm một nửa...

Thế là nghĩ gì tôi cứ viết đó (chơi ảo thôi mà).
Những khao khát “được sống” bấy lâu cứ tuôn trào, rồi được bộc bạch hết ra bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, êm ái.
Những mê say về câu, chữ đã được tôi nắn nót để kết lại thành những vần thơ dịu dàng mà từ đấy tôi như được thấy lại hình ảnh “ngày xưa” của mình trong đó.
...
...

Tú_Yên



*Trà Vinh, một ngày tháng 7/2017
(còn tiếp)

Tú_Yên
09-23-2022, 08:57 PM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2017/12/hdua119.jpg


Chặng đường 10 năm (tt)
(2007-2017)


...

10 năm trên thế giới ảo – cũng là 10 năm tôi có đủ đầy hỉ - nộ - ái - ố
10 năm – tôi đã luôn âm thầm, lặng lẽ ở một góc khuất nào đó trên không gian mạng, rồi nhìn ngắm, lắng nghe mọi chuyện ở khắp nơi...
- Chuyện vui
- Chuyện buồn
- Chuyện tức cười (hay cười vì tức?)
- Chuyện nhảm
- Chuyện ba hoa, chích chòe
- Chuyên khoe sang, khoe tài
- Chuyên tranh giành, hơn, thua
- Chuyện yêu đương ra rích
- Chuyện ghen tuông từa lưa
...

Nói chung là đủ thứ trên đời không sót thứ gì.
...


Thế giới ảo với thiên hình vạn trạng...
- Người biết cách sống tốt - biết khiêm cung, chan hòa - biết nhường nhịn, bao dung - biết giữ gìn “cái tôi” nhỏ bé trong sáng...thì rất ít.
- Còn người thích tự cao, tự đại, thích nổi trội, thích phô diễn “cái tôi” tót chúng, thích chê bai, dè biễu người khác, thích khoe cái “biết sống, biết hưởng thụ”, thích tô vẽ cho mình, thích được khen nhiều và thích lúc nào cũng hàng tá tá người vây quanh nịnh nọt...
Những người sống với quá nhiều mặt nạ nầy thì không biết cơ man nào mà đếm!

Cũng có nhiều khi thấy buồn, thấy bức xúc với những điều tưởng chừng như rất thực - lại luôn hàm chứa nhiều gúc mắc, gai gốc của cuộc sống chụp giựt và đầy ắp tranh đua...tôi đã không dằn được lòng khi tuôn chảy mọi suy nghĩ của mình qua những vần thơ...giảm stress.
Nói là giảm stress (câu từ dí dõm tưởng để cười) chứ thực ra lại toàn là những bài thơ chất chứa nhiều nỗi u sầu, nhiều điều muốn nói...đang gặm nhắm tâm tư mà tôi không thể nào cứ âm thầm nặng nề ôm kín.

Viết – để giải tỏa nỗi lòng và bày giải những gút mắc (dù chỉ là với chính mình) – thế thôi!
...

10 năm rồi
Mặc cho mọi bão giông.
Mặc cho thế gian xô bồ bân rộn.
Mặc cho thiên hạ đua nhau phô diễn mọi thứ...

Tôi vẫn là tôi – hiền lành, nhút nhát...luôn như loài ốc mượn hồn (ẩn mình thật kín) - đôi khi như có cả chút thiếu tự tin khi cứ hoài cố gắng để mong hòa nhập vào với mọi sự việc chung quanh nhưng lại luôn là bất lực.

Đành vậy!
Bản chất con người đúng là bất di bất dịch – tính thế nào thì mãi mãi sẽ là thế ấy.
Dường như tôi không thể sống với bất cứ loại mặt nạ nào trên thế gian nầy thì phải?!
...

Nên hãy rèn mình

Ta chỉ là một hạt bụi mà thôi
Là tia nắng về cuối trời mất hút
Là nguyệt tận – chỉ thanh tao khi mọc
Nên hãy rèn mình "cố sống thật khiêm cung".
(Tú_Yên/11-12-2016)

...

10 năm.
Có được_có mất
Có vui_có buồn
Và rất nhiều những tâm trạng, cảm nghiệm đan xen lẫn lộn.

- Cái được là tôi thấy mình hiểu biết và tiến bộ rất nhiều về công nghệ thông tin, nắm bắt nhanh nhạy những tin tức nóng sốt xảy ra hàng ngày, hàng giờ - thậm chí hàng phút, hàng giây trên toàn thế giới.
Đồng thời tôi cũng có được nhiều kinh nghiệm sống hơn và quan trọng là thấy rất rõ về cái gọi là “tình người” trên thế gian nầy.
Ngược lại thì tôi thấy mình cũng mất mát đi rất nhiều thứ: không còn có được những niềm vui, niềm hân hoan và lòng tin về nhiều sự việc trên cõi đời lúc nào cũng dẫy đầy bon chen rối rắm và vàng thau lẫn lộn nầy.

- Cũng vui vì đã nhận ra mình phải sống như thế nào để khỏi bị dẫm đạp (cũng như lạc lõng) giữa một rừng người đầy dẫy những đa đoan và tranh danh đoạt lợi.
Nhưng cùng lúc lại thấy buồn và thất vọng nhiều hơn về mọi thứ nên càng ngày tôi càng muốn lánh xa tất cả..., thu mình nhỏ lại, ẩn kín vào một góc khuất nào đó và cứ mong mỏi cho đừng ai nhìn thấy mình.
...

10 năm
Nhiều thăng trầm, nhiều mệt mỏi...có cả điều chán nãn đan xen với thất vọng tràn đầy.

Bây giờ thì tôi không còn cái háo hức như thuở ban đầu khi mới tham gia vào cộng đồng mạng ảo nữa.
Cũng có đôi khi nhớ chữ, nhớ thơ không thể dằn lòng - tôi lại viết...
- Viết về những cảm nghĩ với biết bao điều đang xảy ra hàng ngày trên không gian mạng
- Hay viết để giảm stress chính mình - giải tỏa sự nặng nề của tâm tư để tự tìm một trang thái tinh thần thanh thản.
...

10 năm.
Những người được gọi là “bạn” – cứ đến rồi đi.
Và tôi vẫn là tôi “một mình” cùng con chữ.
Cũng dễ hiểu thôi: khi không tìm được cái chung về tính tình, suy nghĩ cũng như quan niệm sống thì cho dù có cố gắng đến thế nào thì “tình bạn” vẫn chỉ là một cái gì đó xa vời và không tồn tại.


Tú_Yên

* Trà Vinh, một ngày tháng 7/2017
(còn tiếp)

Tú_Yên
09-29-2022, 04:57 AM
https://tuyen10468.files.wordpress.com/2017/12/hdua119.jpg



Chặng đường 10 năm (tt)
(2007-2017)


...

10 năm.
Với 5 lần hẹn hò gặp gỡ những người “bạn ảo”- tôi chỉ có được chút vui: đó là lần gặp NQ & TL (2 đứa bé trẻ người non dạ nhưng lại tình cảm tràn đầy).

Chúng đã đến với tôi bằng cả tấm lòng chân thành, không so đo tính toán hay đánh giá con người qua bề ngoài hào nhoáng, xa hoa.
Là những người bạn “trẻ con” nhưng vạn lần hơn những kẻ già dặn tuổi đời nhưng lại quá tôn sùng triết lý “sống thực” và chỉ luôn đánh giá “bạn bè” qua tiền tài, vật chất.

10 năm rồi, tôi thực sự ngán ngẫm cách nghĩ và cách sống của số đông “nickname” đang rong chơi hàng ngày trên không gian ảo: hình như họ luôn cố tận hưởng thật nhiều mọi thứ...cũng như sự tán thưởng vô tội vạ về những việc làm không đâu hay thật nhiều những lời nịnh hót ba hoa chích chòe cho cái vẻ ngoài như một mặt nạ nhiều màu sắc...?

Tất cả chỉ là để thỏa mãn tính tự tôn, niềm kiêu hãnh về những gì gọi là tài năng, trí tuệ... của một con người - trước khi cuộc đời kết thúc!!
Có phải là tôi quá bi quan không?
...

Gần đây có một người đã gởi cho tôi hai câu thơ sau khi đọc bài “Phố buồn” trên trang FB của tôi

“Từ em muốn để đời hiu quạnh
Nên gót thời gian gõ nhịp buồn” (...)

Nói thật là khi đọc hai câu nầy tôi chẳng biết phải trả lời sao nữa.
Chỉ còn...cười trừ.
Nhưng tận cùng trong tâm thì hai từ “muốn để” khiến tôi nhói lòng và xót xa vô cùng!

Có ai mà lại “muốn để” mình hoài hiu quạnh chứ?
Hơn nửa đời người với biết bao gian truân. Tôi đã sống bằng sự nhẫn nhịn, bằng sự chịu đựng, bằng nước mắt và bằng cả sự “bỏ quên chính mình”...
Cho nên tôi thấy sợ...(rất sợ) - cái mà thiên hạ gọi là “tình yêu” – nhất là “tình trên mạng”: mơ hồ...vời vợi...và chẳng có gì để bám víu hay nắm bắt được.

Có lẽ chính vì thế...vì cái quãng đường đầy những gai gốc, những vực sâu...mà tôi không còn có can đảm để “thử” - dù chỉ một lần.
Tôi sợ sự “lập lại” - vì thật ra bây giờ tôi thấy mình không còn có cái sức bền bỉ, sự chịu đựng dẻo dai để có thể gánh vác những nặng nề ăm ắp luôn chất đầy trên đôi vai gầy yếu của mình (dù là về tinh thần hay vật chất).
Đôi khi nhớ lại “ngày xưa”, tôi chợt giật mình: không hiểu sao mình lại có thể chịu đựng tài tình đến vậy?”
...

10 năm trên không gian ảo, tôi đã thấy được rất nhiều những con người lúc nào cũng “vội vã yêu – rồi vội vã xa” – và mỗi cuộc tình đi qua đều chỉ trở thành chút gì đó nhạt nhòa không dấu tích – môt minh chứng hùng hồn cho những cuộc tình trong đời: “yêu hối hả rồi quên nhanh chóng”?!
Cũng có khối người...60...70...thậm chí 80, 90...cứ tươm tướp “yêu như sợ không còn được yêu”.
Và thế là bạ ai họ cũng tới tấp tỏ tình...bằng thơ hay bằng những lời tâng bốc ngon ngọt hơn đường phèn.

Và thế là chỉ với một bài thơ tình rất dịu dàng, rất êm đềm, rất tình tứ...đã được copy để “chia sẻ” cho nhiều cá nhân cùng lúc mà người gửi chẳng chút ngại ngần, đắn đo.
Có thể vì họ nghĩ “thế giới ảo rộng lớn bao la” nên rồi mọi sự việc chỉ như là kim chìm đáy biển chăng?

Lời ông bà xưa nói luôn luôn đúng “giấy không gói được lửa” - ấy vậy là khi người “được nhận” phát hiện ra “lời tỏ tình công cộng” - thì...mọi việc lại được bắt đầu với nhiều người khác nữa.
...

Nói thì nói vậy, cũng không lạ mấy với chuyện của “bây giờ”
Phải chăng trước sự hối hả, chụp giựt của cuộc sống thời @ cho nên con người hình như cũng phải cố chạy theo thật nhanh để đuổi cho kịp và chứng tỏ mình luôn thức thời với đà tiến hóa của xã hội thời nay mà không ngại gì tuổi cao sức yếu (?!)

“Sống vội vã hơn và yêu đương nhiều hơn” – cho dù bên cạnh vẫn còn nguyên đó “một nửa” đã hàng mấy mươi năm âm thầm chia bùi sẻ ngọt và gắn bó không rời.

Tình cờ, nhiều lần tôi nghe được câu nói rất thản nhiên của một số người: thương một người (ngoài vợ) chỉ là như “thương thêm” một chút...để cuộc đời “có thêm hương vị và thêm chất sống” – thế thôi! k/n
...

10 năm.
Ước mơ thuở trước vẫn còn nguyên đó nhưng niềm tin trong tôi thì bây giờ đã mất đi gần hết.

Ước gì

Ước gì có được một người
Bạn thân – thân nhất trên đời
Để những khi chiều xuống...
Êm đềm tản bộ bên nhau
...
...


Bài thơ nầy đã được tôi viết ra từ hơn 30 năm trước.
Trải qua hơn 10 năm trên thế giới ảo – mãi mãi vẫn nguyên vẹn là nỗi lòng mà tôi ôm giữ.

Và như thế - điều mong duy nhất còn sót lại trong tôi bây giờ vẫn là ước mơ có được một người bạn thực sự - một người bạn chân thành và ấm áp để có thể sẻ chia mọi điều trong khoảng đời cuối cùng của mình.
...

Nhưng...
Làm sao biết được “tương lai sẽ là một quãng đường được lót thảm đỏ và trải đầy hoa hồng?
Và chắc chắn rằng: nếu có người cam đoan sẽ mang đến hạnh phúc, niềm vui và một khoảng đời đầy ắp tiếng cười trong veo như ngọc cho một ai đó – thì đấy cũng chỉ là lời nói đẩy đưa để mong được nhận lại một điều mà họ đang ham muốn?
...

10 năm trên không gian ảo – tôi luôn chỉ một mình.
Một mình !
Tôi thấy mình tự do tự tại và lòng thì rất đổi bình yên.

Không còn niềm tin.
Không còn mong đợi.
Tôi thấy mình thư thái, nhẹ nhàng...

Không ràng buộc vì bất cứ điều gì
Không âu lo khi phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai...
Tôi thấy mình thong dong hơn với một ngày 24 giờ cứ lần lựa qua đi...

Cũng có nhiều lúc muốn bỏ hẵn thế giới ảo...!
Nhưng niềm mê đắm về câu chữ từ ngày còn bé đến giờ đã khiến tôi chẳng đành lòng rời xa...
Lại đôi khi chạnh nghĩ: cứ “thử” một lần...” để xem coi cái mà ai ai cũng mong mỏi kiếm tìm – nó “đẹp và thơ mộng” đến cở nào mà mọi người thế gian đều muốn có: tình yêu nam nữ?
Nhưng gần hết cuộc đời rồi mà tôi vẫn chưa thật sự có đủ đầy can đảm để đến thật gần một ai!
...
...

Mọi việc rồi cứ rối ren như thế: suy đi rồi tính lại...ngại ngần rồi đắn đo...
Mãi mãi trong tôi vẫn là tâm trạng rất mơ hồ: luôn luôn “thấy sợ”...

Không ai sẻ chia.
Không người tri âm tri kỷ.

Thôi thì cứ viết...để trang trải nỗi niềm...để gửi gắm suy tư...để nói lên những lời muốn nói và cũng để tự mình thấy mình được cười, được khóc...với tâm trạng của riêng mình.
...

- Không phê bình.
- Không chỉ trích.
- Không ngợi ca.
- Không đố kỵ.
- ...

Chỉ là viết ra những cảm nghiệm của mình như một lời tự sự - thế thôi!
...

Hy vọng mãi là hy vọng.
Và tôi vẫn luôn hy vọng: mình sẽ luôn là chính mình – cho dù trái đất có ngừng quay và mọi vật đều trở về vị trí ban đầu.



Tú_Yên
(Trà Vinh, một ngày cuối tháng 7/2017)

Tú_Yên
02-05-2023, 09:01 PM
Mùng Một Tết Quý Mão/2023
Lần đầu tiên Bà nhận được quà từ Cháu.

Một chút gì rất vui khi nhìn dãy số (trên tờ 50 nghìn mới toanh) mà Bà nghĩ rằng Cháu đã chú tâm chọn lựa.


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjdAWnZniu8zEhHcIFUGDbmC5_mJ9nHYqnb84uqoDOhlH s4Zl-vpWI4-_mCKNMw1Llky8AL7WNRKZzaOrlGP7B6wLyrkHs_bCeMlF9B7ep QeW1IvC5ZXls6r0hD1fLDXUuLJ0av5YRYejDPQJqfm2-Pq-CPeEFiZybcy9BZXI7DqdccwCg4uXWiKpc-oag/s320/2Qu%C3%A0T%E1%BA%BFt%C4%91%E1%BA%A7uti%C3%AAn.JPG



Dãy số với 3 số cuối 244 – chính là số căn phòng nội trú mà Tôi đã ở suốt mấy năm liền khi đang là Giáo Sinh Sư Phạm.

244 – luôn mãi là một kỷ niệm mà không bao giờ Tôi quên – một thời “Học làm Thầy” với đầy ắp những thân tình và dấu ấn khó phai.

244 – Sự trùng hợp khá thú vị từ món quà đầu tiên của Cháu .

Cảm ơn Cháu, Duy Anh – Cháu của Bà.

Tú_Yên
09-09-2023, 05:53 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiK9i-dA9Ds_tWAdRSrCesZxy51VLHqwxJi50P7Qxikiop8FEU-8yRUSEvwWJ5VJkIXUU7eFuqKa3Y9evi_l3WVM1bgLpJ1h8OXTm e2HidOZ6LieLnDvDFTv5hIJgNWNjNQGlXRLq7iIHbmBP-LYhxW7Rr-LQYR-oGx784QWYUxBEYXuOfyoPU8LoRXsJs/w299-h400/1.jpg
WinWin2013



Chút gì để nhớ về WinWin – con Chó cưng mà Tôi vô cùng thương quí.

Trên tất cả mọi thứ
Win là người bạn trung thành – đã luôn bên cạnh để lắng nghe Tôi nói bất cứ chuyện gì – vui, buồn, trăn trở…những suy nghĩ…những ưu tư…

Win là nơi Tôi có thể bộc bạch hết cả lòng mình mà không hề đắn đo hay e ngại.

Và…
Tôi nhớ Win biết là dường nào!


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjKwvGa-KOzbPtFw8Wg-v5A06ouNJiaT_rcI7-R5fWwmj2gM8yuuY-BYk1qY9nYtfbgTwK4V53sQJGAcFbgcyTLaIY2Dawt3IZJlg-runVUsjMXkRPR8pOyVMKqlY6oIcSeh_Yu4zXPfWonyYka44Zr6 NntzxmmCECN2XNER_TfG-F1CQsYa3038D1DunM/w400-h300/Win.jpg
WinWin 2021


Nhớ!

Một năm trôi qua rồi đó
Vẫn là nỗi nhớ WinWin
Một lần – lại thành vĩnh biệt
Win về nơi chẳng thể tìm!!

Một năm trôi qua lặng lẽ
Vẫn là nỗi nhớ chênh chao
Niềm riêng mấy ai thấu hiểu?
Buôn!
Mà chẳng biết làm sao!!


Một năm bay vèo như gió
Chẳng còn mắt ngó thân thương
Không còn những chiều dạo bước
Nên buồn cứ mãi vấn vương!!

Tú_Yên
(09-05-2023)




* “…Win về nơi chẳng thể tìm“
Nhớ và buồn gì đâu!


Tú_Yên
09-17-2023, 04:32 AM
Quà Trung Thu của Út Huỳnh Anh.

Đối với Tôi – mỗi món quà đều là bảo vật vô giá và Tôi luôn muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
Xúc cảm trong Tôi cứ dâng đầy khi thấy ra rằng mình luôn được nghĩ đến và đang được thương yêu.

Cảm ơn em vì đã luôn quan tâm đến Chị.
Cảm ơn em nhiều lắm, Huỳnh Anh à!


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj5hV7DupwQd77qjnqWFjYyS_VRS81jeuccmJpuJfUKLS RJEEOLSyxNul7Ew0faockJzYJo8UGqB6maCpjT9cK31sUqaJtZ iCgmAroHNOCITFs_QUELzn7_zkP-J8wOVmuoCsILYz5mlz7dW91vNCc6l9bfC4lGL7fkz-M8c0FJsrvnEC-ss8H-V5pcC6g/w400-h300/IMG_4079.JPG

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiWJeAge-k-X8jBtGknp2LCjZaiArlaFhMLffND7Qp_pt-67MBwNkCakBRm3DL0KANh2KpN8PKq0VDgVZcSU7FwZISUKyFBD L8zTnpyZxFl_7mnUpMYdPTIUcdhPTeLx8_YtANbHHLUXCJHdiG pxFfLUe08VY_GVIWfR01WhLVAfSgU-DZm_DyRPWDNBAQ/w400-h300/IMG_4081.JPG

Tú_Yên
10-10-2023, 04:36 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEicOVlnetZRjqKD9cXZOMqEEZBz1FePW3yETCvvedheGC zBNvT9RaqjEzAR9yK7LoBPPRLvK7r-gbv6YlZ2PeMMWcqFHGs43KeoHKw3VN3lTlgEGzfBZFdkefSv9H 2gECvNd6VZ_-i2q-sqSv6ruMpO97ppzbaGGv_W2Jk4AD8lqEaWcJRUyFKW0XKgW1k/w640-h480/IMG_7053.JPG


Lời của Boy (2)

Từ ngày Win vắng bóng
Boy buồn – buồn hẵn đi
Ra, vào như mong ngóng
Mắt tràn đầy sầu bi.



Thắm thoát mà chú Win mất hơn 6 tháng rồi.
Càng ngày WinBoy như càng buồn hơn.
Boy ăn ít hẳn đi, ít chơi giỡn, hay nằm yên và...mắt như đầy ưu tư.

Nhìn Boy – Tôi càng thấy nhớ Win hơn và cảm nhận rất rõ niềm xót xa đang hiện hữu.

Đúng vậy,
“Ghét” thì mình rất dễ quên đi và như không còn bận tâm đến nữa
Nhưng khi “thương” càng nhiều thì nỗi nhớ càng lớn, càng lâu và niềm đau dường như không bao giờ có thể phôi phai.



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPQpJB8CSy7U-MjRImkMnHGATYlgpZV0qmBAx1Gn96bOpgvo7xIqYQ1VoDIy38J BdOKttxU3V70TnPN8Yor0l2nQaBJh5Xb2XpBhxxhDmWTBPj_QQ HNLpxRczHcC3Td7LCYE82U8IAO0QiZYobty9Zj28_hyIw4JP5Y vaAKEy1UcAFm2aiqGCUeGC7iyA/w640-h480/IMG_7061.JPG

Tú_Yên
10-13-2023, 07:16 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxRQrTJhHM3ZyS5OE-LqsWH8qGmAVNTCGSVmTK7Ohtd3F0MvR1IvQi2C78MtzbSQnkfV 6ivuCfOrSzYjHxyWknFKq7CSd4Nm0InvaaBJTzEIVHiYempiZp QrngktkXrhdYyxRx3SkdaPUDq0ju8r7HfjbYz3C7PWfQWtr_ei m7X-RrHSmnupxQM7InQ9M/w640-h480/IMG_6308.JPG


Lời của Boy (3)

Chú Win không về nữa
Nên Boy buồn hắt hiu
Không còn ai để gọi
Ra ngoài chơi mỗi chiều.



Chiều nào cũng vậy
Cứ khoảng hơn 4g thì dù Win đang nằm ở ngóc ngách nào, Boy cũng chạy đến và làm đủ mọi trò: sủa, nhảy chồm chồm vòng quanh...cho đến khi Win chịu đi ra mới thôi.

Và thế là Tôi dắt Win – Boy lon ton chạy theo...
Cả 3 chúng tôi cứ vậy mà đi tới đi lui trên con đường trước nhà.

Gió nhẹ
Nắng dịu
Mặc dòng xe cộ qua lại
Người và Chó...cứ đi – thanh thản và bình yên gì đâu.
...

Giờ thì không còn Win nữa nên cảm giác ấy cũng mất đi rồi!

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg8gN99ap9EqhH2KKdy27_VfjRlSXSphy5niEUD2Lqkcz oBgDnsrSmadhoZgYmsd2-44C89-dXstYbFVvWAIut6RMnv805fcnsQlVmQvaWf3AnwAUf-v4OhvE8iNX7U2dqQR26vxGuj7yWSXE3gi4yFtG-ZSiX8iUZO76UDcILpHFZ29bV-7tdOzI2IObg/w480-h640/IMG_7047.JPG


Tú_Yên
(ngày buồn/ 19-11-2022)

Tú_Yên
10-21-2023, 05:57 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZ1mvdWYkf3GSPFZHOI0WM62Gza-4XFjEUz7EbntE3-5jP3xFKuWntb2uCNItIUel5FF70RFHr_2e-zdaeoAGZ3gx_9XLjdNh-KXrvYrOIzry3UQAJYId0MqerWrpG0U-XAFHmnSoEBILbfAeoSp13ymO18DBsU6Kp345k8jJUKSe5BKxt7 jhhjQ8fF-Q/w300-h400/1.JPG


Niềm vui luôn đến thật bất ngờ

Những món quà rất đổi bình thường nhưng lại chan chứa biết bao thân tình đáng quý.

Vật chất không là tất cả nhưng chính nó lại cho ta thấy rằng “Mình đang được quan tâm và đang được nhớ đến”

Tôi luôn trân trọng những tình cảm chân thành ấy và luôn muốn lưu giữ lại.


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg9jzdxQU3fin-BOJy9tGxdLRfDSgvf86R0DgGp3mlWHdPtrKFI2ab-YbirkdxKNcIv4-vrF1jwVCnKzf4Sme8olV63Ipl3rJ77hAYCGvUtj5VbJYBj35ht W2_Bx95NlUgrR1HOMI7eHwtFSu2oxd2LGH-T69N6zZJSW4pKLlJFTuka8HL_CxDDuSpBQfI/w300-h400/5.JPG

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjkK6Qjn1nMbgLUqJGeY1K10phmsnLGlvW1ph4Bowe4Dr wglihNmZ45b09mEjBmFtdt-YKkVg5Gbrd25ykKwTRJiYymhLXRx6Z2iFbeMzR1XjEVGli4H74 kk-i6ie5TIhkqfa7pTiNUMusqZFj_z6wB1Uj6mMGZQK4pBkNStAxI XSS1RgFQWkIL4whdQ1k/w400-h300/1..JPG


– Cảm ơn em Út Huỳnh Anh (với món quà 20-10 rất đặc biệt)
Cảm ơn những thân thương mà Em luôn ưu ái dành cho Chị từ hơn 20 năm nay.

– Út Duy ơi!
Cảm ơn Con!
Cảm ơn Con rất nhiều vì đã luôn bên Mẹ từng ngày.


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiqwUXj8LkQJoQVMIPg9nfUGqwYC-6Pu-OXygHfHylwvMCrD-uMaRTlb2IXhBSYr9NkiN1t8yprfG5BFIxSl0uMqe8EqzCU-9_jejicghcBfEPmmRbfSH2qrx6FgKxSdCC_jYFJzDyB-wQ2Zn_-Fwnp6NRUTKRNmlvqd4m4YLgUF3E0w01Ywunappgzy7E/w300-h400/IMG_4154.JPG


– Cảm ơn dâu P.Thúy.
Cảm ơn món quà của Con – Mẹ sẽ dùng mỗi ngày…


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhndBAG5XsOcdee6Zv-aGIcO-zilskJIYm34kCKJUPIy516q2UdAlBmbMq3VIvjI7zsaOdEhW-oL6f_azc82m8w-V50ATc4kwHKlj_Jwt90GmTF7BbGKESL6pLKwl6cAVSZg7W-1XJPSUePc5fgPosSuuVRZG9IZbiBojg5pjrsb7Mvbpbcf94I1G hjH7k/w300-h400/2.JPG


Và…
Với Cháu Duy Anh.
Bà cảm ơn Cháu nhiều lắm – vì dù còn bé mà Cháu đã rất biết nghĩ.
Bà rất cảm động và thấy vui rất nhiều từ món quà rất ư là trẻ con của Cháu


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-Lbpgcx6Yx833XktEpq1nwaXb8raWQaAAOZhwG6VqmVpqsrDAl5 BswjLqiyNUty_fF47WvKaYpn6yrN9nWffRxLTa8mcV4lFnObkz L3eeoIpwQg5OtDflItPnSrwXhC1y4HAL_yCFeMb1wHED8bLuov 089OH4Vb3g-CRFPhWlBGzKWFTOENKLyOfEALY/w300-h400/6.JPG


* Bà đang uống Trà Sữa và ngắm nhìn hoa Hồng Cháu tặng với nỗi cảm xúc vô cùng đặc biệt đó, Duy Anh à!


https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi70o4FTq-HUomDpRHKrP6pAhK8LO9qkFtDfB2Bs-mIPbG6N9VZSrQt3e0H6Ry0YTHGxb6WcKA4B16NLNkQdanoFW5-aAVCQ3464g7402qgvzhwtdoQDawEi-8Vh3T8Ks9bxSbPjIXg18MwnVaYAqBt9XP2w4lm4XIoW7Hi9gyG m_Og6qR_6mu3CCLtnuk/w300-h400/IMG_4172.JPG


* Cảm ơn tất cả những ấm áp mà mọi người đã gửi đến cho Tôi – hôm nay…hôm sau…và sau nữa…


Tú_Yên
(20-10-2023)

Tú_Yên
12-07-2023, 03:06 AM
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjnc4lkhHXP8xI_yUHMMRpx1r_rAQFHooXLFw2AeCcCmn MkmDyhWwAbSfjnsbMOXRqntRiVCUHFkG57w1JkicvtUpYoBLLG m4kr0m22uGQmWP3CXYcNnV3F_u8EcxnjG-BNZnKD4ETCEm4mkjud-kUL4I_lLdfbqXJqnq15FCApjS0HYCMr4PFQLrGpHOk/w400-h300/win11.jpg



Lời hẹn cho Win

Mới đó mà một năm rồi!
Một khoảng thời gian dù chẳng mấy dài nhưng lại đong đầy những nhớ thương, khắc khoải.

Một năm – với 12 tháng – với 365 ngày…
Những giờ…những phút trôi qua…

Chưa bao giờ Tôi quên Win – chú Chó rất gần gũi và sống lâu nhất bên cạnh Tôi.

14 năm – khoảng thời gian đủ để mình thấy nhớ nhiều hơn những kỷ niệm.



Win à!
Ở nơi nào đó – chắc là Con đang chờ Ta, phải không?
3 tiếng kêu sau cùng Con gọi – Ta luôn nhớ đến cay mắt đó, Win à!

Ta luôn cảm thấy có lỗi vì đã không đến bên Con ngay lúc ấy.
Những tiếng kêu như giã từ…như vĩnh biệt…

Thật sự đau lòng vô cùng!!
Có lẽ Con đã chờ Ta cả đêm – chỉ với mong mỏi được từ biệt Ta lần cuối, đúng không Win?

Xin lỗi Con!
Ta vô cùng xin lỗi Con – WinWin à!


Đợi Ta, Win nhe.
Một ngày nào đó rồi chúng ta sum họp và sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Ta luôn mong điều ấy, Win à!


* Ước được như Win

WinWin đã ra đi một cách thật thanh thản, nhẹ nhàng…không lây lất, bệnh tật - không làm tôi phải vất vả dù chỉ 1 ngày.

Một cái chết êm ái, nhẹ nhàng mà có lẽ ai cũng đều ao ước, mong mỏi.
Và Tôi – Tôi cũng đang ước muốn như vậy.


Ước gì chết - được như Win
Nhẹ nhàng
Thanh thản
Bình yên
…thoát trần.

Nhớ Win lắm!


Tú_Yên
(Một ngày mưa bão /20-07-2023)



* Cho dù ai có nói gì...nghĩ gì..
Với Tôi Win như một người thân yêu - một người tri kỷ
Và Tôi luôn muốn nói lên tất cả những cảm nghĩ về Win - không cần che giấu, không cần e ngại.

Win luôn là Win trong tiềm thức và trong ký ức của Tôi - mãi mãi là như vậy.